• 4,048

Chương 315: Đến khu rừng mê huyễn



Không làm gì cả.
Vân Đóa nói xong, quay đầu sang một bên, không để ý đến Vương Tự Bảo.

Cho dù có ngốc đến thế n8ào đi nữa ả cũng biết người trước mặt kia là ai.
Nhờ vào rừng rậm Mê Huyễn, bọn họ mới mấy lần trốn thoát khỏi các cuộc truy sát, cũng nhờ có rừng rậm Mê Huyễn bọn chúng mới có thể dẫn quân địch vào rồi cướp đoạt tài nguyên của đối phương.
Bằng không bị lạc Tra Nhĩ bọn họ cũng không thể chỉ dựa vào hai người ả và ca ca ả dần dần vùng dậy được.
Kết quả phát hiện cách đi xung quanh rừng rậm Mê Huyễn mà tộc người bọn họ nghiên cứu ra trên thực tế là một cách để phá trận.
Hiện giờ hầu như cũng có thể khẳng định rừng rậm Mê Huyễn là một trận pháp tự nhiên rất lớn.

Rõ.

Diễm Dương lấy một thanh đoản kiếm từ trong ủng ra, nhằm vào gân tay phải của Vân Đóa mà cắt.
Vương Tự Bảo híp mắt, khóe miệng nhếch lên nói:
Ta nghĩ ca ca 3ngươi hiện giờ nhất định chẳng sống nổi bao lâu nữa.

Nói bậy, hắn ngoại trừ, ngoại trừ không thể làm cái kia ra thì vẫ9n rất khỏe mạnh.
Vân Đóa nói xong kinh sợ khi biết mình lại bị mắc lừa, hầm hừ tức giận một lần nữa quay đầu sang một b6ên.
Mọi người đều nói người Trung Nguyên nói chuyện không thể nhẹ dạ tin theo, ả sao cứ quên.
Vương Tự Bảo vô cùng vui mừng vì người bắt được lần này là Vân Đóa.
Người này ngoại trừ rất có kinh nghiệm hái hoa ra, quả thực là không có đầu óc gì.

Không có.
Cho nên tiểu mỹ nhân, người vẫn là đừng chờ tên kia nữa, ngoan ngoãn đi cùng ta đi.
Chỉ có điều hiện giờ đã là cuối tháng Mười, nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh, mấy ngày nay còn có mấy trận tuyết lớn nhỏ.
Lâm Khê bọn họ có đồ mùa Đông không, cũng không biết lương thảo có đủ để qua mùa Đông không, cho nên nàng không thể không tranh thủ thời gian đi cứu bọn họ được.
Từ khi ta biết đến rừng rậm Mê Huyễn, chưa từng nghe nói có người thoát được ra khỏi đó.
Vương Tự Bảo ra vẻ giật mình nói:
Không thể nào.
Vậy sao các ngươi lại có thể ra khỏi rừng rậm Mê Huyễn?
Thầy Vân Đóa không nói, Vương Tự Bảo lại tiếp tục:
Ta đoán cái rừng rậm Mê Huyễn kia cũng chẳng ra gì.
Chờ khi nghỉ dưỡng đủ tinh thần rồi, chúng ta lại đi cứu người.
Tuy rằng nôn nóng, nhưng Vương Tự Bảo từ khi đến Long Khẩu Quan đến nay đều làm việc có kế hoạch.
Nàng muốn đến cứu người chứ không phải đến để ngáng chân mọi người, cho nên tuyệt đối không thể vì xúc động nhất thời mà ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng mà, nếu ngươi không nói thật, ta đành phải sai người cắt gân tay gân chân của ngươi, đưa đến quân doanh, để người phục vụ nam nhân cả đời.
Thế nào? Người tự lựa chọn cho tốt đi.
Lời nói của Vương Tự Bảo vừa mang tính đe doạ lại vừa dụ dỗ.
Nàng ổn định lại tâm trạng, dự định tiếp tục lừa gạt Vân Đóa.
Vì vậy nàng tỏ vẻ như tùy ý nói:
Rừng rậm Mê Huyễn kia chẳng có điểm gì đặc biệt, chẳng qua chỉ có mấy thứ chướng mắt, khiến người ta không dễ tìm đường mà thôi.
Vương Tự Bảo nghe Lữ Duyên từng nhắc đến Man Cương có nhiều trận pháp tự nhiên và bình phong thiên nhiên che chở.
Người trong tộc bọn ta nghiên cứu mấy đời cũng chỉ dám đi lại phía bên ngoài.
Nếu không phải vì tên phu quân của người bị người của chúng ta dùng trận pháp và sương mù dẫn vào sâu trong rừng, chúng ta lại không dám đi vào, có lẽ bọn chúng sớm đã bị người trong tộc ta giết hết rồi.

Những người đi vào trong đó thật sự không ai có thể đi ra sao?
Vương Tự Bảo tiếp tục hỏi.
Có lẽ không bao lâu nữa, phu quân ta chắc chắn sẽ thoát ra được.


