• 4,018

Chương 305: Sinh mệnh mới



Tôn tỷ tỷ, tỷ còn phải kê thêm thuốc cầm máu nữa.

Ta sợ là sinh xong ta sẽ ra rất nhiều máu.
Thời này có rất nhiều người8 chết vì băng huyết.

Vương Tự Bảo rất hay đọc mấy quyển tiểu thuyết thế này, bởi vậy nàng không thể không chuẩn bị kỹ càn3g trước.
Để trấn an sản phụ, Tôn Xảo Dịch vội đáp:
Yên tâm, ta sẽ đi kê 5thuốc ngay.

Mỹ Cảnh, khi nào Tôn tỷ tỷ kê thuốc xong, người phải đích thân đi lấy và sắc, hiểu chưa?
Vương Tự Bảo lại căn dặn tiếp.
Mặc dù tất cả người của nàng đều đã lau rửa sạch sẽ, nhưng chuyện này có liên quan đến sinh mạng của cả nàng và đứa trẻ nên tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất.

Xin chủ tử yên tâm.
Sắp xếp mấy chuyện quan trọng xong xuôi, Vương Tự Bảo lại dặn tiếp:
Các ngươi đỡ ta dậy, sau đó giúp ta vào trong thùng gỗ.

Gì ạ?
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác.
Nếu thật là như vậy, đứa bé chắc chắn sẽ được sinh ra thuận lợi.
Nhưng họ tuyệt đối không dám sơ suất mà càng thêm cẩn thận hơn.
Vương Tự Bảo rất khâm phục bản thân, đau đớn đến mức này mà nàng vẫn không hề ngất đi.
Nàng cảm nhận rất rõ tử cung co rút ngày càng nhiều, thời gian cũng ngày một lâu hơn.
Hỏi ma ma có kinh nghiệm kia thì biết nàng sắp đẻ rồi, rằng nàng nhất định phải kiên trì.
Vương Tự Bảo cũng biết chỉ cần mình có thể tỉnh táo, dồn hết sức khi tử cung co rút thì chắc chắn đứa bé sẽ chào đời bình an.
Mặc dù Vương Tự Bảo đã lường trước được tất cả, nhưng những người có mặt ở đó đâu có dự liệu được! Thật ra, đến Vương Tự Bảo cũng không rõ cảm giác lạ lẫm và gắn kết khi thấy đứa bé được sinh ra, chuyển động ở trong làn nước là gì? Nhưng có một điều mà nàng biết, chính là nàng đã thành công rồi.

