• 433

Chương 70: Định lý trong hình tam giác



Phạm vi tìm kiếm?
Diệp Thiến nghe mà mờ mịt.

Tôi cầm bút, vẽ một hình tam giác vuông lên sổ ghi chép, sau đó giải th8ích thêm lần nữa cho cô ấy:
Cô nhìn này, mặt đường ở hiện trường rất bằng phẳng, gần như là một đường thẳng. Như vậy chúng t3a có thể coi mặt đường là cạnh góc vuông của hình tam giác, giả thiết cạnh huyền của tam giác vuông là tầm bắn hiệu quả, tức 9là 50 mét. Bây giờ chúng ta đã biết góc bắn giữa kẻ bị tình nghi và mặt đất là 35 độ. Trong một tam giác vuông, biết được độ 6dài một cạnh và số đo một góc nhọn, như vậy dùng định lý Pytago và định lý sin để viết ra phương trình, thế thì có thể dễ dàn5g tính được độ dài cạnh góc vuông của hình tam giác.


Nói đến đây, tôi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiến đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau đó tôi lại viết thêm hai con số lên hình tam giác trong sổ ghi chép rồi giải thích:
Nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Thiến, khóe miệng của tôi co giật mạnh, gần như nghiến răng thốt ra hai chữ:

Cô thắng!


Tuy rằng không giỏi văn, thế nhưng võ của bổn cô nương có thể đánh ngã anh!
Diệp Thiến dùng sức vỗ mạnh vào lưng tôi để thể hiện sự bất mãn của mình.
Lỗi Mập vừa nhắc tới tốc độ xe, tôi bèn ở bên cạnh bổ sung:
Thông qua góc độ đâm vào núi của chiếc xe tại hiện trường, hẳn là hung thủ đã bắn trong quá trình nạn nhân chuyển hướng. Thời gian gia tốc từ 0 cho đến 100km của chiếc Audi A8 rơi vào khoảng 8 giây. Nếu dựa theo tốc độ này của ông ấy, nhiều nhất chỉ cần mấy giây là có thể chạy hết vòng thứ ba trên núi. Nói cách khác, từ lúc giơ súng lên đến lúc bắn chết nạn nhân, hung thủ nhất định phải hoàn thành trong nháy mắt, không thể dừng lại một giây nào.


Vụ nổ súng này rõ ràng là đánh lén. Trong quá trình bắn súng sẽ phát ra tiếng vang rất lớn, nếu không thành công trong một lần chắc chắn nạn nhân sẽ cảnh giác. Kẻ bị tình nghi dám dùng cách này để giết chết nạn nhân, chứng tỏ hắn ta cảm thấy cách này là chắc chắn nhất, vì vậy mới có thể ôm lòng tất thắng mà bắn phát súng này. Từ điểm này không khó có thể nhìn ra được, hung thủ có tố chất tâm lý rất tốt, đồng thời còn được huấn luyện súng ống một cách bài bản.


Trong thời bình, người có khả năng được huấn luyện chuyên nghiệp về súng ống, cơ bản, chỉ có ba loại người: Cảnh sát, bộ đội và sát thủ chuyên nghiệp.


À, đi chứ.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt với đàn anh, sau đó chạy theo Diệp Thiến trở về đơn vị.
Vừa nhìn thấy hai người bọn tôi, anh Minh lập tức kêu vào phòng để họp. Lúc này Lão Hiền và Lỗi Mập đã yên vị trên ghế phòng họp, nhìn gạt tàn chất đầy tàn thuốc trước mặt hai người, không khó để nhận ra bọn họ đã chờ khá lâu ở trong phòng.

Tiểu Long và Diệp Thiến về rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Anh Minh mở sổ tay ra nói.

Ừm, phân tích rất có lý.
Lỗi Mập cực kì tán thành với ý kiến của tôi.

Tiêu Lỗi, cậu còn điều gì muốn nói nữa không?
Anh Minh hỏi.

Hết rồi!


Quốc Hiền, cậu nói trước đi.

Lão Hiền khẽ lắc đầu đáp:
Mẫu khám nghiệm mà tôi lấy được ở hiện trường đều là do nạn nhân để lại, hung thủ hoàn toàn chưa từng chạm vào xe, vì vậy bên phía tôi không có chút manh mối nào.


