• 4,018

Chương 331: Sứ giả bắc khang


Nếu bản thân Hứa Chẩn Hoa cũng đã biết, vậy thì hãy gác lại chuyện này, không nhắc đến nữa.

Nàng lại hỏi tiếp:
Vậy đ8ệ đã từng nghĩ đến việc phải làm Hoàng đế cả đời chưa?

Chưa, từ trước đến nay để chưa từng muốn làm Hoàng đế.
Khang Linh Lung cũng không hạ lệnh để Lư Bắc Phong tiếp tục dẫn binh bắt người.
Ở ta cảm thấy tạm thời không cần thiết vì Khang Nguyên Trí mà sử dụng nhiều người như vậy.
Nếu như bị ép vào thể bất đắc dĩ, nàng có thể giúp nàng ta một chút, nhưng nếu người đó mặt dày muốn gả cho Chu Lâm Khê, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.

Mặc kệ đi.
Hai mẹ chồng nàng dâu cùng xuất hiện, lập tức gây ra chấn động.
Nhất là người bị đồn đại hủy dung - Lâm Uyển Yên, không ngờ mọi người được nhìn thấy lại là một khuôn mặt hoàn hảo và dung mạo tuyệt mỹ.
Năm đó nếu không có Nhiếp Chính Vương, cậu hoàn toàn không thể sống đến giờ.
Từ đầu đến cuối, cậu đều biết bản thân mình là một quân cờ, nhưng để báo ơn, cậu cam tâm tình nguyện làm quân cờ này.
Sau khi biết được tin tức này, Chu Lâm Khê lập tức báo cho Vương Tự Bảo.

Bảo Muội, muội yên tâm, cho dù bất cứ lúc nào, trừ nàng ra, ta không cần ai cả.
Nếu đội quân của Khang Nguyên Trí này còn cần bọn họ tiêu diệt, bọn họ nhất định sẽ hao binh tổn tướng.
Ngoài ra còn tạo ra cớ để các nước khác tiến đánh.
Kiểu tóc của nàng cũng không hề phức tạp, chỉ dùng một cây trâm phượng ngọc bích.
Nàng vốn dĩ có dung mạo như tranh vẽ, hôm nay lại dán một bông hoa vàng ở giữa mi tâm, làm nổi bật lên chút khí tức yêu mị.
Đây rõ ràng là cô vợ nhỏ nhà mình không tin tưởng hắn mới nói như vậy.

Nếu như xinh đẹp, tùy tiện giết thì đáng tiếc lắm.
Vương Tự Bảo thương tiếc nói.
Cả đại lục Hồng Vũ lấy Khang Quốc làm trung tâm, bất kỳ lúc nào đại chiến cũng có thể bùng nổ.
Có lẽ ông trời đã chiếu cố Khang Quốc, khi Ung Quốc đang khó xử không biết có nên xuất binh đánh Khánh Quốc hay không thì Vĩnh Thịnh để làm trọng bệnh, Thái tử Hạ Lập Hiên giám quốc.
Hôm nay bà mặc cung trang màu tím nhạt, áo khoác dài trong suốt, trông vô cùng cao quý và trang nhã.
Vì để không đụng hàng với mẹ chồng mình, hôm nay Vương Tự Bảo chọn một bộ cung trang màu đỏ thẫm cực kỳ bắt mắt, bên ngoài cũng mang áo khoác dài màu đỏ thẫm.
Mấy ngày tiếp theo, Vương Tự Bảo đến Chiêm Sĩ phủ tìm hiểu tình hình sau khi nàng rời đi.
Bên cạnh đó, dựa trên biểu hiện trong một năm qua của các nàng để đánh giá, giữ lại phần lớn những người có thể dùng, đồng thời cũng sa thải một số người không phù hợp.
Tiếp theo lại cùng Vương Dụ Phổ, Vương Tông kiểm tra tiến độ xây dựng tàng thư các.
Vương Dụ Phổ đã bố trí hàng loạt nhân công tăng ca in ấn các loại sách dễ bán.
Ngoài ra, để đề phòng Khang Nguyên Trí nửa đường giở quẻ, gây tổn hại đến Thiều Quốc, quân đội của hắn cũng bị giữ lại tại biên giới hai nước.
Thiều Kinh lại lâm vào trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến trận.

Vậy nàng tính thế nào?
Chu Lâm Khê nhướng mày nhìn Vương Tự Bảo.
Đối với việc này Vương Tự Bảo khá cạn lời, hơi mất hứng, thuận miệng trả lời:
Cũng chẳng định thế nào.
Chu Vĩnh Hồng vô cùng khoa trương sắp xếp một màn yến tiệc chào mừng huynh muội bọn họ.
Lúc này đây, chẳng những Vương Tự Bảo trang phục lộng lẫy đến tham dự, đến cả mẹ chồng nàng Lâm Uyển Yên cũng lần đầu tiên xuất hiện tại bữa tiệc chào mừng với diện mạo thật.
Để tránh vị Nam Khang Nam Hoàng hậu này mượn cớ bắt đào phạm Khang Quốc mà nhân tiện xuất binh với Thiều Quốc, quấy rầy biên giới Thiểu Quốc, Chu Vĩnh Hồng sớm đã bố trí quân đội chờ đợi ở biên giới hai nước.
Chỉ cần đối phương dám hành động thiếu suy nghĩ, quân đội của họ sẽ tiến quân thần tốc đánh chiếm Bắc Khang.
Chu Lâm Khế chủ động tiến đến, kéo tay Vương Tự Bảo ngồi vào vị trí chủ tọa bên tay phải, nhường vị trí bên tay trái cho Chu Vĩnh Hằng và Lâm Uyển Yên.
Sau khi Lâm Uyển Yên ngồi vào vị trí của mình, Chu Vĩnh Hồng mới chậm rãi dẫn đầu đoàn nội thị bước tới.
Nhưng cây trâm ngọc đơn giản đó lại áp sự yêu mỏ kia xuống, càng khiến người ta cảm thấy tựa như ảo mộng, không chân thực.
Đặc biệt là vóc dáng mảnh khảnh tinh tế của Vương Tự Bảo, bước đi thoải mái, tự nhiên, mềm mại như nước chảy, khiến người ta cảm thấy như nàng đang nhàn nhã dạo bước trên những đám mây.
Tương lại cơ hội thủ tiêu hắn còn nhiều, chỉ cần phải người đến Thiều Quốc ám sát là được.
Hiện tại điều ả ta lo lắng hơn là các nước khác nhân cơ hội tấn công Khang Quốc.
Nhưn3g nếu để không làm Hoàng đế, có lẽ đã sớm mất mạng rồi.
Tuy rằng Hứa Chấn Hoa còn nhỏ, nhưng cậu nhanh nhạy hơn bất kỳ ai, 9cũng nhìn thấu mọi việc hơn những người bình thường khác.
Điều này cũng là do cậu ở trong trạng thái khép kín trong 6một thời gian dài, cho nên càng có thể tập trung chú ý để suy nghĩ, quan sát, thậm chí chấp nhất làm một việc nào đó,
Vậy đ5ể có hận chúng ta không?
Vương Tự Bảo dừng một lát, hết sức chân thành nói:
Thật ra, sở dĩ đệ rơi vào trạng thái hiện tại, chúng ta cũng có trách nhiệm không thể chối cãi.
Hứa Chấn Hoa lắc đầu nói:
Không có mọi người, đệ càng không thể sống đến hiện tại.
Cậu là nghiệt chủng, là con của mẫu thân cậu và một thị vệ hoàng gia.
Nhưng đồng thời hắn cũng đưa ra điều kiện, chính là yêu cầu gả muội muội ruột cùng hắn chạy trốn khỏi cung là Khang Linh San đến Thiều Quốc hòa thân.
Nếu không sẽ dẫn người đi nương nhờ Ung Quốc hoặc Định Quốc.
Vậy còn không bằng hợp tác với Nam Khang, còn có thể kiểm được một chút lợi ích.
Vì vậy Vương Tự Bảo khuyên ngăn nói:
Cứ chờ xem đã, nếu như bọn chúng thật sự muốn làm như vậy, thì đến lúc đó chúng ta ra tay cũng chưa muộn.
Nàng còn cùng Vương Hử đến đồng ruộng để kiểm tra tình hình sinh trưởng của hoa màu nơi đây.
Ngoài ra, sau khi mấy quản sự của mấy sơn trang ở vùng lân cận Ung Đô đến, nàng còn cùng bọn họ bắt đầu quy hoạch số đất hoang và núi hoang mà nàng có, và đầu tư một lượng lớn người và vàng bạc để bắt đầu lần lượt thi công.
Những ngày vốn rất yên bình lại bị tin tức tiếp theo đây phá vỡ hoàn toàn.
Khang Nguyên Trí đồng ý dẫn quân của mình đến Thiều Quốc tìm kiếm sự che chở.
Chúng ta là đang giúp bọn họ.
Ngoài ra khi mấy người bọn chúng đến, chúng ta có thể tiện thể xem xem vị dáng vẻ Linh San công chúa đó thế nào?

