• 4,048

Chương 313: Nguyên nhân mất tích


Phùng Quân Đình vội vàng chắp tay kính cẩn nói:
Trưởng Công chúa có lòng rồi.


Nhưng ông không ngờ vấn đề chính còn ở phía sau.
Chiều thường dùng nhất chính là hạ độc người khác.
Phùng Quân Đình nói đến đây thì dừng lại một chút, quan sát xem Vương Tự Bảo có cảm thấy không vui hay không.
Nếu dựa theo các tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, Vương Tự Bảo dường như có thể đoán được phu quân nhà mình không chừng bị trúng chiêu rồi, tiếp theo đây chắc nàng sẽ có tỷ muội hoặc là tình địch nào đó xuất hiện.
Lần này Vương Tự Bảo cũng không lập tức hỏi việc của Chu Lâm Khê, mà nói tới vấn đề dân chúng quay về xây dựng nhà cửa lúc nãy nàng vừa nhìn thấy.

Phùng Nguyên soái, ta thấy không thích hợp để dân chúng tiếp tục ở lại đây.
Lúc Vương Tự Bảo trình bày một việc gì đó, nàng sẵn lòng tự xưng là
ta
.
Nhưng bên cạnh phu quân nàng có Tiểu Điện, hạ độc đối với hắn không có tác dụng, chắc chắn không xảy ra chuyện gì lớn.
Hơn nữa, việc này hình như không có liên quan gì đến cho chồng nàng.
Từ nay về sau nếu như bọn họ muốn tiếp tục sinh sống ở đây, vẫn phải xây lại.
Nếu đã như vậy, chi bằng để bọn họ rời xa nơi đây, chọn một nơi tương đối an toàn, xây lại nhà cửa sẽ tốt hơn.
Cuối cùng nếu vẫn còn người, một khi gặp phải chiến loạn, ta đoán bọn họ sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Vương Tự Bảo đề xuất như vậy bởi vì đất của Thiều Quốc khá nhiều.
Nếu như ở Ung Quốc, lấy đâu ra nhiều đất như vậy cho dân chúng xây nhà, an cư.
Cũng nhờ vào đôi nam nữ này, bộ lạc Tra Nhĩ từ một bộ lạc nhỏ bị người khác xem thường đang dần dần vùng dậy.
Nghe đến đây Vương Tự Bảo cũng phát hiện điểm nào không hợp lý.
Nghe qua thì giống như một câu chuyện về truyền thuyết anh hùng và sự trỗi dậy mạnh mẽ của một bộ lạc yếu thế.
Nếu như bình thường, Vương Tự Bảo cũng sẽ không hỏi nữa.
Nhưng việc này liên quan đến việc Chu Lâm Khê mất tích, nàng không thể không để tâm đến.
Ngoại trừ việc mọi người đều biết hai huynh muội bọn họ có gian tình với nhau ra, bọn chúng còn thích đi khắp nơi cướp đoạt những nam nữ xinh đẹp.
Thực ra việc này cũng chẳng có gì, tập tục bản địa của Man Cương cũng có điều này.
Nhưng nếu như còn có lần sau, những người không biết tự quý trọng mạng sống của mình dựa vào đâu mà bắt người khác phải quý trọng? Sau khi nói xong vấn đề này, Vương Tự Bảo lại hỏi về việc Chu Lâm Khê mất tích.

Phùng Nguyên soái có việc gì không tiện nói ra, mời ngài nói không sao.
Bản công chúa và Thiều Vương có tình cảm với nhau từ nhỏ, giữa phu thê bọn ta không có việc gì phải che giấu cả.
Phùng Quân Đình nghiêm mặt nói:
Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là chuyện này nếu để người khác biết được, không biết phải ăn nói Thiều vương và Nhiếp Chính vương thế nào.
Cho nên chúng ta mãi vẫn chưa nói.
Việc này không những liên quan đến phu quân nàng mà còn liên quan đến cho chồng nàng, rõ ràng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng một khi ở đây lại xảy ra chiến tranh, chẳng phải là bọn họ sẽ rất nguy hiểm sao? Lần này bọn họ có thể may mắn thoát được một kiếp, nhưng ai có thể đảm bảo là bọn họ lần nào cũng có thể may mắn như vậy?