Ngươi nằm mơ đi.
Vương Tự Bảo nói đúng, lúc này Chu Lâm Khê không lo về việc lương thực, mà đang hao tâm tổn trí về việc thời tiết chuyển lạnh.
Lúc bọn họ ra đi tiêu diệt bộ lạc Tra Nhĩ, trên người đều là áo mỏng mùa Hè.
Nhưng có một điều có thể được coi là lợi ích của việc đánh mà chính là trên mặt đất đóng băng, cho dù người dò đường gặp phải đầm lầy cũng sẽ không bị mắc kẹt.
Đã đến mùa Đông, các bộ lạc ở đây có lẽ đều đã đến những nơi tài nguyên dồi dào, điều kiện tốt để tránh rét.

Đừng, đừng....
a!
Vân Đóa vẫn chưa nói xong, Diễm Dương đã cắt đứt gân tay phải của ả.
Cho nên mới nói căn bản không phải chúng ta không có chữ tín.
Vương Tự Bảo liếc Vân Đóa nhẹ nhàng nói:
Giờ ngươi nói còn kịp, nếu không, Diễm Dương, Lần này còn chưa đợi Vương Tự Bảo ra lệnh xong, Vân Đóa lập tức nói:
Ta nói, ta nói.

Vậy Diễm Dương, trước mắt người đừng vội ra tay.
Mỹ Cảnh, cho ả nuốt viên thuốc mà sư phụ ta chế đi.
Mỹ Cảnh chần chừ một lát, sau đó lấy một viên thuốc trong hầu bao của mình ra ép Vân Đóa nuốt xuống.
Trước khi xuất phát, Vương Tự Bảo nhận được tin Binh bộ sẽ sai người đến đây tiếp viện cho mùa Đông.
Nàng không muốn trì hoãn thêm nữa, vì thế để Vương Tông ở lại đây chờ tiếp viện.
Hiện giờ ở trong tay người khác, cho dù võ công cao cường đến đâu chỉ sợ cũng không trốn thoát nổi.
Nhưng về vấn đề ra vào bên ngoài rừng rậm Mê Huyên như thế nào cũng là một bí mật lớn của tộc bọn họ, cũng chỉ có một số ít người biết mà thôi.
Vương Tự Bảo sai người đưa Vân Đóa xuống, người này còn phải giữ lại để dẫn Nỗ Nhĩ và cả tộc hắn đến cứu, thuận tiện hốt trọn một mẻ cả tộc bọn chúng.
Sau đó Vương Tự Bảo cũng không ngủ tiếp, mà dựa theo những gì Vân Đóa nói, thử vẽ ra trên giấy.
Tuy rằng theo tính toán của ông, bọn họ đã từ trung tâm rừng sâu đột phá ra bên ngoài không ít, nhưng càng đến mùa này, phương pháp tính mắt trận ngày càng khó khăn.
Nếu như trước khi tuyết hoàn toàn che phủ nơi này mà vẫn chưa thoát ra khỏi, nói không chừng toàn quân của bọn họ sẽ bị diệt ở nơi đây.
Nhưng vẫn có người mắc bệnh, cũng không thể tránh được việc có người vì thế mà mất mạng.
Nhìn thấy tình trạng này, Chu Lâm Khê càng thêm sốt ruột.
Tròng mắt Vân Đóa đảo qua đảo lại, hiển nhiên là ả không muốn nói.
Lúc này ở hối hận khi không dẫn thêm người theo, bằng không sẽ có người tiếp ứng.
Đừng thấy ta là nữ nhân, ta cũng có thể phục vụ ngươi thoải mái.
Vân Đóa chính là chính là một kẻ mồm mép ngon ngọt chuyến đi dụ dỗ người! Chỉ có điều khi kết hợp với bộ dạng thảm hại của ả cộng thêm tiếng Trung Nguyên kỳ cục kia nữa thì trông chẳng ra sao cả.

Nếu người ngoan ngoãn nói ra làm sao để ra vào bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn, ta có thể suy xét đến việc thả ngươi ra.
Việc này giúp bọn họ bình yên đi thẳng đến rừng rậm Mê Huyễn.

Chủ tử, chúng ta trước hết phải tìm một vị trí tốt, có thể tránh gió dựng trại đóng quân, sau đó lại nghĩ cách cửu vương gia.
Thống lĩnh Hộ Bảo Quân Phong Vân bẩm báo với Vương Tự Bảo.

Ồ! Xem ra5 phu quân ta rất có năng lực đấy.
Vương Tự Bảo cười ha hả khen ngợi phu quân mình.
Nàng đã nói phu quân nàng vốn không phải là người để chịu thiệt.

Tốt nhất là người nhanh nói đi, bằng không, Diễm Dương
Vương Tự Bảo cực kỳ không kiên nhẫn thúc giục.

