• 433

Chương 67: Khó chịu bỏ về



Chị dẫn người đến cho cậu rồi, trong phòng riêng A6 ở sảnh lầu một. Chị cố tình chọn một con số 'thuận lợi' cho cậu, mong8 có điềm lành.



Chị dâu, chị không vào sao?


Ừ!
Tôi gật đầu thật mạnh.

Ha, thảo nào mà căng thẳng thế!
Tống Diệp Lê nói với vẻ dày dặn kinh nghiệm.

Thưa anh, món ăn anh gọi đã đến rồi!
Người phục vụ kéo mành và nói.
Tống Diệp Lê đưa tay kéo cái bảng tên trên bàn sang bên cạnh để dọn ra một khoảng trống.

Ừm.
Tôi xấu hổ gật đầu. Dù sao từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, khó tránh khỏi việc cảm thấy hơi căng thẳng.

Tôi tên là Tống Diệp Lê, rất hân hạnh được biết anh.
Cô gái khách sáo đưa tay phải ra.

Đưa cho cô ấy chọn!
Tôi thấy người phục vụ muốn đặt thực đơn ở trước mặt tôi, vội vàng cản lại.
Tống Diệp Lê cũng không từ chối, nhận lấy thực đơn từ trong tay người phục vụ. Cô ấy mở trang thứ nhất ra, cúi đầu hỏi:
Anh muốn ăn món gì?

Vừa đẩy cửa kính ra, tiếng kèn saxophone du dương liền truyền đến tai tôi. Cách trang trí trong tiệm cơm Tây này vô cùng tinh tế, đứng ở lầu một nhìn ra đều là những căn phòng nhỏ được mắc vải mành. Tiệm cơm Tây không ầm ĩ giống tiệm cơm Tàu, tuy rằng có khá nhiều thực khách trong tiệm, thế nhưng tổng thể vẫn làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh và thoải mái.
Theo sự hướng dẫn của người phục vụ, tôi tìm được phòng riêng A6.
Tôi không có ý kiến gì với người thực dụng, thế nhưng tôi không thích vừa mới bắt đầu là nói chuyện vật chất. Marx đã từng nói:
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Câu nói này không có gì đáng trách, tình cảm không có kinh tế chống đỡ thì không thể lâu dài, tôi hiểu điểm này. Nhưng tôi tự nhận rằng hai người bọn tôi còn chưa đi đến mức có thể bàn luận về phương diện này.
Nghe xong câu nói của cô ấy, tôi cảm thấy hơi tức giận.

Không có!
Tôi trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Ha, vậy quả thật hơi thấp đó, còn không bằng bệnh viện của chúng tôi, ít ra còn được trích phần trăm tiền thuốc!
Giọng điệu của Tống Diệp Lê hơi thất vọng.
Ánh mắt của tôi nhìn về phía đầu ngón tay của Tống Diệp Lê. Lúc này một chi tiết nhỏ đặc biệt trên tay cô ấy thu hút sự chú ý của tôi, tôi phát hiện phần da giữa ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay phải của cô ấy hơi ố vàng. Bởi vì hai bàn tay Tống Diệp Lê đều bôi kem dưỡng da tay, vì vậy chi tiết này đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Tôi nghi hoặc liếc nhìn hàm răng của cô ấy.

Phi, phi, phi! Ăn nói vụng quá!
Tôi thầm tự mắng mình.

Thưa anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì?
Người phục vụ nghe vậy, cầm một cuốn thực đơn bước vào.

Ừm!
Tôi ngây ngốc gật đầu, chỉ cứng đờ ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, cũng không biết nên nói gì.
Tống Diệp Lê ngẩng đầu liếc nhìn tôi, khóe miệng cong lên, mỉm cười hỏi:
Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh đi xem mắt?


Tôi sao cũng được, tôi không kén chọn!
Tôi xấu hổ nói một câu cho xong.
Tống Diệp Lê không nói gì, chỉ vào một món ăn rất tinh tế trong thực đơn mà nói:
Món này, còn món này nữa...


Mau đi đi, người ta đã đợi cậu rất lâu rồi đấy!
Chị dâu xua tay với tôi rồi nó5i.
Tôi
ừm
một tiếng, sau đó xoay người đi về phía tiệm cơm.

Cũng chỉ hơn ba nghìn tệ thôi!
Nghe thấy cô ấy hỏi như vậy, tôi hơi nhíu mày.

Có phúc lợi khác hoặc nguồn thu nhập bên ngoài nào không?
Dường như Tống Diệp Lê không chú ý đến sự khó chịu của tôi, vẫn hỏi tiếp.
Bò bít tết kiểu Tây, gan ngỗng kiểu Pháp, súp nấm vua khai vị, vịt nhồi mật ong, món tráng miệng vàng, cà phê Blue Mountain.

Thưa anh, món ăn của anh đã lên đủ!
Người phục vụ đặt món cuối cùng xuống bàn, sau đó cúi người chào hai chúng tôi.
Cô gái mỉm cười nói với tôi:
Anh tên là Tư Nguyên Long phải không?

