• 4,048

Chương 332: Chọn người hòa th n


Dáng người gầy gò và không cao lắm, tướng mạo khá anh tuấn, nét mặt cũng tươi vui.

Phía sau hắn là một cô gái với dán8g vẻ thướt tha, tuy không thể coi là mỹ nhân nhưng cũng rất xinh đẹp.

Thiếu nữ ấy có vóc dáng trung bình, mặc bộ cun3g trang màu vàng đỏ, trông khá mỏng manh yếu ớt.

Bái kiến Nhiếp Chính Vương của Thiều Quốc!
Những người còn lại cũng làm lễ theo.

Bái kiến Nhiếp Chính Vương của Thiều Quốc!
Chu Vĩnh Hồng nở nụ cười nồng ấm, nói với giọng hết sức thân thiện:
Hôm nay Hoàng đế và Linh San Công chúa của Bắc Khang đến với Thiệu Quốc bọn ta, bản vương thay mặt Hoàng đế bệ hạ tiếp đón mọi người tại đây.
Nếu có điều gì chưa chu đáo, xin các vị thông cảm cho!
Khang Nguyên Trí lập tức xua tay:
Đâu có, đâu có! Nhiếp Chính Vương thiên tuế khách khí rồi!

Mời các vị ngồi!
Chu Vĩnh Hồng làm động tác mời ngồi.
Nhưng hắn ngài cũng biết, giờ trẫm chỉ còn Linh San là người thân duy nhất, muốn tìm một chỗ dựa cho Công chúa.
Tình cảm huynh muội thật sâu sắc.
Cả tối hôm nay, Vương Tự Bảo luôn chăm chú quan sát Khang Linh San.
Trước mắt thì thấy người này cũng khá ổn.
Chu Vĩnh Hổng hứng thú nhìn Khang Nguyên Trí, hỏi:
Vậy Bắc Khang Hoàng đế muốn gả Linh San Công chúa cho ai? Xin cứ nói ra.
Chẳng chờ Khang Nguyễn Trí trả lời, Chu Lâm Khê đã đứng dậy trước, nghiêm nghị nói:
Bản vương nói lại lần nữa ở đây, đời này kiếp này bản vương chỉ cần vương phi làm người phụ nữ của mình mà thôi.
Đây là lời mà bản vương đã thể trước thiên hạ, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Giờ bản vương đã có con nên càng không cần người khác xen vào chuyện nhà của bản vương.
Nghe Chu Lâm Khê nói vậy, Vương Tự Bảo không kìm được mà cong khóe miệng.
Xin Thiểu vương cứ yên tâm, trẫm không hề dự định gả tiểu muội của mình cho Thiều vương.
Vậy hắn định gả cho ai? Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê nhìn nhau.
Khang Nguyên Trí mỉm cười, liếc nhìn mọi người đang chăm chú dõi theo mình, từ tốn nói:
Nhiếp Chính Vương thiên tuế hiện giờ chỉ có một người con là Thiều vương, phải chăng con cháu còn hơi ít? Trẫm muốn đưa Linh San vào Nhiếp Chính Vương phủ làm trắc phi của Nhiếp Chính Vương, để muội ấy sớm sinh con đẻ cái cho ngài.
Trong suốt quá trình bàn bạc, Khang Nguyên Trí và mấy vị đại thần của hắn đều không nghĩ đến việc gả Khang Linh San cho Chu Lâm Khê.
Chu Vĩnh Hồng cũng chưa quá lớn tuổi, chẳng biết đến khi nào Chu Lâm Khê mới lên nắm quyền? Vậy là họ nhất trí sẽ đưa Khang Linh San vào Nhiếp Chính Vương phủ.
Hơn nữa thể thất của Chu Vĩnh Hồng cũng không hề ít, thêm hay bớt một người cũng chẳng quan trọng.
Tiểu muội của hắn trẻ trung xinh đẹp như vậy, lại còn là công chúa thì thừa sức được làm trắc phi của Chu Vĩnh Hồng.
Vương phi của Nhiếp Chính Vương giờ cũng chẳng còn trẻ nữa, muốn sinh thêm con là chuyện không thể.
Chu Vĩnh Hồng thấy Lâm Uyển Yên nhìn con trai, con dâu như vậy thì đành cười trừ.
Chuyện này đáng nhẽ phải xin ông mới đúng chứ? Chu Vĩnh Hồng tự giễu nói với Khang Nguyên Trí và văn võ bá quan:
Bản vương đã đi quá nửa cuộc đời rồi, con trai cũng đã hơn hai mươi, thật sự không có diễm phúc để hưởng thụ mỹ nhân!
Ngừng lại một chút, ông nói tiếp:
Thế này đi, Bắc Khang Hoàng để xem có thể gả lệnh muội cho đại thần chưa thành thân trong triều của ta hoặc đích tử của họ không? Như vậy cũng không bị coi là bôi nhọ lệnh muội.

