• 779

Chương III. EVIAN - 04


Số từ: 3490
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày hôm sau trong chuyến tàu hỏa hướng đến Florence, cô và tôi cùng ngồi nhìn ra cửa sổ từ toa khách đã tắt đèn. Trong khoang tàu dành cho sáu người chỉ có hai chúng tôi. Bên ngoài vẫn tối. Khi tàu đi qua đồng bằng Lombardia, cô ngủ thiếp. Tôi vỗ giấc ngủ cho mình không xong bèn xoay người sang ngắm gương mặt cô say ngủ thay vì nhìn ngắm bên ngoài.
Đêm qua ở Vienna cô cũng đã thiếp đi như thế. Vừa mây mưa xong là cô chộp ngay lấy chai nhựa đựng Coca đặt cạnh giường mà tu ừng ực. Dường như cơn khát của cô không có cách nào dịu đi. Cô uống, uống mãi, đên tận lúc chai rỗng thấy được sàn nhà. Khi đã nốc cạn chai, cô lập tức thiếp ngủ, như thể đã xong hết những việc cần làm.
Thật thoải mái khi làm tình với một người mà ta không thể thực sự giao tiếp. Thật hay khi có thể chỉ tập trung vào cảm giác mà không có tạp niệm. Thoải mái vì thật ra cô chỉ lặp đi lặp lại mấy từ tiếng Quảng Đông mà tôi không có nhu cầu cũng như nghĩa vụ phải hiểu, phải nghe. Có lẽ cô cũng cảm thấy tương tự.
Khi tàu đến biên giới nước Ý, một tốp hải quan và cảnh sát lên kiểm soát hộ chiếu. Hộ chiếu cô gái được cấp nhân danh nữ hoàng Elizabeth II. Cô giật mình tỉnh giấc tìm Coca. Nhưng chai Coca của cô đã hết từ trước đó. Cô bắt đầu cuống lên. Tôi chìa chai nước của mình sang. Cô nhăn nhó cau mày từ chối.

Không, tôi không uống các loại nước lọc.

Đúng là như tôi thấy từ khi gặp cô, không có khi nào cô uống nước cả. Cô luôn uống Coca, không thì cũng là những thứ nước ngọt khác.

Lạ nhỉ. Sao không uống chứ? Ở Hồng Kông người ta không uống nước à?
Cô nhìn tôi gay gắt. Nét phản đối trong ánh mắt sắc lẹm ấy khiến tôi bỗng rụt người lại.
Sao thế?


Đừng bao giờ ép tôi uống nước. Tôi không muốn uống nước. Đừng bao giờ.

Cô nhấn mạnh cụm
Đừng bao giờ
đến những hai lần bằng giọng đanh đá nên tôi bắt đầu thấy bực mình. Tàu đi qua vùng biên giới Ý, dừng một lát tại Padua rồi tiếp tục hướng thẳng đến Florence.
Tôi chợp mắt được chốc lát. Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn là đêm. Những ngôi sao bên ngoài khung cửa sáng lấp lánh. Tôi đưa tay nhẹ nhàng mở cửa sổ. Tiếng bánh tàu va vào đường ray vọng vào ồn ào hơn, nhưng cũng không đánh thức nổi cô. Cô vẫn đang say giấc. Tàu có lẽ đã tiến đến gần Florence, vì cơn gió đêm thốc vào cũng không còn buốt giá nữa.
Khi ấy chợt có tiếng
rầm
vang lên kèm theo phanh gấp và rồi tiếng hành lý của khách trên tàu rơi xuống khắp nơi. Cô giật mình tỉnh giấc. Tôi đứng dậy thò đầu ra ngoài cửa sổ nghe ngóng nhưng chẳng thấy được gì. Gác tàu líu ríu gì đó một cách khẩn cấp bằng tiếng Ý và tiếng Đức qua hệ thống loa, nhưng tôi chẳng hiểu gì.