Vương Tự Bảo dừng lại, nhìn một vòng rồi lại tiếp tục nói:
Theo ta, dù sao phòng ốc, nhà cửa ở đây đều đã tổn hại rất nghiêm trọng, không phải bỏ ra một ít tiền tu sửa đơn giản là được.
Tuy rằng Vương Tự Bảo trước khi đến đã đặc biệt nghiên cứu về Man Cương, nhưng bộ lạc của Man Cương không có mấy ngàn thì cũng đến mấy trăm, há có thể nghiên cứu hết từng cái một? Thông qua những tin tức mà mấy người Quyển Kỳ ở Ám Bộ thu thập được, nàng cũng chỉ biết có một bộ lạc gọi là Tra Nhĩ mà thôi.
Phùng Quân Đình do dự một hồi vẫn tiếp tục nói:
Không phải nguyên nhân gì khác, chính là hành vi của hai người đó thật sự khiến người khác cảm thấy khinh thường.
Vương Tự Bảo cảm thấy buồn bã, dù sao có một số chủ ý là do nàng đưa ra.
Nhưng nàng không hề hối hận.
Thật ra lời Vương Tự Bảo nói rất rõ ràng, Phùng Quân Đình cũng cảm thấy đề xuất này rất hay.
Nhưng dân chúng có lúc thật sự rất ngoan cố, khuyên thế nào cũng không được, gặp phải những người như vậy thì nên làm thế nào? Chung quy cũng không thể dùng vũ lực đuổi bọn họ đi.
8Còn chưa vào thành, Vương Tự Bảo đã trực tiếp nói rõ mục đích đến của mình.

Phùng Nguyên soái, bản công chúa lần này đến là vì việc của3 phu quân ta, có một số chỗ không rõ, mong Phùng Nguyên soái có thể giải đáp nghi vấn cho bản công chúa.

Việc này, việc này, việc này hãy để s9au khi Trưởng Công chúa vào thành rồi chúng ta lại nói chuyện nhé.
Có một số việc thật sự không tiện nói trước mặt nhiều người.
Ví dụ như cung cấp cho họ những chứng từ khác nhau để tiến hành thủ tục tái định cư hoặc trực tiếp cấp đất cho họ để xây nhà ở.
Nếu như những người thật sự không nghe lời khuyên thì không cần lo cho họ, chờ đến khi ở đây không có mấy hộ gia đình nữa, mấy người bọn họ tự khắc cũng muốn rời đi.
So với tiền tài, quê hương, ta nghĩ, tính mạng con người mới quan trọng nhất.
Tiếp sau đó nàng lại đưa ra đề xuất của mình:
Còn nơi đây sẽ được xem như cứ điểm quan trọng của quân ta, chuyên dùng để đóng binh.
Theo tình hình hiện nay, chiến loạn giữa hai nước không thể dừng lại trong một sớm một chiều, sự yên ổn hiện tại chẳng qua cũng chỉ là hiện tượng tạm thời mà thôi.

Lời này của Trưởng Công chúa rất đúng.

Vương Tự Bảo nhận được sự đồng tình thì tiếp tục nói:
Hiện nay dân chúng quay về xây lại nhà cửa, ta nghĩ một là bọn họ không nỡ bỏ ruộng đất, hai là khó rời xa quê hương.
Nếu như không có những chủ ý ấy, làm sao mọi người có thể ổn định nhanh như vậy, sao có thể giảm thiểu thương vong cho dân chúng chứ? Ở trong thành, nàng có thể nhìn thấy một số cửa hàng đã mở cửa, còn có một số người đang dọn dẹp nhà của mình, nhìn như đang dự định xây lại nhà trên đống đổ nát ấy.
Vương Tự Bảo cau mày không nói gì, sau đó buông màn xe xuống.
Vì vậy liền yên lòng, chủ động mở lời hỏi:
Phùng Nguyên soái hình như còn đang giấu chuyện gì chưa nói ra?
Thật ra Phùng Quân Đình cũng là một người thẳng tính, nhưng hôm nay gặp Vương Tự Bảo, ông thật đúng là không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Những lời trên nếu nói với nữ nhân trong nhà nghe chắc chắn sẽ làm bẩn lỗ tai của gia quyến nhà họ.
Như vậy một khi phát động chiến sự, chỉ cần binh lính toàn lực ngăn địch là được, cũng không cần phải lo lắng đến sống chết của dân chúng.
Đương nhiên đây chỉ là đề xuất của cá nhân ta.

