• 433

Chương 71: Tầm ngắm



À!
Tôi hơi mệt mỏi đứng đậy, đi ra ngoài hành lang.


Tiểu Long, như thế này có được không?
Anh Minh đưa một dụng cụ kim loại8 có hình dạng như cây kẹo que bị bẻ cong đến trước mặt tôi rồi hỏi.

Cô nói đi?
Tôi lau mồ hôi trán trên trán rồi đáp.

Nhờ người ta giúp đỡ mà còn la lối như vậy!
Diệp Thiến bĩu môi với tôi, sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy một đầu khác của thước dây.

Cái gì anh cũng thích úp úp mở mở nhỉ. Có thể nói rõ ra không?
Diệp Thiến giơ nắm đấm lên uy hiếp tôi.
Thấy động tác này của cô ấy, tôi lập tức tránh qua bên cạnh, sau đó nói:
Bớt giận nào, bây giờ tôi nói đây. Nếu muốn biết được vết đạn của súng, trước hết chúng ta phải nói về toàn bộ quá trình bóp cò và cấu tạo của viên đạn.

Nghe thấy thế, Diệp Thiến lập tức quay đầu, dừng bước chân.

Cô gái nhỏ này, sức bật cũng mạnh quá rồi đấy? Gia tốc từ 0 đến 100m kiểu này, đoán chừng cũng không kém xe hơi là bao.
Tôi khẽ lắc đầu, nhìn lên vạch trên thước dây.

Cái gì? Dùng những dấu vết này để nhận biết súng ống?
Diệp Thiến nói với vẻ khó có thể tin được.
Tôi dập tắt điếu thuốc, gật đầu nói:
Đừng thấy những cây súng này đều được gia công hàng loạt bằng máy, trên thực tế không có hai cây súng nào là hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa thói quen của những người sử dụng cũng không giống nhau, vì vậy trong quá trình bắn, dấu vết để lại trên đầu đạn và vỏ đạn của mỗi một cây súng cũng khác nhau. Thế nhưng nếu là đạn được bắn ra từ cùng một khẩu súng, vậy dấu vết trên đó sẽ có quy luật. Ví dụ như cây súng ngắn K54 hôm qua cô cầm bắn đi, cô bắn ra một phát đạn, chỉ cần tìm được dấu vết trên vỏ đạn và đầu đạn sau khi cô bóp cò, thông qua một thí nghiệm đơn giản, tôi có thể phán đoán ra được viên đạn này có phải đã được bắn từ cây súng của cô hay không. Bây giờ cô đã hiểu chưa?


M kiếp! Cậu coi thường tôi?
Lỗi Mập cũng quay lại phun nước miếng vào tôi, sau đó lập tức nhấc chân trượt xuống dưới một cách cẩn thận.

Thật là, tốt bụng khuyên bảo lại bị người ta coi rẻ.
Tôi dở khóc dở cười lắc đầu.

Phạm vi cụ thể chắc là ở chỗ cách đỉnh đầu tôi bốn đến năm mét. Sườn núi này có độ dốc đứng như vậy rất khó để đứng vững. Em đoán là hung thủ sẽ dựa vào cây để bắn súng, vì vậy chúng ta phải tập trung điều tra cây cối trong phạm vi này.


Được, chúng ta đến vòng thứ tư của đường quốc lộ, từ phía trên chầm chậm đi xuống sẽ an toàn hơn một chút.
Anh Minh liếc mắt nhìn sườn núi nghiêng mà bảo.

Chẳng phải có chữ ở đằng sau đấy6 sao?
Tôi ngáp một cái, trả lời.
Diệp Thiến nhìn lướt qua chữ Hán trên tay cầm của cái máy, đọc thành tiếng:
Máy dò tìm kim 5loại.

Lỗi Mập vớ lấy cây kéo, cẩn thận dọn sạch đám cỏ lùn trước mặt mình, sau đó chỉ xuống mặt đất rồi quay lại nhìn chúng tôi mà nói:
Mọi người có phát hiện ra mặt đất có gì bất thường không?

Nhìn theo ngón tay anh, tôi quan sát kỹ một lúc, sau đó khẽ lắc đầu.
Trên khắp sườn núi mọc đầy cỏ lùn, giẫm lên đó sẽ không để lại dấu chân, hơn nữa cho dù từng bị người ta ngồi đè lên, trong thời gian gần một ngày cũng đủ để nó khôi phục lại trạng thái như cũ.
Tôi vừa kéo dây an toàn bò lên, lập tức nhìn thấy Lỗi Mập cong mông nằm trên đất.