Cô có biết tiếng Đức hay tiếng Ý không?
Tôi hỏi.

Không.

Chúng tôi ngồi yên chờ cho đến lúc tình hình khả quan hơn. Có vẻ như tàu đã đụng phải vật gì đó hay ai đó đã hãm phanh gấp. Chúng tôi ngồi trong khoang tàu trống nhìn nhau và đếm thời gian qua. Cứ thế một giờ, rồi một giờ nữa trôi qua.

Anh đã từng yêu ai chưa?
Cô hỏi tôi.

Chưa.


Tôi thì rồi. Khi làm việc ở khu trung tâm mua sắm thì sẽ có rất nhiều đàn ông tán tỉnh. Khó mà từ chối họ thẳng thừng được vì mình đang làm ngành dịch vụ mà. Không thể nổi đóa. Mà cứ phải cười. Tôi từng bán trà tại một trung tâm mua sắm nọ. Có một anh chàng ngày nào cũng sang mua trà và bắt chuyện với tôi. Chẳng biết anh ta thực sự muốn mua trà hay chỉ muốn nói chuyện với tôi. Rồi một hôm nọ không thấy anh chàng đó đến nữa. Đó là mối tình đầu của tôi. Và cũng từ đó mà tôi không uống trà.


Vậy sau đó chắc cô bán nước khoáng hả?

Cô gái lườm tôi.
Anh đúng là thằng đểu.

Tôi giật mình khi nghe những từ đó từ miệng cô thốt ra. Cô đúng là biết chửi người ta bằng tiếng Anh. Nói rồi cô giật phắt chai nước khoáng Evian khỏi tay tôi, đưa lên miệng tu ừng ực, như thể vừa bị thách thức. Tôi nhìn cô đăm đăm, cảm thấy bất an. Nốc sạch chai Evian xong, cô trừng mắt nhìn tôi một lần nữa rồi chạy ra hành lang. Tôi dõi theo hành động của cô. Cô loạng choạng bước về phía nhà vệ sinh rồi ngã khuỵu giữa lối đi. Những người thấy chán do tàu trễ đang ở ngoài hành lang ùn ùn túm tụm lại xung quanh cô. Tôi chạy ào đến dạt đám đông ra ôm lấy cô. Tôi cố vực cô dậy. Cô gạt ra rồi bắt đầu nôn ngay ở đấy. Tôi không biết phải làm sao. Tôi chạy về toa lấy khăn giấy và túi ni lông. Đến khi tôi quay lại, cô vẫn còn nôn liên tục.
Tàu dừng đã được hai giờ. Không phải bị say tàu. Thế thì vì sao? Cô giật lấy khăn giấy và túi ni lông mà tôi mang đến, dọn sạch chỗ mình vừa nôn ra. Rồi cô vào nhà vệ sinh quát ầm lên,
Tôi đã bảo là đừng có đưa tôi nước rồi mà.


Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn,
tôi lúng búng.
Tàu từ từ chuyển bánh trong lúc cô vẫn ở trong nhà vệ sinh. Loa lại phát ra thông báo bằng tiếng Đức và tiếng Ý; và dĩ nhiên tôi cũng chẳng thể nghe hiểu được.
Tôi lại thấy mình nghĩ về Judith. Cô băn khoăn giữa vô vàn phương thức, cuối cùng cũng chọn được khí gas. Tôi bày tỏ sự ngần ngại:
Cái đó hơi nguy hiểm đấy.


Nguy hiểm ấy hả? Ha ha.
Judith cười. Kể cũng hơi buồn cười thật. Tôi lại đưa ra cảnh cáo nguy hiểm cho người đang mơ ước tự tử cơ đấy.

Gas nặng hơn không khí nên sẽ lắng xuống dưới. Giả sử căn hộ chỉ có một khe hở nhỏ thôi thì khí cũng có thể lọt qua đó xuống nhà bên dưới và thậm chí có thể phát nổ khi ai đó tông cửa vào.