Tiêu Lỗi, bên phía cậu thì sao?
Anh Minh dời mắt khỏi người Lão Hiền.

Tôi giả thiết hai con số thì cô sẽ hiểu ngay thôi. Ví dụ như chúng ta tính ra được hình tam giác này cao 10 mét, mà cạnh đáy là 50 mét, vậy chúng ta cần đi dọc theo đường quốc lộ ở hiện trường thẳng về phía trước 50 mét, sau đó bò đến chỗ có độ cao cách mặt đất 10 mét. Về cơ bản, tọa độ đó chính là điểm ngắm bắn của hung thủ. Lần này cô đã hiểu chưa?
Nói xong, tôi xoa xoa mồ hôi trên trán mình.
Giữa lúc tôi đang tự mãn với sự bác học của mình, một câu nói của Diệp Thiến lập tức khiến tôi muốn phun máu ra tám mươi mét.

Cũng chính là vì không giỏi toán, thế nên tôi mới học khoa xã hội! Anh nói đi nói lại mà tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.


Vấn đề về vị trí ngắm bắn, chờ trời vừa sáng thì chúng ta sẽ đến đó. Bây giờ ngoài trời quá tối, bất lợi cho việc điều tra. Hiện trường có đồng nghiệp trong đồn cảnh sát canh gác, chắc chắn hung thủ sẽ không đến phá hoại!
Anh Minh rít một hơi thuốc rồi nói.

Vâng!
Tôi khẽ gật đầu.
Nói rồi, anh Minh dập tắt điếu thuốc và nói:
Tôi báo cáo sơ qua tình hình vụ án lần này cho mọi người nhé.


Chủ yếu là do kỹ thuật bắn súng của cô ấy tốt quá! Chỉ một phát là được rồi!
Tôi dùng tay chỉ vào Diệp Thiến ở bên cạnh.
Anh ấy dùng ánh mắt vô cùng quái dị quan sát Diệp Thiến từ trên xuống dưới.

Có đi hay không? Giờ là mấy giờ rồi?
Diệp Thiến thúc giục.

Được rồi, được rồi, tôi sai rồi. Chúng ta mau đi trả súng đi! Bây giờ anh Minh và mọi người còn đang đợi chúng ta về họp đấy!
Tôi thúc giục.

Được rồi!
Diệp Thiến tháo băng đạn ra, đóng chốt an toàn của súng lại, sau đó mang những viên đạn còn dư ra khỏi cửa.

Anh, đã làm thí nghiệm xong rồi!
Tôi đi đến phòng bên cạnh, khách sáo nói với đàn anh kia.

Vậy được. Tiểu Long, cậu nói tiếp đi.
Anh Minh đưa mắt nhìn sang tôi.

Lúc nãy, tôi và Diệp Thiến đã đến Công an thành phố để làm một thí nghiệm, về cơ bản đã xác định được góc bắn của kẻ bị tình nghi, bởi thế tôi cũng suy ra được khu vực mà kẻ tình nghi bắn ra phát súng. Mặt khác, vân tay trên xe cơ bản cũng đã bị loại trừ. Vì vậy, ý kiến của tôi là chúng ta sẽ đi tìm vị trí ngắm bắn của hung thủ khi họp xong. Tôi không còn ý kiến nào khác.
Tôi khép cuốn sổ tay lại, trả lời.

Tốt quá rồi, nếu có thể tìm được nước miếng đã nhổ ra hoặc đầu thuốc lá của kẻ tình nghi ở vị trí ngắm bắn thì dễ rồi!
Lão Hiền hưng phấn nói.
Nghe đến đây, tất cả chúng tôi đều mở sổ tay ra, cầm bút lên chuẩn bị ghi chép.
Anh Minh nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định rằng chúng tôi đã chuẩn bị xong thì nói tiếp:
Đầu tiên, tôi sẽ nói đến tình hình giải phẫu thi thể. Nạn nhân chết vì trúng đạn ngay đầu, điều này không có gì phải bàn cãi. Từ lỗ đạn ngay đầu nạn nhân, tôi phát hiện dấu hằn của tay lái, từ điều này có thể phân tích ra quá trình gây án của hung thủ. Về cơ bản cũng gần giống như mọi người đã nghĩ. Khi nạn nhân chuyển hướng lái vào vòng thứ ba của đường quốc lộ Bàn Sơn thì kẻ hung thủ nổ súng bắn trúng nạn nhân, sau đó chiếc xe mất kiểm soát, đâm vào núi. Lúc này, đầu của nạn nhân đập vào tay lái do quán tính nên mới hình thành dấu hằn như vậy. Điểm này không còn nghi ngờ gì nữa. Cuối cùng túi khí an toàn bung ra, xuất hiện tình trạng như ở hiện trường.