Khang Nguyên Trí hoàn toàn không ngờ Chu Vĩnh Hồng sẽ từ chối, thoáng chốc không biết phải nói gì.
Nghĩ tới đây, Khang Linh San thầm thấy bị thương, bất giác cười khổ.
Mình có là công chúa hay là đích công chúa cũng đâu có ích gì? Bây giờ tỷ tỷ ruột của nàng đã làm nữ hoàng, tâm địa ác độc, chỉ muốn giết chết tất cả người của hoàng thất.
Ca ca ruột thịt của nàng kéo nàng bỏ chạy cũng chẳng phải là vì tình thân, mà chỉ là để lợi dụng nàng, bán nàng với giá cao mà thôi.
Nàng để kiểu tóc song nha kế, mỗi bên còn thắt một sợi dây cột tóc 9màu vàng đỏ có gắn ngọc trai và trang sức, khiến gương mặt ưu sầu thêm nét thanh tú.
Theo sau là hơn mười người đàn 6ông tuổi tác khác nhau, họ là những đại thần của Bắc Khang Quốc.
Khi mọi người đã đi vào chính giữa đại điện, Khang 5Nguyễn Trí thi lễ đơn giản với Chu Vĩnh Hồng.
Bà không giỏi đối phó với quá nhiều loại phụ nữ, cũng chẳng giỏi giải quyết mấy chuyện kiều đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi.
Bà biết mình không thể làm gì được, nhưng con trai và con dâu thì hơn bà nhiều, bởi vậy mới nghiêng đầu nhìn về phía họ.
Vương Tự Bảo mỉm cười trấn an Lâm Uyển Yên, ý là cứ chờ cha chồng ra quyết định đã rồi tính sau.
Việc này khiến Chu Lâm Khê ngứa ngáy không thôi.
Cũng vì có nhiều người đang ở đây nên hắn chẳng làm gì thê tử được, chỉ đành nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, lại còn siết mạnh mấy cái, ngăn không cho tay nàng nghịch lung tung.
Khang Nguyễn Trí nghe Chu Lâm Khê nói vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó cười đáp:
Thiều vương và Thiều vương phi tình cảm mặn nồng, trẫm ở Bắc Khang cũng đã nghe nói đến.
Chuyện này đã thành giai thoại một thời, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Hơn nữa cách đây không lâu, chuyện Thiều vương mất tích, không rõ sống chết ra sao, chuyện Thiều vương phi đích thân lặn lội ra biên cương tìm phu quân cũng được lưu truyền trong dân gian.
Nàng không xinh đẹp bằng Thiều vương phi, mà thân phận công chúa này cũng chỉ là trên danh nghĩa, nàng cũng chưa từng gặp mặt Thiều vương, vậy thì làm sao có tình cảm được? Với mọi lý do trên, nàng làm sao có thể chen vào giữa hai người họ? Cho dù hôm nay nàng nhân cơ hội này để vào Thiều Vương phủ, thì một là chỉ để làm cảnh, hai là cách cái chết không xa nữa.

Đa tạ!
Khang Nguyên Trí vừa chắp tay, những người còn lại cũng bái tạ theo.
Lúc tiệc rượu bắt đầu, không ai bàn luận chuyển hóa thân cả.
Mọi người chỉ chúc rượu nhau, hàn huyên mấy câu hoặc xem biểu diễn ca vũ.
Nghĩ vậy, Vương Tự Bảo dần bình tĩnh trở lại.
Nàng ngước lên nhìn cha chồng của mình.
Chậc chậc, lần mua bán này đúng là không thiệt gì cả.
Nếu không phải vì có nhiều người thì nàng đã đứng dậy hôn hắn một cái thật kêu rồi.
Nhưng khi Chu Lâm Khế ngồi xuống, Vương Tự Bảo cũng không quên bày tỏ niềm vui của mình với hàn.
Nàng chủ động kéo hẳn rồi vẽ linh tinh trong lòng bàn tay của hắn.
Giữa buổi tiệc, Khang Nguyên Trí không kiên nhẫn được nữa, đứng lên chủ động đề cập chuyện đó.