Nàng ta đẹp hay xấu liên quan gì đến việc này?
Chu Lâm Khế bất mãn nói.
Đồng thời lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh còn có Ung Quốc, Định Quốc và Mẫn Quốc.
Vốn dĩ mọi người đang chờ Khang Quốc nổi loạn để thừa cơ ra tay.
Hôm nay bà vấn búi tóc lên cao, giữa búi tóc cài một cây trâm được khảm hồng ngọc như khổng tước xòe đuôi.
Hai bên được điểm xuyết bởi các cài tóc hình đóa hoa khảm hồng ngọc tương tự.
Lần này, Vương Dụ Phổ mang theo một lượng lớn ngân lượng dự định đầu tư vào Thiều Quốc.
Cũng từ sau khi hắn đến, hầu bao cạn kiệt của Vương Tự Bảo lại dày lên, làm việc cũng nắm chắc hơn.
Chỉ là cảm thấy, mỗi lần đến thời điểm này đều đem nữ nhân ra hòa thân thật sự có tác dụng sao? Một công chúa không hề có bất cứ chỗ dựa nào đi hòa thân, có thể sống tốt ở nước khác mới lạ.
Huống chi, bọn họ đều xem như người mất nước rồi, hòa thân có phải chuyện nực cười không?
Nàng chỉ là cảm thấy thế nào thì nói thế mà thôi.
Nếu bọn chúng muốn đến Ung Quốc hoặc Định Quốc, vậy bọn họ chỉ có một con đường chết.
Ta và phụ thân sẽ không để hai nước đó đạt được bất kì lợi ích nào.
Vẻ mặt Chu Lâm Khê âm trầm rất đáng sợ.
Ảta điều động phần lớn binh mã canh giữ dọc biên giới Khang Quốc và Thiều Quốc.
Ngoài ra còn điều động một đội binh mã canh giữ ở biên giới với Mẫn Quốc.
Kết quả chờ tới chờ lui, lại chờ được tin Khang Nguyên Trí chạy đến Thiều Quốc.
Cứ như vậy, nội loạn ở Khang Quốc không thể dẹp.
Chu Lâm Khê vẫn định ra tay tiêu diệt bọn chúng.
Vương Tự Bảo cười nói:
Cũng được, nhưng mà đừng quên, nếu như thật sự phải đánh nhau, phải kiểm chút lợi ích từ phía Nam Khang.
Đến lúc đó nàng đừng quên bảo vệ ta, đừng để người ta chiếm tiện nghi là được.
Chu Lâm Khê nhéo nhéo mũi nhỏ của Vương Tự Bảo, kéo sự chú ý của nàng lên người hắn.
Vương Tự Bảo cười nói:
Được, phu quân cũng phải cẩn thận đối phó mới được.
Bởi vì Nam Khang Nam Hoàng hậu Lư Bắc Phong sắp tới ranh giới Bắc Khang, cho nên Khang Nguyễn Trí căn bản không có lựa chọn nào khác, trực tiếp dẫn quân chạy tới nơi gần nhất là Thiều Kinh để lánh nạn.
Đối với người muốn cướp phu quân của mình, nàng cũng không phải thánh mẫu như vậy.
Đến lúc đó xem người tên là Khang Linh San kia dự định thế nào.
Đây là một đứa trẻ đơn thuần và lương thiện.
Vương Tự Bảo cười xoa đầu Hứa Chấn Hoa, bảo đảm nói:
Sắp rồi, để sắp được rời khỏi nơi đây, sống một cuộc sống của người bình thường rồi.
Hứa Chân Hoa ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo, nở nụ cười chân thành.
Nhưng nếu như có cách để xoay chuyển tình thế thì tốt nhất vẫn là tập trung thuyết phục.

Vậy tốt nhất vẫn là dẫn bọn chúng đến Thiểu Quốc.
Như vậy nếu đánh nhau, cũng khiến bọn chúng trở tay không kịp.
Người này vẫn chưa đến đã bắt đầu khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Để ổn định thể cuộc nước nhà, Hạ Lập Hiên hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn xuất binh đánh Khang Quốc.
Ung Quốc không xuất binh, Định Quốc cũng đành phải án binh bất động.
Khang Linh San năm nay mười sáu tuổi, người được lựa chọn hòa thân có lẽ không phải là Hứa Chấn Hoa mới mười tuổi, đang bị lan truyền tin tức ra bên ngoài là mắc trong bệnh.
Vậy thì người thích hợp nhất được lựa chọn chỉ có thể là Chu Lâm Khế.
Nghe những lời Chu Lâm Khê nói, khóe miệng Vương Tự Bảo giương lên.
Mẫu thân nàng nói đúng, có một số việc không cần mình đích thân đứng ra giải quyết, chỉ cần giao mọi việc cho nam nhân của mình là được.
Đại lục Hồng Vũ lại yên ổn một cách kỳ lạ.
Bởi vì khoảng cách giữa Bắc Khang và Thiều Kinh không xa, không bao lâu, Khang Nguyễn Trí đã dẫn đoàn người Khang Linh San đến Thiều Kinh.
Hôm nay ông mặc cẩm bào màu trắng thêu tứ trảo kim long
, đầu đội kim quan, trông vô cùng uy nghiêm.

() Bốn móng vuốt rồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.