Chương IV. MIMI
-
Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân
- Young-Ha Kim
- 3700 chữ
- 2020-05-09 04:26:22
Số từ: 3687
Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu Tầm
Chán chường không còn là tình yêu của tôi nữa
- Arthur. Rimbaud,
Dòng máu xấu xa
KHI K GỌI ĐIỆN ĐẾN, C LINH CẢM ĐÃ có tin xấu về Judith. Trong suốt cuộc đời C, những tin xui rủi đều ập đến trong những buổi sáng như thế này. Bằng giọng điềm nhiên, K cho anh biết Judith đã giã từ cõi đời một cách bình yên. K không trách cứ anh. Điều đó khiến cho C càng thêm khó chịu. Thế nên C chỉ ngồi yên nghe K nói. Trước khi gác máy, K không quên hỏi,
Hôm anh đi du lịch với cô ấy là sinh nhật cô ấy, chắc anh biết điều này chứ hả?
Biết chứ. Nhưng lúc ấy không tin. Dù sau đó thì đã tin rồi.
Em thì đến tận khi cô ấy chết rồi mới biết hôm đó là sinh nhật cô ấy.
K không đợi C đáp lời mà gác máy. C nhìn đồng hồ. Mười giờ sáng. Anh kéo tung rèm cho ánh sáng tràn ngập phòng. Cho đến lúc bước ra hành lang hút thuốc, trong đầu anh vẫn nguyên một cảm giác trống trải quen thuộc. Anh tựa vào lan can, nhìn xuống bên dưới. Thế gian nhìn từ trên tầng hai mươi xuống trông như thể vẫn vẹn nguyên. Chẳng ai nghĩ tới cô gái giống Judith ấy trong buổi sáng này. Anh dụi điếu thuốc và quay vào bếp, rửa sạch sẽ đống bát đĩa rếch chất trong bồn từ hôm qua rồi xếp gọn gàng ngăn nắp lại lên giá bát.
Nước đã sôi. Anh pha cà phê uống và ăn một mẩu bánh mì baguette mua từ hôm trước. Trong lúc ăn sáng, anh thấy một mẩu tin về triển lãm khai mạc hôm nay của chính mình đăng trên góc báo. Chỉ có hai dòng bình luận về tác phẩm trưng bày nên chưa cần ăn hết bữa sáng, anh đã đọc lướt hết cả bài. Bài báo này đơn thuần chỉ nhắc lại các điểm chính trong thông cáo, tài liệu của nhà triển lãm gửi cho báo chí, chẳng qua có biên tập lại đôi chút. Vậy nên xem ra các bài báo khác đăng trên tờ đó không còn đáng tin, anh chỉ đọc tít rồi xếp tờ báo lại.
C nhớ lại cái ngày bão tuyết mịt mù ấy. Hình ảnh của Judith bỏ đi trên chiếc xe cào tuyết hồi năm tháng trước dần hiện ra, dường như mỗi lúc một chân thật. Anh cảm thấy sự vắng mặt của cô đã ngấm vào cuộc đời anh, mặc dù suốt nhiều tháng qua anh cũng không nghĩ nhiều đến cô. Anh buông mình xuống xô pha và cố nhớ lại Judith. Nhưng anh không thể nhớ được bất kỳ điều gì cụ thể, thậm chí cả gương mặt cô cũng không. Thay vào đó chỉ có những Bắc Cực, Chupa Chups, những khối tuyết tròn, những lần làm tình nhàm chán hiện lên hỗn loạn, chập chờn.
Điện thoại chợt đổ chuông năm hồi rồi chuyển sang chế độ trả lời tự động. Anh, mặt bôi đầy kem cạo râu, nghe tiếng Mimi vọng ra từ điện thoại.
Anh có đó không? Tôi đang lên đấy.
Lưỡi dao cạo cứa một vệt nhỏ trên cằm anh. Bọt trắng chuyển đỏ hồng vì máu. Anh không để ý và cứ tiếp tục đưa dao. Anh vỗ thêm lên mặt kem Wonder Old Spice, nhãn chai có in hình con tàu từng ra đi tìm gia vị. Vết cứa xót dữ dội. Anh trở vào phòng, vừa thay xong bộ đồ đơn giản thì chuông cửa vang lên.