Nổ ấy à, vậy thì hay chứ sao. Nhưng mà tôi chẳng muốn làm phô trương đến mức đó. Phòng tránh những chuyện ấy chẳng phải là việc của anh sao?

Không phải là không có cách. Tôi chỉ cần chờ một lúc nhất định rồi gọi Tổng đài cứu hộ là xong thôi. Cô thích ý tưởng này. Tôi bèn nói thêm về trình tự từng bước cụ thể.

Khoảng mười một giờ đêm, cô dùng vải bít cửa phòng và cửa sổ lại. Phải làm sao cho gas đừng rỉ ra ngoài. Sau đó là rút hết các ổ cắm điện, tháo cả dây điện thoại ra. Vì nếu nhỡ có chập mạch thì e rằng sẽ gây nổ. Rồi tiếp đến, cô sang nhà hàng xóm báo rằng sẽ đi du lịch đâu đấy và nhờ họ trông nhà giúp, để nhỡ khi bất chợt có khách đến nhà tìm cô thì họ sẽ bảo rằng cô đã đi du lịch rồi. Rồi cô nên viết di chúc. Có viết trước để sẵn cũng không vấn đề gì. Nếu có chúc thư thì người ta dễ dàng xử lý nó như một vụ tự sát. Nếu được thì nên viết càng cụ thể càng tốt. Chúc thư mà không cụ thể thì cảnh sát lại sinh ra nghi ngờ. Trong các yếu tố để cảnh sát phân tích tự sát và mưu sát thì trước tiên là có chúc thư hay không, sau đó là đến nội dung của bức thư tuyệt mệnh ấy. Vì biết đâu sau khi giết người, ai đó đã dàn dựng viết chúc thư giả. Đặc biệt nhắc tới những người thân cận với cô sẽ tốt hơn. Chẳng hạn như, abc à, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm việc xyz. Cứ theo cách ấy. Như vậy sẽ giúp tôi xử lý mọi việc sau này dễ dàng hơn.


Nghe mệt nhỉ.


Nếu thấy khó thì cô cứ chọn trong đống bài mẫu của tôi một bản thích hợp rồi viết theo cũng được, nhưng những dòng chữ cuối đời do tự tay mình viết vẫn có ý nghĩa hơn chứ.

Cô bắt đầu viết bức chúc thư ngay lập tức. Cô xé hết vài trang rồi lại viết ngấu nghiến. Trong khi ấy, tôi vừa xem ti vi vừa uống whisky.

Lúc chúng tôi đến thành phố hoa Florence là đúng mười một giờ trưa. Tàu trễ mất khoảng ba giờ đồng hồ. Việc đầu tiên khi chúng tôi đặt chân xuống Florence là tìm mua Coca cho cô. Cô nốc chai nước ừng ực. Chúng tôi thong thả cuốc bộ đến Duomo - nhà thờ lớn, công trình biểu tượng của Florence. Trước nhà thờ tráng lệ trang trí bằng đá cẩm thạch trắng và xanh ấy là nhà rửa tội được dựng nên bởi cùng một loại đá cẩm thạch. Trên những cánh cửa ở cả bốn mặt của nhà thờ mô phỏng hình mặt nạ ấy đều chạm nổi tác phẩm của các nhà điêu khắc thời Phục hưng, như Ghiberti chẳng hạn.

Tôi ghét đền tháp.
Cô nhìn lên tháp chuông Duomo và cất tiếng.

Sao thế?


Nhìn mà muốn nôn.

Chúng tôi ngồi xuống những bậc thang ở phía trước Duomo và hút thuốc. Cô bẻ đôi điếu thuốc đang hút dở chừng phân nửa vứt đi rồi bảo,
Hễ tôi yêu ai sâu đậm là lại thấy buồn nôn.


Thế cô yêu cái tháp rồi á?