Tạch, anh Minh lại châm một điếu thuốc khác rồi rít một hơi, sau đó mới nói tiếp:
Việc giải phẫu thi thể, ngoại trừ có thể xác định nguyên nhân cái chết của nạn nhân thì không còn bất kỳ manh mối nào nữa. Tiếp theo, tôi sẽ nói cho mọi người biết tin tức mà đội cảnh sát hình sự vừa gửi đến.

Lỗi Mập rít một hơi thuốc, sau đó nói:
May mắn ở trên đường quốc lộ Bàn Sơn có lắp mấy cái camera giám sát chất lượng cao. Có điều tất cả mấy cái camera này đều được lắp ở đoạn đường dưới chân núi, xung quanh hiện trường xảy ra vụ án hoàn toàn không có bất kỳ thiết bị tương tự nào. Từ điều này có thể nhận ra, hung thủ đã tính toán sẵn hết rồi, nếu không cũng sẽ không chọn gây án ở đoạn đường nằm ở vòng thứ ba.


Ừm!
Tôi tán thành với quan điểm của anh.
Lỗi Mập vừa nhìn sổ tay vừa nói:
Thông qua việc đo lường khoảng cách giữa hai camera giám sát, kết hợp với khoảng thời gian giữa hai lần xuất hiện trong camera của chiếc xe, tôi tính ra được tốc độ xe của nạn nhân tối hôm đó ít nhất đã đạt đến vận tốc 90km/h, đổi thành giây mà nói là mỗi giây đi được 25 mét. Tốc độ xe của ông ấy rất nhanh.


Nạn nhân tên là Ôn Học Lâm, nam, 52 tuổi, người của thành phố Mẫn Châu, thuộc tỉnh Cát Giang. Hiện tại thân phận của ông ấy là hội trưởng hội thương mại Mẫn Châu ở thành phố Vân Tịch, chủ yếu kinh doanh mặt hàng da lông trong thành phố chúng ta. Theo điều tra, ông ấy có tài sản hơn trăm triệu tệ, mà vợ và con cái của ông ấy đều ở Mẫn Châu.


Ông ấy đã từng bao nuôi hai người tình ở thành phố Vân Tịch của chúng ta, trong đó có một người đã không còn qua lại với ông ấy nữa. Người tình còn qua lại gần nhất tên là Khương Tuyết, 25 tuổi, không nghề nghiệp. Tính cách của Ôn Học Lâm vô cùng cứng rắn, trong lúc làm ăn đã mâu thuẫn với khá nhiều người, không loại trừ khả năng bị kẻ thù sát hại.


Nếu nói như vậy, người tình đang được Ôn Học Lâm bao nuôi là Khương Tuyết có thể loại trừ khỏi diện tình nghi, dù sao nạn nhân chết thì cô ta cũng sẽ mất nguồn kinh tế.
Tôi bổ sung thêm.

Ha, hai người tổng cộng bắn bao nhiêu phát súng? Để tôi ghi lại!
Anh ấy đứng dậy hỏi.

Chỉ một phát!
Tôi không được tự nhiên giơ lên một ngón tay.

Cái gì? Hai người vào lâu như vậy, chỉ bắn một phát thôi sao?
Đàn anh trợn to hai mắt, có vẻ hơi kinh ngạc.

Không chỉ là Khương Tuyết, ngay cả người tình trước đó cũng có thể loại trừ. Bởi vì căn cứ theo điều tra của chúng ta, người tình trước đó lừa hết hai triệu của nạn nhân và cao chạy xa bay từ lâu rồi, cô ta không đủ động cơ gây án.
Anh Minh giải đáp.


Anh Minh, đội cảnh sát hình sự có điều tra xem tại sao nạn nhân lại xuất hiện trên đường quốc lộ Bàn Sơn vào đêm xảy ra vụ án không?
Tôi cắn đầu bút hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.