Nhiếp Chính Vương thiên tuế! Trẫm tới Thiểu Quốc lần này là để đồng ý với yêu cầu mà sứ thần Thiều Quốc đưa ra khi tới Bắc Khang mấy ngày trước.
Nay trẫm dẫn theo người của mình tới nương nhờ Thiều Quốc, cúi đầu xưng thần.
Vương Tự Bảo thầm móc mỉa Chu Vĩnh Hồng rồi nhìn sang Lâm Uyển Yên với vẻ quan tâm, Lâm Uyển Yên cũng đang nhìn về phía con trai và con dâu như muốn cầu cứu.
Bà không hề muốn có người vào Nhiếp Chính Vương phủ, có một rồi sẽ có hai.
Chỉ cần hôm nay bắt đầu thì e rằng nữ nhân sẽ tràn vào hậu viện như nước.
Đứa trẻ đó chẳng hề có giá trị để ca ca của nàng lợi dụng.
Muốn đứng vững ở Thiều Quốc, bọn họ vẫn phải dựa vào Nhiếp Chính Vương đang ngồi ở kia.
Vậy phải chăng là Thiều vương? Xét theo độ tuổi và thân phận thì đúng là có khả năng thật.
Nhưng cách làm cưỡng ép thế này thật khiến người ta khó chịu.
Suốt bao năm nay, Chu Vĩnh Hồng chỉ gắn bó với mỗi Lâm Uyển Yên, chẳng nhẽ lúc về già rồi lại muốn chơi bời sao? Ngẫm kỹ lại thì nếu người này thật sự bước chân vào hậu viện của Nhiếp Chính Vương phủ rồi, tròn méo thể nào sẽ do Lâm Uyển Yên quyết định.
Ai bảo nàng ấy chỉ là trắc phi, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.
Ít ra cũng không nhìn ngó linh tinh, chỉ thoải mái ngồi đó, không nói năng lung tung, cử chỉ cũng rất chừng mực, cho thấy nàng đã được dạy dỗ rất tốt, không phải loại bỏ chiều cho hu.
Nghe ca ca của mình nói vậy, Khang Linh San thấy tim mình nhói một cái.
Huynh ấy muốn bán mình đi sao? Nàng nhìn Khang Nguyên Trí với vẻ kinh ngạc, tại sao chuyện lớn như vậy mà ca ca lại chẳng hề nói cho nàng biết? Phải chăng hắn sợ nàng sẽ chạy mất sao? Sau đó nàng lại nghĩ: Vậy huynh ấy muốn bán mình cho ai? Bán cho tiểu Hoàng để nghe nói bệnh tình đã nguy kịch sao? Không thể nào.
Nghĩ vậy, Khang Linh San ngước lên nhìn về phía Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Người ta truyền tai nhau rằng, phu thê hai người họ từ bé đã có tình cảm đặc biệt với nhau.
Hơn nữa, trong hai lần kết hôn ở Ung Quốc và Thiều Quốc, Thiều vương đã tuyên bố rằng: đời này kiếp này chỉ yêu một người duy nhất là Thiều Vương phi.
Chỉ cần tiểu muội của hắn sinh được con trai cho Chu Vĩnh Hồng, lại có chỗ dựa là bọn hắn đây thì sau này chưa biết ai sẽ nắm quyền ở Thiều Quốc đâu.
Chu Vĩnh Hồng hơi ngẩn ra, liếc nhìn về phía Lâm Uyển Yên.
Lâm Uyển Yên hơi cau mày căng thẳng, hai tay nắm lấy nhau, mím môi không nói gì.
Khi Chu Vĩnh Hổng nhìn bà, bà khẽ mỉm cười với ông, sau đó dời ánh mắt đi, không muốn gây ảnh hưởng tới quyết định của ông.
Bà làm vậy là vì ý nghĩ coi phu quân là trời đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mình.
Hàng lông mày của Vương Tự Bảo cũng cau lại, chuyện này phải làm thế nào bây giờ? Đám tiểu thiếp ở hậu viện của cha chồng đều là để làm cảnh mà thôi, dù có thêm một người cũng chẳng sao.
Trái tim đang vọt lên cổ họng của Khang Linh San dần bình tĩnh trở lại.
Thầm thở phào một hơi, nàng thật sự không muốn dính líu gì đến hoàng cung nữa.
Cả đại điện trở nên im lặng đến khác thường.
Tất cả đều chờ xem Khang Nguyễn Trí sẽ chọn thế nào.

Rất nhiều người biết rằng Khang Nguyên Trí dự định nếu Thiều Quốc không chấp nhận đề nghị này của hắn, hắn sẽ dẫn Linh San Công chúa và đoàn người của mình tới Ung Quốc hoặc Định Quốc, cho nên ai cũng thấy tò mò hơn.

Khang Nguyên Trí không ngừng suy tính.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.