Ngốc. Ai lại đi yêu cái tháp. Tôi muốn xem cây cầu Ponte Vecchio.

Cô chìa cho tôi xem bức ảnh cây cầu Ponte Vecchio trong quyển cẩm nang du lịch. Tôi cùng cô cuốc bộ ngang qua bảo tàng Galleria degli Uffizi đến cây cầu Ponte Vecchio cổ kính với những hàng lều quán tả tơi tuổi đời hàng thế kỷ san sát hai bên.

Tôi đã muốn xem cây cầu này từ lâu.


Cô biết nó từ lúc nào thế?


Tôi có một tấm lịch của hãng Hàng không Anh, tờ tháng Một chính là ảnh cây cầu Ponte Vecchio ấy. Những ngôi nhà ọp ẹp trên cầu nhìn rất hay. Bức hình chụp lại cảnh mặt trời lặn trên cây cầu. Chẳng phải đẹp lắm sao?

Nhưng thực tế thì cây cầu không đẹp như vậy. Trông nó giống như một làng nghèo sơ tán trước chiến tranh. Cây cầu không giấu nổi những thăng trầm mà nó từng trải qua năm tháng.

Tôi thích cái lối mọi thứ trộn lẫn lộn xộn như thế này. Và ở đây cũng ấm áp nữa.
Giọng cô phảng phất nước mắt bị kìm nén. Cũng đúng; so với Vienna thì Florence đẹp hơn hẳn. Chúng tôi đi tham quan vài khu chợ trời và vài bảo tàng nghệ thuật rồi chọn một khách sạn nhỏ tồi tàn làm nơi nghỉ chân. Vừa đến nơi là cô tắm rửa rồi thay quần áo. Còn tôi thì uống lon bia không ướp lạnh mua ở bách hóa.

Ở địa ngục anh làm tình thế nào?
Cô vừa uống bia vừa hỏi.

Ở địa ngục tôi không làm tình.


Nói dối. Ở đó anh chắc chỉ có mỗi việc làm tình thôi ấy chứ.


Sao cô lại nghĩ tôi chỉ có mỗi việc làm tình thôi?


Vì anh khiến tôi thấy buồn nôn.


Thế sao cô còn ngủ với tôi?


Anh chưa bao giờ muốn nôn hết mọi thứ trong bụng ra à? Trong bụng tôi lúc nào cũng ứ đầy những thứ kỳ quặc. Đó cũng là lúc tôi cảm thấy thôi thúc muốn làm tình.


Sau khi nghỉ việc ở trung tâm mua sắm thì cô làm gì?


Làm ở quán bar.


Bartender à?


Không, tôi còn bé quá. Họ không cho làm.


Vậy thì cô làm gì?


Ma nơ canh.


Ma nơ canh?


Lúc ấy tôi liền nghĩ đến bộ phim Ma nơ canh. Câu chuyện về một người yêu một cô ma nơ canh và nàng đã hóa thành người. Con người thực sự tốt đẹp hơn ma nơ canh sao? Tại sao những loài yêu quỷ và đám quái vật nửa người nửa máy trong phim ảnh lại khao khát muốn được hóa thành người như thế?

Tôi là một con ma nơ canh ngồi trong quán bar. Không phải ngồi trên ghế trước quầy mà là ngồi trên cao.


Ngồi trên đấy để làm gì?


Tôi mặc quần áo làm bằng giấy.


Gì cơ, nghe thú vị đấy nhỉ?


Bộ quần áo làm bằng giấy để người ta có thể xé nó ra từng mảnh, từng mảnh một. Trên mỗi mảnh giấy ấy có ghi giá. Người ta nhìn tôi, uống rượu rồi chi tiền để được xé ra mảnh giấy ghi giá bằng số tiền họ chi. Tôi không được nói lời nào cả. Còn mọi người thì cứ thích chọc cho tôi lên tiếng. Họ muốn theo dõi sự biến sắc trên mặt tôi mỗi khi xé một mảnh giấy ra.