Cô có thể đừng nóng vội như vậy được không?
Tôi lùi ra sau một bước.
Diệp Thiến rút tay phải về, nhét vào túi áo. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không mấy thân thiện, sau đó quái gở nói:
Anh nói thử xem?


Đơn giản mà nói, viên đạn bình thường sẽ được tạo thành từ ba bộ phận, đầu đạn, vỏ đạn và ngòi nổ. Nguyên lý bóp cò của nó là kim hỏa trong súng lục sẽ kíp nổ ngòi nổ trong vỏ đạn, sau đó dưới tác dụng của một lực xung kích cực lớn, đầu đạn bị bắn ra ngoài, còn vỏ đạn thì bị văng ra.


Nói trọng tâm!
Diệp Thiến sốt ruột đập mạnh lên khung cửa sổ bên cạnh tôi.

Tiểu Long. Lúc bắn súng, chắc chắn hung thủ sẽ tìm một vị trí tương đối bằng phẳng và có tầm nhìn tốt hơn, nói không chừng vỏ đạn đã bị văng xuống sườn dốc. Cậu đeo đai an toàn vào rồi xuống dưới tìm thử xem!
Anh Minh đứng ở đằng xa hô lên với tôi.
Nghe xong, tôi ra hiệu
ok
với anh.

Sao rồi, tìm được vị trí ngắm bắn chưa?
Anh Minh nhíu mày đi về phía tôi.
Lúc này, tôi ngẩng đầu liếc nhìn sườn núi mọc đầy cây cối và cỏ dại, lấy tay chỉ về phía trước rồi đáp:
Thấy thế, tôi vội vàng giải thích tiếp:
Biết được nguyên lý bắn ra của viên đạn, chúng ta còn phải biết trong cả quá trình bắn sẽ sinh ra dấu vết như thế nào. Bước đầu tiên trước khi bắn súng là cất đạn vào băng đạn, sau đó kéo nòng súng. Như vậy trong quá trình lắp đạn, viên đạn và súng sẽ có va chạm, thế nên sẽ xuất hiện vết đạn.


Bước thứ hai, trong quá trình bóp cò, kim hỏa va chạm vào đuôi của viên đạn, như vậy sẽ có dấu vết của kim hỏa. Viên đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh ở trong nòng súng hình xoắn ốc cũng sẽ có dấu vết của nòng súng. Trong lúc văng ra ngoài, vỏ của viên đạn chạm vào rìa ngoài của súng cũng sẽ để lại dấu vết. Đừng thấy những dấu vết này không đáng chú ý, thế nhưng từ đó chúng ta cũng có thể nhận ra được đó là cây súng nào!


Chuyện gì?
Diệp Thiến hơi nhướng mày.

Đó chính là vết đạn khi bắn súng.


Cái gì, anh tìm được rồi sao?
Tôi lập tức cất bước chạy đến trước mặt Lỗi Mập, ngồi xổm xuống hỏi.

Đưa tôi cây kéo!
Lỗi Mập giơ tay đến trước mặt tôi. Tôi vội vàng lấy một cái kéo ra từ trong vali dụng cụ khám nghiệm.

Kéo!
Theo hiệu lệnh của tôi, Diệp Thiến chạy về phía trước.

Chạy quá, chạy quá rồi. Quay lại!
Tôi hô lên với Diệp Thiến đang ở phía xa.

Được.
Tôi khẽ gật đầu.

Tốt lắm, tôi đi lấy xe, 3cậu nhanh chân lên nhé.
Anh Minh nhét cái máy vào trong tay tôi, sau đó xoay người đi mất.

Hai người còn định tán phét đến bao giờ nữa đây? Tôi đã hút hết hai điếu thuốc lá luôn rồi!
Lỗi Mập đứng dưới lầu, gân cổ lên hô với chúng tôi.

Miệng của anh lớn như vậy, đương nhiên hút nhanh rồi.
Tôi trợn trắng mắt với Lỗi Mập, sau đó lẩm bẩm một câu.

Anh cầm thứ này làm gì?


Tìm vỏ đạn chứ gì!
Tôi dùng tay chà vào gò má của mình, cố vực dậy tinh thần mà trả lời.
Lúc này, Diệp Thiến đi tới bên cạn9h tôi, cúi đầu tò mò nhận lấy cái máy từ trong tay tôi rồi hỏi:

Đây là thứ gì thế?