Được, được, ta nói.
Lần này Vân Đóa không có gì phải che giấu, nói ra toàn bộ những việc mình biết.
Và nói rõ với Phùng Quân Đình, một khi tiếp viện quần áo lương thực đến, lập tức sai người kiểm kê ra một vạn bộ đưa đến cho bọn họ.
Sau đó, Vương Tự Bảo dẫn mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh và đội ngũ Hộ Bảo quân lên đường.
Vân Đoá không thể nhìn thấy tình hình cổ tay phải bị trói phía sau người, nhịn đau phẫn nộ chỉ trích Vương Tự Bảo:
Không phải ta muốn nói rồi sao? Sao ngươi vẫn ra tay? Người Trung Nguyên các người nói mà không biết giữ lời.
Vương Tự Bảo ngoáy lỗ tai, thảnh thơi nói:
Ngươi nói rồi sao? Ta chỉ nghe thấy đừng, đừng, đừng gì thôi mà?
Vân Đóa tức giận nói:
Đó không phải là ta muốn ngươi đừng ra tay hay sao?

Ai bảo người nói chậm quá, giờ còn trách ta nữa?

Ngươi!
Vân Đóa nhất thời không biết phải phản bác thế nào.

Vậy thì đúng rồi.
Người đi theo hắn không chết oanh liệt trên chiến trường lại chịu chết theo cách đầy oan ức ở nơi này.
Lữ Duyên cũng rất nóng lòng.

Hừ! Có năng lực thì có tác dụng gì? Còn không phải bị người trong tộc chúng ta dẫn vào trong rừng rậm Mê Huyễn không thoát ra được sao.
Vân Đóa bất tri bất giác lại nói thật một câu.
Vương Tự Bảo lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hơn nữa còn có thể trận trong trận.
Đoán chừng cho dù mình không đi cứu bọn họ, sự phụ nhà mình có lẽ cũng tìm ra cách để thoát ra.
Vậy ngươi chờ đến lúc ruột thối nát mà chết đi.
Nói đến đây, Vương Tự Bảo lắc lắc đầu, kinh sợ nói:
Ai da, nghĩ cũng đã thấy ghê tởm.

Sao ngươi còn ác độc hơn cả bọn ra!
Vân Đóa lên án nói.

Độc ác sao?
Vương Tự Bảo bất nhã nhún nhún vai,
Ta chẳng thấy thế!

Hừ!
Đẩu mồm mép với Vương Tự Bảo thì đúng thật Vân Đóa không có cửa, đơn giản là không còn nói được gì thêm nữa.
Để phòng bệnh cho mọi người, những thảo dược trước đây Lữ Duyên sai người thu thập cũng được đem ra sử dụng.
Mỗi ngày Chu Lâm Khê đều sai người sắc nhiều nồi lớn cho mọi người uống.
Mùa Đông trên thảo nguyên vô cùng tiêu điều, cả một vùng trời đất bao la rộng lớn chỉ còn lại một mảng trắng xóa mù mịt.
Điều này gây rất nhiều khó khăn cho bọn họ trong việc phán đoán phương hướng.
Cho nên nàng nghĩ một lần có thể vây hãm Chu Lâm Khê và một vạn binh mã cũng chỉ có thể là những thứ này.
Vân Đóa hầm hừ nói:
Hừ! Người Trung Nguyên các ngươi thì biết cái gì.
Cũng may, Lâm Khê chỉ bị nhốt ở nơi đó.
Cũng may, Lâm Khê không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Xem ra những suy đoán của bọn họ trước đây đều đúng, Lâm Khể hiện giờ đang ở trong rừng rậm Mê Huyễn.
Có được thông tin chính xác này khiến Vương Tự Bảo thiếu chút nữa xúc động rơi lệ.
Hiện nay trời bỗng lạnh, những chiếc áo mỏng manh căn bản không thể chống rét được.
Vì để giải quyết việc này, Chu Lâm Khê sai Quyển Cầm gia tăng luyện tập cho mọi người, sau khi rảnh rỗi thì đốn củi nhóm lửa rồi mọi người tập trung lại sưởi ấm cho nhau.

Cũng được.
Suốt dọc đường mọi người đã vất vả rồi, hôm nay cho mọi người ăn ngon, nghỉ ngơi sớm.

Ngươi rốt cuộc đã cho ta nuốt thuốc gì?
Vân Đóa vừa nói, vừa muốn phun thuốc ra.
Nhưng hiện giờ toàn thân ả bị trói, muốn dùng tay móc ra cũng không mọc nổi.
Vân Đóa suy nghĩ mông lung, Vương Tự Bảo thấy trời sắp sáng, nàng còn phải ngủ bù, cho nên thay ả ra quyết định.

Diễm Dương, cắt hai gân tay của ả trước đã rồi tính.

Vương Tự Bảo cười ha hả nói:
Đương nhiên là thuốc độc rồi! Có điều chỉ cần người nói thật với ta, ta sẽ cho ngươi thuốc giải.
Nhưng nếu những lời ngươi nói là giả....
Mùa này cắm trại ở bên ngoài thật sự là một việc rất thống khổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.