Nghe nói võ công của hai người bọn họ rất cao cường.
Cáp Cát chính là nhờ vào đôi nam nữ này giết hết nhóm thủ lĩnh ban đầu của bộ lạc bọn họ, từ đó tự lên làm thủ lĩnh bộ lạc.
Nhưng hiện giờ xem ra, năng lực tiếp thu của Trưởng Công chúa điện hạ này thật sự là rất mạnh.
Không thấy trên mặt có bất cứ biểu tình xấu hổ nào.
Lần lượt tiêu diệt hơn mười bộ lạc lớn nhỏ ở đây.
Nhưng khi tấn công một bộ lạc tên là Tra Nhĩ, lại gặp phải trở ngại rất lớn.
Suốt dọc đường nàng không ngừng suy nghĩ.
Sau khi đến đại sảnh nghị sử của chủ nguyên soái, vốn được thay đổi từ phủ tướng quân, Phùng Quân Đình giữ lại hai tâm phúc của mình, rồi đuổi hết những người còn lại quay về.
Về phần gặp phải những người ngu đần không linh hoạt, ai cũng hết cách.
Lần trước Vương Tự Bảo nói Chu Lâm Khê ra sức bảo vệ dân chúng trong thành là bởi vì sinh mệnh trân quý.
Thủ lĩnh của bộ lạc Tra Nhĩ Cáp Cát có hai người con, một trai một gái.
Ca ca tên là Nỗ Nhĩ, muội muội tên là Vân Đóa.
Bây giờ lại nghe Vương Tự Bảo tiếp tục hỏi, ông cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát nói hết ra.

Vốn dĩ chúng ta cũng không đặt nặng vấn đề này.
Vương T6ự Bảo thấy sắc mặt của Phùng Quân Đình khác thường, liền biết trong việc này quả nhiên có một số chỗ không muốn cho người khác biệt.
Vì 5thể gật đầu nói:
Cũng được, vậy chúng ta không nán lại ở đây nữa, lập tức vào thành.

Phùng Quân Đình xuất thân là một võ tướng, thật sự không có sở trường xử lý những chuyện như vậy, vì thế ông mở lời hỏi:
Trưởng Công chúa, những điều mà vừa nãy người nói, bản soái cảm thấy rất có đạo lý.
Nhưng nếu như có một số dân chúng không nghe, không chịu phối hợp với chúng ta, chúng ta phải nên xử lý thế nào?
Vương Tự Bảo nghĩ một lúc rồi nói:
Ta thấy tốt nhất là sai người tiến hành khuyên bảo, người nào nghe lời khuyên thì sẽ để bọn họ tự rời đi, chúng ta có thể cho họ sự khuyến khích và hỗ trợ theo chính sách nhất định.
Nhưng những người đó thường thì sau khi nhìn trúng một người đẹp nào đó, đều thích dùng vũ lực chinh phục hoặc dùng phương pháp mà bọn họ cảm thấy công bằng để tranh đoạt.
Duy chỉ có đôi huynh muội này lại thích sử dụng những chiêu thức nham hiểm.

Phùng Nguyên soái, việc này có lẽ có liên quan đến việc có thể tìm thấy Thiều Vương hay không, cho nên, ta không thể không hỏi.
Hiện giờ Vương Tự Bảo đã nói như vậy rồi, Phùng Quân Đình cũng không thể không thành thật trả lời:
Nếu đã như vậy thì bản soái sẽ nói thẳng.
Vương Tự Bảo gật đầu khích lệ.

Phải nói lúc ban đầu, Thiều Vương xuất binh đánh Man Cương tiến hành cực kỳ thuận lợi.

Trưởng Công chúa có ý kiến gì mời nói đừng ngại.
Phùng Quân Đình cung kính cúi đầu nói.

Vậy thì bản công chúa cũng nói thẳng, có chỗ nào không đúng, ngài nghe xong cũng bỏ qua cho.
Sau khi rào trước, Vương Tự Bảo mới nói:
Ở đây là biên giới giữa chúng ta và Định Quốc, đây cũng là cửa ải đầu tiên mà Định Quốc tấn công Thiều Quốc chúng ta.
Tiến vào Long Khẩu Quan, Vương Tự Bảo ngồi trên xe ngựa vén màn nhìn xung quanh.
Nhà cửa bị cháy đen, đổ nát.
Tiếp đó Phùng Quân Đình chuyển đề tài nói:
Trưởng Công chúa chắc hẳn cũng biết người Man Cương tôn sùng các anh hùng đến thế nào.
Nhưng có rất nhiều người Man Cương không ưa đôi nam nữ này của Cáp Cát, thậm chí là chán ghét.

Tại sao?

Nhưng sau đó lúc Thiều vương tấn công bộ lạc Tra Nhĩ, không biết sao lại bị đối phương nhắm trúng.

Vì vậy người đó liền lặng lẽ ẩn náu vào đại doanh chủ soái quân ta, muốn làm điều bất chính với Thiều vương.
Khóe miệng Vương Tự Bảo nhếch lên, hóa ra chuyện này lại xảy ra thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.