Tìm vỏ đạn làm gì?
Diệp Thiến vẫn không chịu bỏ qua.
Nghe đến đây, tôi dứt khoát lấy một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa, sau đó dựa vào cửa sổ hành lang rồi đáp:
Trong quá trình bắn súng, đầu đạn bắn ra ngoài, còn vỏ đạn sẽ bị đẩy ra khỏi nòng súng, cô hiểu tới đây chưa?


Ôi đậu xanh, anh đánh thật à. Đau quá đi!
Tôi nhấc chân vọt sang bên cạnh.
Mấy phút sau, Lỗi Mập đặt mông ngồi dưới đất, phất tay nói với khuôn mặt đỏ rần:
Vị trí bắn súng của hung thủ là ở đây!

Cũng không lâu lắm, một sợi dây an toàn được tôi quấn vào một gốc cây to và chắc chắn. Đúng như dự đoán, tôi vừa xuống dưới chưa được bao lâu, máy dò tìm kim loại đã phát ra tiếng tích tích chói tai, một vỏ đạn màu đồng cổ được tôi gắp lên bằng kẹp.
Có thể tìm được vỏ đạn, điều này chứng minh vị trí ngắm bắn mà tôi tính ra được không hề sai. Tiếp đó, mấy người chúng tôi bắt đầu tìm kiếm vị trí bắn của hung thủ xung quanh vị trí phát hiện vỏ đạn.

Đậu xanh! Tôi đang duy trì tâm trạng nhiệt tình mọi lúc!
Diệp Thiến phun nước miếng vào tôi.

Anh Lỗi, em nghĩ với vóc người của anh thì vẫn nên ở trên chờ mọi người thôi. Anh cứ đưa máy chụp hình cho em.
Tôi thấy Lỗi Mập mang vẻ mặt khó xử thì nói.
Nửa tiếng sau, xe của chúng tôi dừng lại ở vị trí hiện trường xảy ra vụ án. Xe vừa dừng lại, tôi liền xuống trước, bước thẳng đến chỗ ngoặt của đường quốc lộ rồi kéo thước dây.

Có cần tôi giúp không?
Diệp Thiến đút hai tay vào túi, đứng trước mặt tôi hỏi.
Mấy phút sau, năm người chúng tôi đứng ở vị trí nằm trong phạm vi nổ súng mà tôi đã tính ra trước đó, sau đó tôi bật máy dò tìm kim loại lên bắt đầu tìm kiếm. Tuy rằng máy dò tìm kim loại đã vang lên mấy lần, thế nhưng đều không phải là vỏ đạn, điều này làm cho tôi cảm thấy hơi thất vọng.

Lẽ nào mình đã tính sai?
Trong lòng tôi nảy sinh nghi vấn.

Ôi, em nói này anh Lỗi, người ta ai cũng đứng tìm, sao anh lại nằm lên đất. Có phải là vì mắt nhỏ, tầm mắt không được tốt không vậy anh?
Tôi trêu Lỗi Mập.

Lượn giùm! Bỏ cái chân ra nào!
Lỗi Mập bò đến trước mặt tôi, đưa tay đánh mạnh vào mặt giày của tôi.

Ồ! Vì thế anh mới dùng máy dò tìm kim loại để tìm vỏ đạn văng ra từ súng của hung thủ ở vị trí bắn, sau đó căn cứ vào dấu vết trên đầu đạn và vỏ đạn để phán đoán loại súng mà hắn sử dụng. Khi công cụ gây án là súng, chắc chắn kẻ bị tình nghi không dám quăng lung tung. Nói cách khác, chúng ta chỉ cần tìm được súng trên người ai đó, sau đó anh thử làm thí nghiệm, nếu có thể chứng thực viên đạn này là do cây súng của người đó bắn ra, thế thì đã có thể xác định được kẻ hung thủ, đúng không?
Diệp Thiến chợt hiểu ra.

Thông minh!
Tôi giơ ngón tay cái lên.

Đây là điều cơ bản, đương nhiên là tôi biết rồi.

Tôi nhả ra một luồng khói, nói tiếp:
Thế nhưng, chắc chắn cô không biết một chuyện.

Xác định rõ phạm vi ngắm của hung thủ, tiếp đó chúng tôi lái xe lên vòng thứ tư.

Diệp Thiến, cô hưng phấn như vậy làm gì?
Tôi quay đầu liếc nhìn Diệp Thiến đang đứng ở ven đường làm nóng người và hỏi.

Lẽ nào mọi người không phát hiện ra ở đây có ba cái lỗ trũng hình vuông sao?
Lỗi Mập lại nhắc nhở.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiếng Nói Tử Thi 1.