Thay vì nói lời chào, Mimi dụi mũi vào má anh hít hà. Rồi cô gật đầu với một chuyện gì đó mà anh cũng không rõ và cởi đôi bốt cao cổ ra. Cô buông người xuống xô pha rồi thu đầu gối, dang tay ôm đầu gối sát ngực.
Cà phê,
cô chậm rãi thì thầm như thể đang nói tới một bí mật gì lớn lao.
Tôi chưa xay sẵn... hay cô uống trà chanh không?
Cô lắc đầu.
Vậy thì bây giờ anh xay đi. Tôi sẽ chờ.
C không nói không rằng đi xay cà phê. Trong lúc chờ, cô ngân nga hát. Anh không đoán ra được chính xác là bài hát nào, nhưng cô cứ ngân nga mãi, đến tận khi anh xay xong hạt cà phê, cho vào phin chờ nhỏ giọt mà cô vẫn chưa ngừng. Anh rót cà phê vào một chiếc cốc lớn màu thiên thanh, mang đến cho Mimi nhưng cô chẳng buồn động tay. Cô chỉ thẫn thờ đăm đăm nhìn ra ban công.
Hôm nay mình có làm việc không?
Cô hỏi, mắt vẫn không rời khỏi hướng ban công.
Hôm nay?
Cô gật đầu.
Hôm nay thì tôi muốn.
Cô lập tức đứng dậy, toan tụt váy xuống. Anh chộp lấy khuỷu tay cô,
Không cần phải cởi ra ngay thế. Uống cà phê đã.
Thế nhưng cô nàng đã cởi xong cả váy và áo khoác.
Cũng không có nghĩa là tôi phải mặc đồ. Đưa tạm cho tôi cái áo choàng tắm là được.
Anh mang cho cô áo choàng tắm của anh. Cái áo rất rộng so với cô. Phải đến khi khoác xong chiếc áo ấy vào cô mới thư thả nhấc tách cà phê lên.
Cà phê ngon đấy.
Tay phải cầm tách cà phê, tay trái cô luồn ra sau gáy tháo kẹp tóc ra. Mái tóc nâu đổ ào xuống vai cô như muốn lấp đầy căn phòng. Anh thấy hơi choáng váng. Cô lắc lắc đầu vài cái để những sợi rối còn vương cũng thẳng ra. Hương xà phòng từ tóc cô chợt lan tỏa, bao bọc lấy anh, và rồi anh thiêu đốt vòm miệng mình bằng cà phê nóng.
Một buổi ban mai cách đó ba tháng, C từng ngồi trong một quán cà phê nổi tiếng ở khu Daehak. Đối diện bên kia con phố hẹp đến độ hai chiếc ô tô không thể tránh nhau mà không bị xước gương cánh là một quán cà phê nữa. Anh đang chờ một người bạn tới bàn chuyện về một triển lãm. Người bạn đã trễ một tiếng đồng hồ. Dù biết người đó luôn luôn tới rất trễ, nhưng anh vẫn đến đúng giờ hẹn. Anh thích khoảng thời gian chờ đợi ai đó. Trong thời gian ấy, anh chẳng buộc phải làm gì. Anh có thể đọc sách, hoặc ngắm người qua lại. Đó là khoảng thời gian duy nhất anh không phải chịu đựng cảm giác mình đang nợ bản thân điều gì. Anh được giải thoát khỏi thôi thúc rằng mình phải làm việc gì đó có ích. Ngược lại, chuyện làm cho ai đó phải chờ đợi đối với anh lại thật khó chịu. Bị muộn thường khiến ta trở nên hấp tấp và đâm cau có. Có lẽ do vậy mà trong mọi cuộc hẹn lúc nào người đợi cũng là C.