Nếu là tôi chắc cũng thế thôi.


Thì thế. Nhưng mà hồi đấy tôi còn quá nhỏ không thể hiểu ra điều đó. Anh biết đấy, con người kỳ lạ lắm. Khi mặc bộ quần áo ghép từ các mảnh giấy ấy tôi trở nên rất khác. Tôi ghét cái lúc người ta xé mảnh giấy trên người tôi rồi nhìn tôi dâm đãng, nhưng rồi có lúc tôi lại ước sao cho họ xé hết đi. Tôi thấy buồn khi chúng tôi đóng cửa rồi mà trên người tôi vẫn còn giấy. Tôi chỉ là tổng hợp của một đống mảnh giấy tả tơi, và rồi tôi ngồi đó, một con ma nơ canh với những mảnh giấy không thể đổi thành tiền. Anh hiểu được cảm giác đó không? Chắc chẳng hiểu được đâu. Ai mà hiểu ma nơ canh cho được.


Ừm.


Một hôm có một anh chàng xuất hiện. Từ hôm đó, ngày nào hắn cũng tới uống rượu trước mặt tôi. Có điều hắn chẳng nói lời nào. Hắn uống một chai bia rồi xé một mẩu giấy trị giá ba mươi đô la Hồng Kông dán trên ngực trái của tôi. Rồi nhìn phần ngực lộ ra ấy và uống một chai bia nữa. Hôm sau, rồi hôm sau nữa cũng thế. Hắn chỉ là một nhân viên văn phòng quèn. Tôi đoán vậy vì thấy hắn mặc bộ com lê nhàu nhĩ và thắt cái cà vạt rởm. Tôi muốn cho hắn ngực trái của tôi phứt đi cho rồi. Hắn muốn sờ mó, mút nó đến tấy đỏ suốt đêm hay ôm nó mà ngủ cũng được. Nhưng mà tôi không làm vậy được. Tôi mà bị bắt quả tang ngủ với khách là họ xẻo ngực trái của tôi luôn ấy. Cứ thế suốt một tháng ròng ngày nào hắn cũng đến chỉ để ngắm ngực trái của tôi rồi ra về. Tôi như muốn phát điên lên được.

Cô giật lấy lon bia tôi đang uống và nốc một ngụm.

Thế rồi một hôm có anh chàng khác xuất hiện. Gã mặc bộ vest hiệu Armani và nhìn hệt như một tay xã hội đen tép riu. Gã ngồi xuống ngay phía trước tôi và giật ngay mảnh giấy trị giá ba trăm đô la. Mảnh giấy đắt nhất đấy. Gã để lại tất cả các mảnh khác. Tôi cảm thấy mình đỡ xấu hổ hơn. Nhưng rồi gã bắt đầu xé tiếp, từ phần đắt nhất cho đến mảnh giấy rẻ nhất. Xong xuôi gã ra hiệu và có người chạy đến mặc áo cho tôi, tống tôi lên xe đưa đi. Đó là người đầu tiên lột hết những mảnh giấy trên người tôi xuống. Tôi đã tự nhủ rằng mình phải yêu người đó.

Cô tu Coca thẳng từ chai, ừng ực.