Vậy giờ Trưởng Công chúa sao rồi?
Biết tin mình có cháu, Chu Vĩnh Hồng tất nhiên rất vui rồi, nhưng lúc này ông và mọi người quan tâm hơn đến chuyện Vương Tự Bảo có nguy hiểm hay không? Khi biết ban đầu Vương Tự Bảo muốn từ bỏ mạng sống của mình, mổ bụng lấy đứa bé ra, Chu Vĩnh Hồng thật sự rất cảm động và cảm kích.
Từ đó vị trí của Vương Tự Bảo trong lòng ông đã cao nay còn cao hơn.
Giờ họ đang tập trung tại đại sảnh cạnh phòng sinh, lo lắng chờ đợi.
Tưởng thị và Lâm Uyển Yên không thể ngồi yên.
Họ không ngừng nhìn về phía phòng sinh, liên tục đứng dậy đi đi lại lại, thi thoảng lại chắp tay cầu Phật, xin Phật phù hộ độ trì cho mẫu tử Vương Tự Bảo được bình an.
Nhưng một đêm sắp trôi qua mà vẫn chưa nghe thấy tin xấu gì, như vậy cũng coi là tin tốt với họ.
Mấy người bên trong cũng liên tục kinh ngạc.
Quá trình sinh của Vương Tự Bảo dần trở lại bình thường, hơn nữa còn có khả năng sẽ nhanh hơn.
Người sắp sinh sao lại có thể đi tắm vào lúc này chứ? Thấy mọi người cứ đứng yên, Vương Tự Bảo nghiêm túc nói:
Ta không tắm đầu, ta làm thể để sinh con đấy.
Các ngươi nhất định phải thêm nước vào thùng cho ta liên tục, đảm bảo nhiệt độ của nước.
Với cả đi lấy thêm thùng gỗ to cất ở trong kho đến đây.
Bà không thể ngờ rằng mình có thể tận mắt chứng kiến cảnh đứa bé được sinh ra dưới nước, hơn nữa không hề khó chịu khi chìm trong nước mà còn thấy rất vui, rất thoải mái.
Sau cùng vẫn là Trưởng Công chúa ra lệnh cho bà mau vớt đứa trẻ ra, cắt dây rốn cho nó, bà mới lúng túng hoàn thành những việc ấy.
Điều này khiến bà hiểu rằng, Trưởng Công chúa không phải là người bình thường, mà đứa bé vừa được hạ sinh này cũng không hề tầm thường.
Cùng với tiếng oe oe của trẻ sơ sinh, bầu trời đột nhiên sáng bừng, mặt trời nấp sau mây lành ngũ sắc tỏa ánh sáng chói mắt, chiếu rọi cả chân trời.
Dù là người không hiểu cũng có thể nhìn ra, thiên tượng này có điềm báo không hề tầm thường.
Những người đang chờ đợi lúc này đều đi ra khỏi đại sảnh, nhìn lên bầu trời, nghe tiếng khóc yếu ớt của em bé thì đều cảm thấy tốt đẹp đến lạ thường.
Rất may là thùng gỗ này đủ to vì là thùng dành cho hai người tắm.
Thi thoảng khi nghịch ngợm, nàng và Chu Lâm Khê lại cùng tắm trong thùng này.
Nếu không với thân hình phát tướng của nàng và cái bụng to đùng này, thùng gỗ nhỏ chắc chắn là không đủ dùng.
Cho nên tranh thủ quãng nghỉ, nàng còn sai Lương Thần và Mỹ Cảnh mang cho nàng ít bánh ngọt để ăn liên tục, tiếp thêm sức cho cơ thể của mình.
Đến ma ma kia cũng phải khâm phục Vương Tự Bảo vào lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh và sáng suốt như vậy.
Khi mọi người đang sốt ruột chờ đợi, trời đã dần sáng, mây đen chẳng biết đã tan đi từ khi nào, mưa to cũng đã tạnh hắn.
Nếu vậy, mấy người kia sẽ không thể vững lòng cùng nàng vượt qua cửa ải nay.
Tới trước thùng gỗ, Vương Tự Bảo cắn răng quỳ xuống, lấy tay thử độ nóng của nước, rất vừa vặn.
Sau đó, nàng cực kỳ căng thẳng từ từ bước vào thùng gỗ, lại từ từ ngồi xuống với sự trợ giúp của mấy người kia.
Bởi vậy mới nói, Vương Tự Bảo có được sự yêu chiều của nhiều người thế này không phải là vô lý.

Trưởng Công chúa điện hạ không sao, chỉ là bây giờ đang mất sức.
Vừa rồi lúc lâm bồn cũng rất thuận lợi.
Ma ma đó thành thật bẩm báo.
Sau khi Vương Tự Bảo ngồi vào trong thùng tắm, mấy người kia vẫn thấy nơm nớp lo sợ.
Họ chưa từng nghe nói hay chứng kiến cách sinh con lạ lùng này.
Vương Tự Bảo ngồi xuống rồi, mực nước vẫn không quá ngực, nàng cũng không hề thấy khó chịu gì cả.
Chu Vĩnh Hồng cùng Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần, Vương Dụ Trạch tuy không để lộ nhưng cũng sốt ruột không kém mấy người phụ nữ.
Các nha hoàn và bà đỡ ngoài phòng sinh cũng rất bận rộn, liên tục đưa nước sôi hết đợt này đến đợt kia, từng thùng từng thùng mang ra lại đầy những máu.
Trông thấy cảnh này, Tưởng thị và mọi người càng không thể ngồi yên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên ngoài mây đen kéo đến, sấm chớp rền vang, những hạt mưa to như hạt đậu rào rào rơi xuống nền gạch xanh rồi bắn lên.
Nhưng những người chờ bên ngoài chẳng hề quan tâm đến điều này.
Đã nửa đêm, ngoài Vương Dung còn chưa biết gì ra, vẫn chưa có ai ăn tối, cũng chẳng có ai đi ngủ.
Thấy đám người vẫn đang đứng ngây ra đó, Vương Tự Bảo quyết đoán nói:
Cứ tin ta, bây giờ chỉ còn duy nhất cách này để cứu ta và đứa bé thôi.
Các ngươi nghĩ xem, nếu không nghe theo lời ta thì cả ta và đứa bé này cũng vẫn sẽ chết.
Vậy tại sao chúng ta không liều một phen?

Dạ.
Lương Thần là người đầu tiên đáp lại.
Ta sẽ phải thay thùng gỗ liên tục để các ngươi tiện thay nước.
Thật sự là hết cách rồi, Vương Tự Bảo mới quyết định sinh con trong nước.
Mặc dù hồi trước nàng còn thấy buồn cười, và cũng chẳng nắm rõ cách thức lắm, chỉ mới đọc qua báo cáo liên quan mà thôi, nhưng lúc này nàng bắt buộc phải chọn cách này.
Vừa rồi nàng còn nghĩ đến việc đẻ mổ, nhưng ở đây thì ai biết làm? Không những không có ai biết làm, mà nếu phẫu thuật xong bị nhiễm trùng hay gì đó thì nàng cũng vẫn sẽ mất mạng mà thôi.
Ngược lại, nàng còn cảm giác lỗ chân lông khắp cơ thể đều mở ra, làm dịu da thịt, cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng.
Mấy cơn đau về sau cũng đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Điều này khiến nàng thêm tin tưởng hơn vào phương pháp sinh con dưới nước mà nàng không hề hiểu rõ này.
Cảm tạ trời đất, một đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua đi.
Rất lâu sau đó, ma ma đỡ đẻ cho Vương Tự Bảo bước ra trước mặt mọi người, cả người ướt nhẹp, trông cực kỳ nhếch nhác.
Khi sắp đến gần, bà quỳ sụp xuống trước Chu Vĩnh Hồng, cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy, giọng nói cũng run theo:
Chúc mừng Nhiếp Chính vương! Chúc mừng Nhiếp Chính vương! Trưởng Công chúa thiên tuế đã sinh hạ một kim tôn cho ngài, sinh hạ đích trưởng tử cho Thiều vương!
Đến lúc nói xong rồi, cơ thể bà vẫn cứ run lẩy bẩy.
Đây là chủ tử của bọn họ, cùng lắm thì họ chết cùng nàng là được.

Vâng, chúng nô tì xin nghe chủ tử.
Mấy người còn lại cũng kiên định đáp theo.

Được, cứ tin ta, chắc chắn không sao đâu.
Mặc dù chính nàng cũng không có lòng tin, nhưng nàng không thể để lộ ra bất cứ sự thiếu tự tin nào.
Nàng định sẽ uống thuốc cầm máu ngay khi đứa bé sắp ra.
Vương Tự Bảo bình tĩnh như vậy khiến miệng Tôn X9ảo Dịch méo xệch.
Làm thế này là đang lo trước tính sau hay là đang tự của mình vậy? Nhưng ngẫm lại thì làm vậy cũng hay,6 ít ra cũng không bị luống cuống khi đến lúc quan trọng.
Nàng phải sống, chưa lúc nào nàng quyết tâm sống như giờ phút này.
Chắc chắn Lâm Khê đang ở đâu đó chờ nàng.
Nàng phải đi cứu hắn.
Con gái nhà người ta lúc sinh con thì chỉ có mấy chậu máu, tại sao Bảo Muội nhà họ lại thành cả đống thùng máu luôn vậy.
Nhưng khi thời gian trôi đi, người bên ngoài chợt phát hiện ra tiếng hét thảm thiết của Vương Tự Bảo ngày càng ít dần, cũng ngắn hơn hẳn, hơn nữa cũng không còn khiến người ta phải quặn thắt lại nữa.
Họ không biết rốt cuộc đây có phải việc tốt hay không.
Tưởng thì chẳng quan tâm Chu Vĩnh Hồng đang ở đây mà buột miệng hỏi:
Thật không? Bảo Muội nhà ta không sao ư?

Trưởng Công chúa điện hạ ở hiền gặp lành, được thần linh phù hộ, thật sự không hề gặp trở ngại quá lớn, đến cơ thể cũng không bị thương.
Lúc nói những lời này, ma ma sắp khóc đến nơi.
Đây đâu phải là người hiền bình thường! Đây là thần tiên thì có! Có ai đã nhìn thấy sản phụ thể này? Có ai đã thấy một sản phụ như nàng lại chỉ huy cả quá trình sinh nở? Có ai thấy một sản phụ biết phải uống thuốc cầm máu sớm? Hơn nữa sau khi sinh con xong, sản phụ còn có thời gian để xem xem con mình còn nguyên vẹn hay không?
Đây là chuyện mà người thường có thể làm được sao? Đây có đúng là người lần đầu sinh con không vậy? Phải nói Vương Tự Bảo đương nhiên lo con mình gặp chuyện ngoài ý muốn, nên mới cố nén đau và mệt, quyết xem xem con mình có bình an hay không thì mới yên tâm.
Thật may là thằng bé ngoài việc cả người hơi nhăn nheo, da thịt hơi đỏ, tóc hơi ngắn và không đen lắm, trông hơi xấu xí ra thì cũng không thiếu chân thiếu tay, hoặc là có thừa ngón tay gì cả.

Trời cao phù hộ, đây là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Thật không uổng công nàng khổ cực, liều mạng sinh hạ đứa bé ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.