Từ giọng nói của cô gái, tôi có thể cảm nhận được ấn tượng đầu tiên của cô ấy dành cho tôi cũng không tệ lắm.

Có dấu thuốc lá, lẽ nào cô ấy có thói quen hút thuốc?
Tôi nhíu mày, quan sát cô gái trước mắt một lần nữa. Tôi thật sự không thể liên kết được hình ảnh Tống Diệp Lê mặc đồ theo phong cách loli với việc hút thuốc.
Tuy rằng thông qua việc hút thuốc để nhận xét cô gái này là tốt hay xấu thì có hơi nông cạn, thế nhưng ít nhất việc con gái hút thuốc có thể chứng minh một điều, nhất định cô gái này đã gặp chuyện gì đó khiến cô ấy khó quên. Nói cách khác, cô gái như vậy đã trải qua rất nhiều cuộc tình. Đối với người ngây thơ về tình cảm như tôi mà nói, thật đúng là khó có thể đỡ được.
Tôi mang tâm trạng thấp thỏm, nhẹ nhàng kéo tấm vải mành màu tím ở cửa phòng riêng ra. Vải mành bị kéo lên, một cô gái với vóc dáng xinh xắn ngẩng đầu lên quan sát tôi từ trên xuống dưới.
Cô gái này mặc một cái áo da lông ngắn màu hồng nhạt, trên áo lông có in hình chú mèo Totoro hoạt hình rất dễ thương, bên dưới là một chiếc chân váy ngắn bằng vải nhung, quần legging màu đen và một đôi giày da. Từ cách ăn mặc và khí chất này, tôi chấm cô ấy 85 điểm.

Tôi vào nhà vệ sinh!
Tôi nói với Tống Diệp Lê đang cúi đầu ăn cơm, sau đó mượn cớ này đi về phía quầy ở sảnh.

Phòng A6 bao nhiêu tiền? Tính tiền!


Cũng tàm tạm!
Tôi dùng một từ vừa phải để miêu tả.

Đãi ngộ ra sao?
Tống Diệp Lê buông ly nước xuống, hỏi với vẻ khá quan tâm.

Đúng thế!
Tôi khẽ gật đầu.

Cảnh sát các anh có vất vả lắm không?
Tống Diệp Lê bưng ly nước, dựa vào ghế sofa rồi bắt chéo hai chân.

Ăn cơm Tây nên dùng dao nĩa!
Tống Diệp Lê nói với tôi bằng giọng chế giễu.

Tôi không quen dùng đồ của đám mắt xanh kia, đũa của ông bà ta vẫn dễ dùng hơn!
Tôi tức giận trả lời.

Được rồi, tôi gọi mấy món đó thôi!
Tống Diệp Lê gập thực đơn lại, đưa cho người phục vụ.

Anh là cảnh sát?
Tống Diệp Lê bưng ly trà lúa mạch đã gọi trước đó lên, hỏi.

Ăn thôi!
Tống Diệp Lê cầm dao nĩa lên, nói với tôi.
Tôi đau lòng nhìn món ăn trên bàn, đoán chừng bữa cơm này phải tốn ít nhất năm trăm tệ, hơn nữa dựa theo quy tắc ngầm khi xem mắt, bữa cơm này phải do bên đằng trai trả. Tôi cắn răng, cầm lấy đôi đũa ở bên cạnh.

Chào cô.
Tôi cũng đưa tay phải ra bắt.

Ngồi đi, sao còn đứng đó?
Tống Diệp Lê đưa tay ra chỉ vào cái ghế sofa phía sau tôi và nói.

Lẽ nào cô không phải như vậy?
Vừa dứt lời, tôi lập tức hối hận.
Tống Diệp Lê không trả lời, lại hô lên với người ở bên ngoài phòng:
Phục vụ, tôi muốn gọi món.


Chuyện của người trẻ tuổi mấy đứa, chị chen vào làm gì?
C3hị dâu giúp tôi phủi bụi trên người.

Vậy...
Tôi mang tâm trạng khó xử.

Ôi, chẳng lẽ cậu còn ngại ngùng9? Không sao đâu, dù sao lần đầu cũng hơi căng thẳng, sau này sẽ quen thôi!
Chị dâu vui cười nhìn tôi.

Được rồi.6
Tôi gật đầu một cách khó khăn.

Được thôi, vậy tùy anh!
Tống Diệp Lê nhún vai một cái, sau đó bắt đầu cắt miếng bò bít tết nhầy nhụa máu me của mình.
Tôi quen với mùi vị chua cay, thế nên thật đúng là không quen ăn mấy món cơm Tây toàn vị ngọt này. Tôi ăn chưa được hai miếng đã buông đũa.

Tổng cộng là 786 tệ.
Nhân viên thu ngân nhanh chóng gõ lên máy tính tiền rồi nói với tôi.

Nghe thấy con số này, trái tim yếu ớt của tôi thắt lại. Tôi lắc đầu, móc ra tám tờ
ông Mao
().
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.