• 4,048

Chương 306: An ca nhi


Cuối cùng Vương Tự Bảo bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa bé.

Tuy tiếng khóc nhỏ giống như tiếng gọi của chú mèo con nhưng vẫn 8khiến Vương Tự Bảo cảm thấy vô cùng hài lòng.

Điều này chứng minh, nàng đã sinh đứa bé một cách bình yên vô sự.
Lương Thần tiếp lời:
Chỉ cần chủ tử và tiểu chủ tử bình an, thì phần thưởng gì cũng không bằng.
Hôm qua đám người này cũng coi như cùng Vương Tự Bảo thành công tránh thoát được một kiếp nạn.
Bằng không, chỉ dựa vào việc không bảo vệ được chủ tử, đừng nói là bị bán ra ngoài, mà họ sẽ khó tránh khỏi bị đánh chết.
Em bé sơ sinh vừa mới ra đời thật sự là khác đi từng ngày.
Nàng vô cùng xác định rằng lúc sinh An ca nhi, cái suy nghĩ chỉ có nàng mới có thể cứu được phụ thân đứa bé không phải là vô căn cứ.
Nàng cho rằng đó nhất định là một gợi ý của trời cao dành cho mình.
Cho nên nàng quyết định hết ngày ở cữ sẽ tới Man Cương tìm cách cứu người.
Trong khu rừng rậm Mê Huyễn, ngày thứ hai sau khi Vương Tự Bảo hạ sinh An ca nhi, Chu Lâm Khê đột nhiên tỉnh lại.
Nỗi lo lắng bất an trải qua tối hôm trước hầu như cũng đã vơi đi.
Bởi vì trời đã sáng choang, không thể nào quan trắc thiên tượng, cho nên Lữ Duyên cũng không cách nào xác định được Vương Tự Bảo và đứa bé có bình an hay không.
Đồng thời bảo những người này dựa theo phương pháp huấn luyện của Tiềm Long vệ và Hộ Bảo quấn để tiến hành thạo diễn.
Chu Lâm Khê tiếp tục nói:
Còn nữa, tất cả mọi người cứ cách mười ngày phải tiến hành một lần thi đấu nhỏ, cách một tháng sẽ tiến hành một lần thi đấu lớn.
Tỷ thí đạt hạng đầu sẽ có thưởng, cũng có cơ hội thăng chức.
Người đứng hạng cuối không những phải nhận xử phạt mà còn bị giáng cấp.

Nhìn thấy Vương Tự Bảo trẻ con như thế, mọi người đều không nhịn được mà mím môi cười.
Cũng may, người lớn này cũng hoạt bát vui vẻ, khiến mọi người cảm thấy chuyện trải qua tối hôm qua dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Lương Thần, Mỹ Cảnh lập tức bước tới chăm sóc Vương Tự Bảo, áy náy nói:
Chúng nô tỳ thất trách rồi.

Không có lần sau đầu đấy!
Vương Tự Bảo cong môi lên nói rất không hài lòng.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, đứa nhóc đó liền ngừng khóc, tiếp tục ngủ rồi.
Vương Tự Bảo nhìn thấy sự thân mật nồng nhiệt, hoàn toàn quên đi việc nàng cũng là người cần được chăm sóc mà lại bị mọi người quên sạch rồi.
Cho tới lúc bụng kêu ùng ục, bụng dưới cũng căng cứng vì buồn tiểu, nàng mới thốt lên vài lời ghen tuông:
Ta đói quá à, sao chẳng có ai để ý tới ta nữa! Ngoài ra, ta muốn đại tiện thì phải đi thế nào đây?
Ôi! Sinh con quả thực là rất phiền phức mà.

Đứa trẻ ngốc này, khóc cái gì chứ!
Tưởng thị vừa vỗ nhẹ vào lưng để dỗ nàng như lúc nàng còn nhỏ, vừa rơi lệ.

Suýt chút thì không được gặp mẫu thân nữa rồi, người còn không để con khóc một lúc sao!
Vương Tự Bảo buồn bực nói.

Con đấy! Nói lời xúi quẩy gì vậy.
Đúng mà, suýt chút nữa thì không còn được gặp đứa trẻ này nữa rồi.
Mọi người cũng đều cảm thấy ngụ ý rất hay, vì thế khi chưa được sự đồng ý của mẫu thân đứa bé mà đã quyết định như thế rồi.
Sau khi mẫu thân đứa bé biết được, ừm...
đúng là chẳng có ý kiến gì, nàng cũng hy vọng đứa nhóc này có thể bình an trưởng thành, cho nên đặt tên là An ca nhi quả thực rất hay.