Tôi bắt đầu chung sống cùng gã. Ở nhà gã tôi vẫn phải mặc đồ giấy. Chỉ vì một người, vì gã mà thôi. Lần nào gã cũng quẳng tiền rồi xé giấy, và tôi bắt đầu phục vụ gã. Nhưng tôi chưa từng ngủ cùng gã. Thay vào đó, tôi chỉ phải uống tinh dịch của gã, có lẽ phải hơn một lít trong suốt ba tháng sống chung. Chẳng khi nào gã cho vào cả. Chỉ là xé hết áo giấy đi rồi bắt tôi quỳ xuống nuốt tinh dịch của gã rồi lăn ra ngủ. Sau mỗi lần như thế tôi lại uống loại nước gã trữ sẵn trong nhà - Evian. Miệng tôi lúc nào cũng có mùi tinh dịch, rồi sau đó đến cả nước Evian ấy cũng bốc mùi ấy nốt. Một hôm tôi bắt đầu gom tinh dịch của gã lại. Gã thích chí. Tôi bảo là để dành uống dần đó mà. Lúc gã xuất tinh, tôi lại gom tinh dịch vào một chai Evian rỗng rồi cho vào tủ lạnh cất trữ. Cuối cùng đến ngày chai chứa đầy tinh dịch, tôi mặc áo giấy. Gã đưa tiền và xé hết áo giấy của tôi ra. Rồi gã ngồi trên ghế chờ tôi quỳ xuống. Tôi bước ra sau lưng, chĩa súng vào đầu gã. Tôi bắt gã phải uống cho sạch chai Evian đầy tinh dịch ấy. Gã đã nôn mửa ra đấy. Xong tôi bỏ mặc gã và trốn thoát ra ngoài. Sau đó là chuyến du lịch này đây.

Câu chuyện của cô có thoảng chút mùi hư cấu. Nhưng tôi không biết được từ đâu đến đâu là nói dối, đâu đến đâu là sự thật. Có thể phần kết là phần được bịa ra chăng? Có khi cô bị anh chàng kia bỏ rơi cũng không chừng. Hay do cô đêm đêm tự dựng nên viễn cảnh dùng súng lục uy hiếp bắt anh ta phải uống chỗ tinh dịch ấy. Nhưng dẫu cho lời cô nói là thật hay có phần nào đó bịa đặt, song rõ ràng là hễ cô uống nước là lại nôn mửa - hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô gây nên phản ứng đó.
Tôi định bụng an ủi cô,
Chúng ta đều là kẻ chạy trốn cả nhỉ.


Anh trốn gì mà chạy đến đây?


Hoàn cảnh của tôi không đến nỗi tuyệt vọng như cô. Tôi thì lúc nào cũng phải tự trốn chạy bản thân mình. Ở địa ngục thì phải thế.


Thử uống tinh dịch của mình đi. Để khỏi phải chạy trốn thêm làm gì.

Cô cười chua chát, và trèo lên lòng ngồi đối diện tôi rồi hôn tôi. Giữa chúng tôi vẫn tồn tại một hố ngăn cách, mênh mông và cơ bản như chính khả năng uống nước vậy. Nó là con sông mà chúng tôi sẽ không thể vượt qua, dù cho môi có chạm môi, dù cho cơ thể có hòa vào nhau đi nữa.
Làm tình với nhau ở tư thế ngồi xong, chúng tôi loạng choạng đứng dậy khỏi ghế. Cô với lấy chai Coca nhưng lại vớ nhầm chai Evian. Trong bóng tối có lẽ cô đã nhầm chai Evian ấy là Coca. Tôi để mặc cô. Cứ nôn nữa đi. Cứ nôn cho đến khi mệt nhoài thì sẽ không còn nôn nữa thôi.
Ngày hôm sau chúng tôi đường ai nấy đi. Tôi tới Brindisi rồi đi Hy Lạp còn cô thì đến Venice. May thay tàu đi Brindisi đến trước. Cô vẫy chào tôi trên sân ga. Tôi băn khoăn không biết cô có về lại Hồng Kông hay không.
Tôi quay lại máy tính, mở file lên. Phải chỉnh sửa đến phần cuối của tiểu thuyết thôi. Hy vọng tôi có thể hoàn thành công việc trước khi trời sáng. Khi làm việc buổi đêm, tôi chỉ bị phân tâm lúc mặt trời lên. Tôi xếp những dòng suy nghĩ về Judith và cô gái đến từ Hồng Kông lại, quyết định trói mình vào công việc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân.