• 504

Chương 63: Trang sức thất lạc



Đúng rồi, tối qua cậu và Diệp Thiến đi đâu đấy?
Lỗi Mập nháy mắt nói với tôi.


Không đi đâu cả.
Tôi trả lời qua loa một câu, sau đó quay8 người đi vào trong văn phòng.

Đã điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân chưa?
Tôi lên tiếng hỏi.

Đội cảnh sát hình sự đã thông báo cho một người đến phối hợp điều tra với phòng chúng ta, quan hệ trước đây của người này với nạn nhân khá thân thiết, có lẽ sẽ hiểu phần nào về nạn nhân, lát nữa người này sẽ đến.
Anh Minh nhìn đồng hồ, sau đó trả lời.
Lỗi Mập xoa tay sau đó nhìn sổ ghi chép và nói:
Theo lời khai của Bàng Vũ, tôi đã lấy được video giám sát ở trong quán bar Bùng Cháy, chứng thực hai người họ nói chuyện rất vui vẻ với nhau, hơn nữa lúc rời khỏi đó, nạn nhân còn chủ động khoác tay của Bàng Vũ, về cơ bản có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị cưỡng bức.

Anh Minh nghe xong liền lên tiếng:
Đội cảnh sát hình sự cũng đã có kết quả điều tra, bố của Bàng Vũ là ông chủ công ty Bàng Thị trong thành phố chúng ta, công ty này chủ yếu sản xuất sản phẩm điện tử, tài sản ít nhất là mấy chục triệu tệ. Điều kiện tài chính của Bàng Vũ rất dư dả, vung tiền như rác đối với phụ nữ, về cơ bản là thuộc loại người ăn chơi trác táng. Theo điều tra, trong chiếc xe này của Bàng Vũ còn lắp đặt hệ thống định vị GPS, thông qua phân tích lộ trính lái xe, về cơ bản là khớp với khẩu cung của anh ta.


Cô nghĩ nhiều rồi, bây giờ cô có thể về rồi!
Anh Minh nói.

Hừ!
Lưu Mẫn cầm lấy túi xách ở bên cạnh ôm vào lòng, sau đó lắc mông đi ra khỏi văn phòng.

Cô đừng vòng vo nữa, mau nói đi.
Tôi đứng ở một bên sốt ruột thúc giục.

Được, nể mặt anh cảnh sát này tôi sẽ nói thẳng luôn.
Lưu Mẫn vắt chéo chân dựa người về phía sau và nói:
Trước đây tôi và Mạch Bồng Thiên uống rượu với khách ở KTV, chúng tôi đều đi theo một má mì. Lúc đó tôi thấy con bé còn nhỏ tuổi, lại mới đến đây làm cho nên tôi hết sức chăm sóc cho nó. Thật ra thì con bé Thiên Thiên này cũng khá hiểu chuyện, ăn nói rất khéo! Tôi cũng rất thích con bé này nên mới bảo nó chuyển đến ở cùng với tôi.

Hai tiếng đồng hồ sau, anh Minh ra hành lang và báo chúng tôi vào họp, tôi cầm sổ ghi chép lên và theo sau 3anh ấy.

Quốc Hiền, chỗ cậu đã có kết quả chưa?
Tôi còn chưa ngồi xuống, anh Minh đã vội vàng lên tiếng hỏi.

Cô quen Mạch Bồng Thiên phải không?
Anh Minh vừa vào văn phòng đã hỏi thẳng Lưu Mẫn.

Làm sao tôi lại có thể không quen con bé đê tiện này được!
Lưu Mẫn nhếch mép nói.

Tại sao cô lại chuyển ra ngoài?
Anh Minh châm một điếu thuốc và hỏi.

Chà, thuốc lá ChungHwa kìa, cho tôi một điếu đi.
Lưu Mẫn ngẩng đầu lên nhìn mặt bàn, ngón tay tạo thành tư thế hoa lan hướng về phía anh Minh.

Để tôi hỏi anh ta vài câu đã rồi tôi trả lời ông!
Anh Minh nói xong liền đi vào phòng thẩm vấn.
Ở đây tôi cũng cần phải giải thích cho các bạn về thời hạn tạm giữ. Bình thường trong 24 giờ kể từ khi kẻ tình nghi bị bắt phải đưa kẻ tình nghi đến trại tạm giam. Cũng có nghĩa là bắt đầu tính từ giây phút kẻ tình nghi bị bắt, tất cả nhiệm vụ điều tra giai đoạn đầu phải được hoàn thành trong 24 giờ, trong 24 giờ này nhất định phải tìm được đủ chứng cứ để tạm giam kẻ tình nghi, nếu không thì công an phải thả kẻ tình nghi ra. Nếu vượt quá thời gian tạm giữ thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật cho nên đội trưởng Từ mới sốt sáng như vậy.