Bể qua đây ta xem nào.
Tường thị nhẹ nhàng đặt Vương Tự Bảo nằm xuống gối, sau đó vô cùng thuần thục bế đứa trẻ sơ sinh bước tới bên chiếc giường dành riêng cho bé, sau khi đặt đứa nhóc xuống, bà lại mở tã lót đang quấn trên người đứa nhỏ ra.
Vừa mở ra, mùi thối xộc lên mũi, không cần nhìn cũng biết đưa nhóc này vừa thổi rồi.
Tưởng thị vội gọi Lương Thần, Mỹ Cảnh mấy người lấy tã lót qua để lau chùi và thay cho đứa nhóc.
Sau này nàng tính để người này làm tiên sinh, lên lớp dạy các y nữ chuyên học những kiến thức về đỡ đẻ.
Như thế, nửa đời sau của người này cũng coi như có chỗ dựa rồi, cũng có được chức quan khiến người ta tôn kính.
Người làm tổ phụ là Chu Vĩnh Hồng hy vọng đứa bé có thể bình an mà trưởng thành, bởi vậy, trước lúc đặt tên cho đứa bé, ông đã đặt tên mụ là
An ca nhi
rồi.

Đứa trẻ này.
Tuy nói vậy nhưng bà vẫn bước qua, kéo Vương Tự Bảo vào lòng.
Vương Tự Bảo lập tức ngồi dậy ôm ngang eo Tưởng thị, nàng buồn bực gọi một tiếng
mẫu thân
, rồi tiếp tục cong miệng khóc.
Không lâu sau, bờ vai nàng bất giác run rẩy.
Nghĩ tới đây, khóe mắt Vương Tự Bảo đỏ ngầu, trong đôi mắt nàng đã ngân đây lệ rối.
Tưởng thị vội can ngăn nói:
Đứa trẻ ngốc, đừng khóc nữa, con và đứa nhỏ bình an là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Bà lại nói:
Hơn nữa, trong tháng ở cữ mà khóc thì sẽ tổn hại đến mắt.
Tới lúc đó vẫn là con bị thiệt thòi đấy.

Mẫu thân, người qua đây để con ôm người đi.
Vương Tự Bảo nũng nịu nói.
Chu Lâm Khê nhìn đám người phía dưới, dừng một lát rồi lại nói:
Bây giờ mọi người không cần phải cảm thấy như chúng ta đang ở trên chiến trường, cứ coi như chúng ta ra ngoài tiến hành phong bể để huấn luyện.
Chỉ cần tâm thái của mọi người ổn định rồi, tốt rồi thì sẽ không còn nhiều sự oán thán như thế, không có việc gì làm nên mới gây sự.
Nhưng có một điểm nhất định phải nhớ kỹ, cho dù ai gây sự vào lúc nào, hoặc là tung ra tin không tốt nào đó, đều sẽ bị xử lý theo quân pháp.

Thì ra sinh con lại khổ, lại nguy hiểm như vậy! Vậy năm xưa mẫu thân nàng đã liều mạng như thế nào khi sinh nàng ở độ tuổi ba mươi lăm cơ chứ?
Vừa nghĩ tới đây, ngoài việc càng thêm kính phục Tưởng thị ra thì Vương Tự Bảo càng cảm kích bà hơn.
Nếu như mẫu thân mình không liều mạng như thế, vậy thì nàng đã không có cuộc sống này, nàng có thể gặp được gia đình tốt hơn Hòa Thuận Hầu phủ năm xưa hay không là điều không chắc chắn.
Đứa nhóc vẫn khóc liên tục trong lòng tổ mẫu của mình.

Tân Mai tỷ tỷ, tỷ mau xem này, đứa nhóc này cứ khóc mãi, ta sợ nó khóc đến nguy mất.
Lâm Uyển Yên lo lắng nói.
Thật sự là kinh nghiệm chăm sóc trẻ con của bà không nhiều.
Vì không để Vương Tự Bảo tiếp tục lo lắng thay mình, Chu Lâm Khê quyết định một mặt sắp xếp người cùng Lữ Duyên đi tìm trận nhãn, một mặt vẫn không từ bỏ việc bảo người đi tìm đường ra.
Đáng tiếc, một tháng sắp trôi qua rồi, cho dù là bên phía Lữ Duyên, hay là người phải đi tìm đường vẫn không có chút tiến triển gì.
Sĩ khí của cả đội ngũ bắt đầu đi xuống, đồng thời trở nên càng ngày càng nôn nóng.

Mỹ Cản3h, con ta sao rồi?
Lúc Vương Tự Bảo lên tiếng nói chuyện mới phát hiện cổ họng mình cực kỳ khô.

Bảo Muội, con tỉnh rồi à?
Ng9ười đầu tiên xông tới đây không phải ai khác, mà chính là người vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng, Tưởng thị.

Mẫu thân! Con gái 6bất hiếu, khiến người lo lắng cho con rồi.
Vừa nhìn thấy Tưởng thị, Vương Tự Bảo bỗng cảm thấy mềm yếu, giọng nói bất giác trở nên nũn5g nịu.
Nhưng vẫn cứ bặt vô âm tín.
Vương Tự Bảo không thể chờ đợi được nữa.
Nàng cảm thấy mình tuyệt đối không thể chỉ chờ ở đây được.
Lúc không đủ sữa cho tên nhóc uống, nàng sẽ bảo Tưởng thị và Lâm Uyển Yên chọn hai nhũ mẫu có dòng sữa tốt để thay phiên cho đứa bé ăn.
Tuy An ca nhi sinh non nhưng mà người ta không kén ăn chút nào cả.
Chỉ cần có nguồn sữa đầy đủ, người ta sẽ ăn một cách gọi là hăng hái.
Cho tới buổi tối Lữ Duyên nhìn thấy sao Để vương tuy đã mờ đi nhưng vẫn may là không biến mất, thì ông biết Vương Tự Bảo và đứa bé đã thoát hiểm.
Tin tức này khiến Chu Lâm Khê càng thêm an tâm hơn.
Đồng thời, nỗi nhớ nhung Vương Tự Bảo của hắn càng thêm cuồng nhiệt.
Hình dáng nhỏ nhắn cũng lớn lên từng chút từng chút một.
Tuy Vương Tự Bảo không nhìn ra được điểm nào đẹp, cũng không nhìn ra được đứa bé này rốt cuộc giống ai, nhưng mà hai bà mẹ hai bên đều một mực chắc chắn rằng đứa bé này giống con của mình.
Bởi vì cơ thể của đứa bé yếu hơn những đứa bé bình thường khác, nên đã bỏ tục lệ tắm cho trẻ sơ sinh vào ngày thứ ba.
Rõ ràng là một đám có mới nới cũ mà.
Có đứa nhỏ rồi nên đều vây quanh đứa nhóc đó thôi.

Vâng, chúng nô tỳ cam tâm chịu phạt.

Hừm! Vốn muốn khen thưởng các ngươi tử tế, bây giờ ta phải suy nghĩ thật kỹ lại rồi.
Vương Tự Bảo nói lời vô cùng nhỏ nhen.
Ngược lại sẽ luôn đưa ra kháng nghị mỗi khi mẫu thân mình không cung cấp đủ khẩu phần ăn, mỗi lần đều giống như trả đũa rất quyết liệt vậy.
Điều này khiến Vương Tự Bảo lĩnh hội sâu sắc, sức ăn sữa của đứa nhóc này quả thực không nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Vương Tự Bảo phái người hằng ngày đi thăm dò tin tức của phụ thân đứa bé.
Nếu như có thể, cả nhà họ thật sự không muốn để Vương Tự Bảo sinh con nữa.
Bị nỗi đau này giày vò một lần là đủ lắm rồi.
Lúc hai mẹ con đang khóc lóc trong phòng, Lâm Uyển Yên bế cháu trai bảo bối của mình một cách vô cùng không chuyên nghiệp đi tới.
Thỉnh thoảng còn xuất hiện người gây sự, ẩu đả đánh lộn nữa.
Chu Lâm Khê khẳng định đây hoàn toàn là do rảnh rỗi mà ra.
Vì thế hắn triệu mấy phó tướng, tiên phong dưới trướng tới để mở hội nghị khẩn cấp.

Vương gia, người mau nghĩ cách đi.
Những người còn lại cũng thỉnh cầu.
Gương mặt tuấn mỹ của Chu Lâm Khê không biểu thị rõ hỷ nộ, hắn nói:
Xử phạt những người gây sự kia theo quân lệnh cho bản vương.
Những kẻ không chịu ngồi yên cũng kéo ra ngoài thao diễn.
Mấy người lập tức chắp tay nói:
Chúng mạt tướng tuân mệnh.

Ngoài ra, trong số những người này hãy chọn ra một số người giỏi về từng phương diện để tổ chức một đội quân đặc biệt.
Nhưng bạn thưởng nên có thì vẫn phải có.
Vương Tự Bảo sai người thưởng không ít tiền cho các ma ma kia rồi đuổi bọn họ đi thật xa rồi.
Ma ma quản sự ở lại cuối cùng đó cũng bị Vương Tự Bảo đuổi đi rồi, để bà tạm thời quay về Thiều cung.
E rằng đây cũng là hy vọng lớn nhất của mỗi người mẹ.
Vương Tự Bảo biết sữa mẹ vô cùng quan trọng đối với sức khỏe của con, đặc biệt là đứa nhóc còn chưa đủ tháng mà đã ra đời này.
Cho nên, dù trong điều kiện mà bản thân không đủ sữa, nàng cũng không quan tâm tới sự phản đối của mọi người, kiên quyết cho đứa bé uống sữa.

Khởi bẩm vương gia, bây giờ cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là chuyện tốt ạ.
Mọi người bị vây ở nơi đây đều cảm thấy không còn hy vọng, thể thì càng khiến mọi người đau khổ hơn việc tới chiến trường liều chết.
Phó tướng Tào Vân lên tiếng nói trước.

Quả thực như vậy, lão tử thì ngày nào cũng đánh nhau với đám man di kia còn hơn tốn sức ở nơi này.
Tiên phong Lý Đại Quy, năm nay hơn ba mươi tuổi, là một người thô lỗ, khôi ngô lực lưỡng, còn để râu quai hàm, giọng nói hơi ồm ồm.

Vâng, chúng mạt tướng tuân mệnh.



Được rồi, còn ai có lời nào muốn nói không?
Chu Lâm Khê thản nhiên hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.