Bình thường Mạch Bồng Thiên thường đưa những người nào về nhà?
Anh Minh cau mày hỏi.

Con bé đó hôm nào không đi làm là đến quán bar dụ dỗ đàn ông có tiền, tất cả những thứ đắt tiền trên người nó đều do những người đàn ông có tiền kia mua.
Lưu Mẫn tỏ ý ghen tỵ.

Tôi nhớ ra rồi, có!


Cô ta đeo đồ trang sức gì?
Anh Minh vội vàng hỏi.
Khi Lưu Mẫn nói đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra một chi tiết, kẻ bị tình nghi từng lau chùi tủ quần áo, thế là tôi hỏi:
Có phải cô ta để những món đồ trang sức này trong tủ quần áo không?

Lưu Mẫn nghe tôi nói như vậy liền nhếch mép và lắc đầu nói:
Con bé đê tiện đó chỉ biết khoe khoang những thứ này của nó, làm sao nó có thể để ở nhà được? Anh không biết đâu, lúc đi tắm nó cũng đeo trên người!


Có rồi, tôi đã lấy 9được vài chỗ tinh dịch trên xe của Bàng Vũ, còn có tóc của nạn nhân nữa. Thông qua xét nghiệm, hai người họ thực sự đã quan hệ tình dục ở trên xe.6
Lão Hiền mở một bản báo cáo ra và trả lời.
Sau khi nghe xong anh Minh liền gật đầu và nói tiếp:
Tiêu Lỗi, chỗ cậu có phát hiện gì không5?


Bây giờ cô có thể nói rồi đấy!
Anh Minh khó chịu nói.
Lưu Mẫn quyến rũ nhả một làn khói thuốc, cô ấy vắt chéo chân và nói:
Con bé Mạch Bồng Thiên này ban đầu không đến nỗi nào, nhưng mà khi thời gian trôi đi tôi phát hiện ra nó là đồ đê tiện. Tuy hai chúng tôi cùng làm trong một KTV nhưng ca làm của chúng tôi xen kẽ nhau, tôi làm thứ 2, thứ 4, thứ 6, chủ nhật, con bé đó làm thứ 3, thứ 5, thứ 7. Chỉ cần tôi không có ở nhà là nó sẽ đưa đàn ông về nhà ngủ, tôi đã bắt gặp mấy lần. Nếu hai chúng tôi ngủ riêng thì không nói làm gì, con mẹ nó… trong phòng chỉ có một chiếc giường, nó không chê bẩn nhưng tôi chê bẩn. Kết quả là hai chúng tôi trở mặt với nhau, sau đó tôi dọn ra ngoài.

Anh Minh mất kiên nhẫn lấy hộp thuốc rồi để ở bên cạnh tôi, tôi nhận lấy hộp thuốc, rút một điếu thuốc ra đưa vào trong tay cô ta.

Cảm ơn anh cảnh sát đẹp trai.
Trong khi lấy thuốc, Lưu Mẫn còn không quên vuốt ve mu bàn tay tôi.

Ồ? Cô nói xem nạn nhân đê tiện như thế nào?
Anh Minh nhướn mày hỏi.

Hừ, đàn ông các anh chỉ có hứng thú với điều này.
Lưu Mẫn bĩu môi.

Tôi không hỏi bây giờ cô ở đâu, tôi hỏi trước đây cô ở đâu!
Anh Minh sắp nổi giận rồi.
Phụ nữ ở nơi trăng hoa giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, Lưu Mẫn nhìn thấy sắc mặt anh Minh trở nên khó coi liền vội vàng thu lại nụ cười sau đó trả lời:
Khu chung cư Vườn Hồng.

Nửa tiếng sau khi cuộc họp kết thúc, một cô gái trang điểm xinh đẹp xuất hiện trong phòng trực ban của phòng chúng tôi. Cô gái hơn 30 tuổi, cao 1m6, trên người mặc một chiếc áo gió ngắn màu hồng và một chiếc váy da ngắn kết hợp quần tất mỏng màu đen, chân đi một đôi boot da dài đến đầu gối, dùng từ quyến rũ để nói về cô ấy chắc chắn là không quá.

Cô tên là Lưu Mẫn?
Anh Minh đứng đối diện cô gái và hỏi.
Xe vừa dừng trong sân của đội cảnh sát hình sự thì đội trưởng Từ đã vội vàng chạy đến.

Chủ nhiệm Lãnh, tôi đã báo cáo với trưởng công an thành phố, xin ông ấy kéo dài thời gian tạm giữ Bàng Vũ, nhưng còn 4 tiếng nữa là quá giờ rồi, chúng ta có đưa cậu ta vào trại tạm giam không?


Việc gì mà không thể nói ở đây mà phải vào trong văn phòng?
Lưu Mẫn không bằng lòng đáp.

Cô đã đến đây rồi, chỉ có vài bước thôi mà? Hơn nữa trong văn phòng còn có điều hòa, ở đây thì không thoải mái dễ chịu lắm.
Tôi đứng ở một bên khuyên nhủ cô gái.

Đúng vậy thưa anh cảnh sát.
Cô gái rất tự nhiên ngồi xuống, sau đó trả lời.

Đi vào trong văn phòng, tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.
Anh Minh nói với cô gái.

Bàng Vũ, tôi hỏi anh một câu hỏi.
Anh Minh đi vào trong phòng thẩm vấn và lên tiếng.

Được.
Bàng Vũ dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình và gật đầu.
Tôi nhìn Lưu Mẫn rồi lại nhìn anh Minh. Lúc này anh Minh cũng dừng bút lại, mắt nhìn thẳng về hướng ghế xoay.

Các anh muốn làm gì?
Lưu Mẫn phát hiện ra sự khác thường của chúng tôi liền đưa hai tay ôm ngực và căng thẳng hỏi.

Trước đây cô sống ở đâu?
Anh Minh lên tiếng hỏi.

Ôi chao, anh cảnh sát, sao anh lại vội vàng như vậy, vừa mới gặp đã hỏi tôi sống ở đâu, anh muốn làm gì?
Lưu Mẫn trêu chọc.

Vẫn là anh cảnh sát đẹp trai này nói có lý.
Lưu Mẫn cười đứng lên và nói với tôi.

Vậy đi thôi.
Tôi nói với cô ấy.

Được!
Lưu Mẫn nháy mắt với tôi và trả lời.
Cả người tôi run lên vì cái
nháy mắt
này của Lưu Mẫn, tôi lắc đầu theo sau cô ấy đi lên tầng trên.

Nơi Mạch Bồng Thiên ở bây giờ?
Anh Minh vội vàng hỏi.

Đúng vậy!
Lưu Mẫn cúi đầu, cắn móng tay trả lời.

Trên người cô ấy có những thứ đắt tiền gì?
Tôi hỏi.

À, nhiều lắm.
Lưu Mẫn giơ tay phải ra tính:
Anh xem, tai nó đeo khuyên tai kim cương, cổ đeo vòng cổ kim cương, cổ tay đeo lắc tay hồng ngọc, chân đeo lắc chân bạch kim, tất cả đều do những người đàn ông có tiền của con bé đó mua cho!


Khi anh quan hệ tình dục với Thiên Thiên, anh có để ý cô ấy đeo trang sức gì trên người không?
Cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời tôi!
Anh Minh nheo mắt lại hỏi.
Bàng Vũ lau nước miếng ở trên khóe miệng, liếc mắt nhìn về phía trước, tỉ mỉ nhớ lại, vài phút sau anh ta trả lời với vẻ rất chắc chắn:

Đã lớn tuổi thế này rồi, sao vẫn còn như vậy?
Tôi lắc đầu nhìn theo bóng lưng của Lưu Mẫn.
Đi, bây giờ đến chỗ đội cảnh sát hình sự!
Anh Minh cầm tài liệu ghi chép cuộc thẩm vấn vừa nãy rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Tôi nhìn vẻ mặt nặng nề của anh Minh thì không dám lề mề mà vội vàng đi theo anh.

Khi chúng tôi đang quan hệ thì có vài chiếc xe đi qua, ánh đèn xe chiếu vào nên có ánh sáng phản chiếu. Tôi chú ý đến hình như tai cô ta đeo khuyên tai, cổ có một chiếc vòng, tay… Đúng rồi tay cô ta cũng có một chiếc lắc tay.
Bàng Vũ gật đầu trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.