Khung cửa kính lớn của quán cà phê mở ra một không gian xinh xắn. Quán cà phê đối diện cũng không khác mấy. C cảm thấy như đang nhìn vào một tấm gương. Anh ngồi ở một chỗ bên cửa sổ, quan sát quán cà phê bên kia phố. Từ bên đấy, một người đàn ông mặc vest màu xám vừa uống cà phê vừa liếc nhìn lại anh. Ánh mắt anh và ánh mắt vest xám cứ thi thoảng lại chạm nhau và mỗi lần như thế anh lại thấy khó chịu. Lần nào anh cũng đổi hướng nhìn trước, thường là chuyển sang đám khách bộ hành đi ngang qua. Một vài người trong số ấy cũng nhìn lại vào quán cà phê, và hơn một lần mắt anh cũng gặp măt họ. Khung cửa kính như một cái màn hình lớn. Nói cách khác, anh gần như là một diễn viên vào vai khách uống cà phê còn những người bên ngoài chính là khán giả. Hoặc cũng có thể ngược lại: đám khách bộ hành là diễn viên. Đóng vai Khách bộ hành 1, Khách bộ hành 2, Khách bộ hành 3... Hầu hết họ đều đi qua mà không nhìn anh, hoàn thành vai diễn một cách chuyên nghiệp, nhưng có một vài người lại cứ nhìn thẳng vào ống kính máy quay như những diễn viên phụ nghiệp dư mới được diễn lần đầu. Mỗi lần như thể anh lại cảm thấy bực bội. Cứ thế anh hết thành khán giả rồi biến thành diễn viên trong lúc ngồi chờ bạn.
Đến khi việc đó cũng thành ra nhàm chán thì anh bắt đầu hình dung ra các tác phẩm định đem đi trưng bày. Anh mới chỉ có một khái niệm chưa rõ ràng: đó sẽ là một sự kết hợp giữa video và nghệ thuật trình diễn. Anh vẫn chưa nghĩ ra chủ đề cụ thể hoặc quyết định sẽ áp dụng kỹ thuật gì. Ý tưởng của anh vẫn dao động giữa hai thái cực, một là thật hoành tráng, chuyển hẳn sang Nghệ thuật Môi trường[8], bắt chước tác phẩm của Christo[9] mà phủ vải lên cả một hòn đảo Thái Bình Dương[10], và một là hoàn cảnh thực tế của anh: không có gì ngoài hai máy quay phim cầm tay và một máy tính Mac. Dòng suy nghĩ đi đi về về giữa Thái Bình Dương và căn hộ kiêm studio của anh được khoảng ba lần thì một cô gái xuất hiện, bước vào quán cà phê đối diện. Anh vẫn còn nhớ như in lúc mái tóc dài tự nhiên của cô gặp cơn gió vô tình thổi qua, tung xõa như dòng nước. Anh nheo mắt dõi theo cô. Cô gái ngồi xuống quầy bar gần khung cửa sổ đối diện chỗ anh, ly cà phê của cô đặt trên khay trước mặt. Cô mặc một chiếc áo khoác da mỏng ở trên, ở dưới là quần soóc khoe đôi chân qua khung cửa kính. Anh cứ nhìn cô gái ấy đăm đăm.
Cô rất khác biệt. Không phải vì phong cách ăn mặc của cô có gì độc đáo hay tư thế của cô có gì không ổn. Anh ngẫm nghĩ không hiểu lý do nào khiến cô có một sức hút đặc biệt với anh như thế. Đến tận lúc điếu thuốc lá bị lãng quên rớt tàn vào tách cà phê thì anh mới phát hiện ra bí mật của cô. Cô là một diễn viên hoàn hảo. Cô chưa bao giờ nhìn về hướng anh dù chỉ một lần. Cô chỉ nhấm nháp cà phê dưới ánh mặt trời, một cách tao nhã. Cô chẳng đọc sách hay lục túi xách, cũng không hề chỉnh lại lớp trang điểm. Trông cô như thể chỉ đang tập trung vào việc chiếu hình ảnh của chính mình qua khung cửa kính kiêm màn ảnh ấy. Chuyển động duy nhất của cô chỉ là nhẹ nhàng nâng những lọn tóc vừa buông xuống vai mỗi lần cúi xuống, rồi hất chúng trở lại phía sau.
Đợi có lâu lắm không?
Đến khi mắt C đã bắt đầu nhức vì quá đỗi mải mê ngắm nhìn cô gái qua hai khung cửa kính thì người bạn mới xuất hiện. Anh ta là giám tuyển của phòng trưng bày G ở phường Insa, nơi sắp trưng bày tác phẩm của C. Anh chàng giám tuyển ngồi xuống ghế và theo ánh mắt C nhìn sang phía quán cà phê đối diện, C vẫn chưa thể rời mắt khỏi đó.
Cô nàng này, sao lại sang bên đấy nhỉ?
Tay giám tuyển tặc lưỡi rồi bước qua đường sang quán bên kia, dắt cô gái sang bàn họ đang ngồi, C giật mình, cảm giác rất phi thực, giống như khi xem một đoạn quảng cáo có con hổ chực nhảy vồ ra khỏi màn hình ti vi vậy. Cô gái bước ra từ màn hình và ống kính máy quay phim, ngồi xuống ghế đối diện nhìn anh. Anh có chút bối rối.
Tay giám tuyển giới thiệu cô với anh.
Làm quen đi. Đây là Yu Mimi. Chắc là anh biết cô ấy rồi?
Họ gật nhẹ đầu chào nhau. C đã nghe tên cô từ trước. Người ta từng bàn tán về nghệ thuật trình diễn của cô trong vài buổi họp mặt anh từng tham gia. Nhưng anh không ngờ lại được gặp cô trong tình huống thế này nên chỉ lẳng lặng ngồi yên chờ bạn mình lên tiếng.
Chúng tôi đã mời cô ấy trình diễn trong đêm khai mạc để gây được ấn tượng mạnh ngay ngày đầu tiên. Các tác phẩm triển lãm lần này nhìn chung đều theo hướng video kết hợp với nghệ thuật sắp đặt, nên như vậy có lẽ sẽ rất phù hợp,
tay giám tuyển giải thích, giọng bực bội, liếc nhìn C như thể khó chịu với ánh nhìn của anh dành cho cô. Nhìn gần trông cô có vẻ xanh xao. Phấn mắt màu khói tương phản với làn da trắng như ngọc trai mang lại cho cô một vẻ đẹp suy đồi. Bề ngoài cô chừng ba mươi tuổi và theo cách nào đó gợi anh nhớ tới Judith. Giữa Judith, người lạnh nhạt với mọi thứ và Yu Mimi, kẻ dường như quá tự tin đến tự cao, không có nét gì tương đồng trên bề mặt cả. Họ giống nhau ở mùi hương chăng? Hay là tư thế? Hay cái ánh mắt cô nhìn người khác? C chưa thể nghĩ ra.
Tay giám tuyển cứ tiếp tục huyên thuyên về mục tiêu và ý nghĩa của cuộc triển lãm nhưng cô chỉ tỏ vẻ dửng dưng. Thái độ thờ ơ của cô đã phủ định mục tiêu vĩ đại của triển lãm một cách hiệu quả, và tay giám tuyển trở nên bối rối. Đến tận cuối bài diễn thuyết, tay giám tuyển mới hỏi liệu cô có nể mặt anh ta mà trình diễn vào đêm khai mạc hay không. Trông cô có vẻ như sẽ từ chối, nhưng không ngờ lại hào hứng gật đầu. Tay giám tuyển nhìn C, cơ hồ ngạc nhiên trước sự đồng ý của cô. C cảm thấy cũng đã đến lúc phải nói gì đó để lấp đi sự im lặng.
Cám ơn cô. Có cô thì buổi triển lãm nhất định sẽ thành công.
Cô chỉ mỉm cười trước câu nói đó, rồi hỏi.
Anh làm về mảng nào thế?
Anh ngập ngừng, không chắc nên nói gì. Tay giám tuyển bèn đỡ lời.
À, anh bạn này à? Tốt nghiệp đại học ngành Nghệ thuật Phương Tây nhưng dạo này chuyển sang làm video và sắp đặt. Nghệ thuật video giờ là cần câu cơm của anh ta.
Tay giám tuyển nhìn sang C như muốn tìm sự đồng tình, C thoáng gật gù.
Anh định trưng bày gì ở triển lãm lần này?
Cô hỏi.
Anh nhận thấy đôi mắt cô gái, bị màn độc thoại ban nãy của tay giám tuyển làm cho chán đến đờ đẫn, bắt đầu ánh lên chút sinh khí.
Chậc, tôi vẫn đang trong giai đoạn phác thảo ý tưởng chứ chưa quyết định gì cụ thể.
À, ra thế,
cô nói, nét mặt lại trở về chán nản như ban đầu. Cô chu môi hút món nước ép kiwi qua ống hút. C nhắm mắt lại, hình dung ra cảnh thứ chất lỏng màu xanh ấy trôi xuống thực quản rồi tỏa ra khắp các ngóc ngách trong cơ thể cô. Nước ép kiwi thấm vào tất cả mạch máu rồi biến cơ thể cô thành một màu xanh. Hình ảnh ấy nhắc C nhớ tới cái màn hình ti vi 17 inch mà C vẫn luôn xem. Cái màn hình trong trí tưởng tượng của C bắt đầu mờ ảo bắt lấy dáng vẻ đang uống nước ép kiwi của Mimi. Hình ảnh ấy dần trở nên sống động và lồng vào hình ảnh thực tại của cô. Anh mở mắt. Cô vẫn đang hút nước ép kiwi. Anh nín thở và bất chợt đưa ra một đề nghị,
Cô làm việc cùng tôi nhé?
Tuy không ngạc nhiên quá mức nhưng cô vẫn có phần hơi sững sờ. Cô hất phần tóc xõa trước ngực ra sau lưng và chỉnh lại tư thế.
Sao ạ? Thế có nghĩa là...
Tôi muốn ghi lại cô trình diễn rồi phát trên màn hình. Gần giống như tác phẩm TV Cello của Pak Nam Jun[11] ấy. Ghi hình màn trình diễn của cô, biên tập, chỉnh sửa hoàn tất tác phẩm. Đến ngày khai mạc, cô sẽ trình diễn trực tiếp. Phía sau sân khấu sẽ cho chiếu tác phẩm của tôi. Một sự gặp gỡ giữa nghệ thuật trình diễn và nghệ thuật video. Cô thấy thế nào?
Mồ hôi bắt đầu rịn đầy tay anh. Anh vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể, chỉ đang huyên thuyên nói bừa, cố thuyết phục cô đồng ý. Một thôi thúc không sao ngăn lại đẩy anh đi, cái thôi thúc muốn được bắt lại hình ảnh cô lưu trên phim. Anh nhận thức rõ rằng mình đang bị cô mê hoặc một cách nguy hiểm, nhưng không thể cưỡng lại. Cô gái cứ ngồi yên, không nói gì mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh biết đi xe đạp không?
cô hỏi sau hồi lâu yên lặng.
Đương nhiên rồi,
anh đáp, lúng túng trước câu hỏi bất ngờ thay đổi đề tài trò chuyện.
Đã có nhiều người nhận tập cho tôi biết đi xe đạp. Tôi cũng không biết tại sao họ lại muốn làm việc đó. Chắc là do nếu tập một mình thì rất khó. Họ thường ở phía sau giữ xe cho tôi, nhưng họ cứ thả tay ra là tôi lại loạng choạng rồi ngã. Nên giờ mỗi khi có người đề nghị tập xe đạp cho tôi thì tôi lại hoài nghi.
C không thể hiểu vì sao cô đột nhiên chuyển đề tài sang chuyện xe đạp, nhưng cũng không ngắt lời.
Khi nghe anh định quay video màn trình diễn của tôi, tự dưng tôi lại nghĩ ngay đến những người từng nói là sẽ tập cho tôi đi xe đạp. Chậc, thực lòng tôi cũng không biết tại sao, chưa biết. Tôi chưa bao giờ quay phim hay chụp ảnh lại những màn biểu diễn của mình. Vì một lý do nào đó, tôi có cảm giác việc này nguy hiểm hơn cả việc tập đi xe đạp, có lẽ vì tôi chưa làm vậy bao giờ chăng?
Cô ngừng lời, vuốt vuốt mái tóc.
Vậy thì hãy thử một lần đi. C giỏi lắm đấy,
tay giám tuyển chen vào.
Cô nở nụ cười yếu ớt và nói,
Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ. Từ chối việc gì cũng thật là khó.
Cô lấy từ trong túi xách ra một mẩu giấy, viết nguệch ngoạc số điện thoại vào rồi chìa cho anh.
Vậy tôi xin phép đi trước. Cứ liên lạc với tôi. Nhưng tôi không chắc là mình có đổi ý hay không đâu nhé.
Bóng cô khuất dần rồi biến mất.
Cô nàng hấp dẫn quá phải không?
Tay giám tuyển nói, cười nhăn nhở.
Có hai loại vẻ đẹp: để quyến rũ hoặc để tự vệ. Như loài vật. Khi khoác lên mình một màu sắc sặc sỡ đẹp đẽ vậy.
Vậy anh nghĩ cô ấy thuộc dạng nào?
Cái này, muốn biết thì chỉ có một cách duy nhất là phải tiếp cận đối tượng thôi. Mà lạ thật. Cô nàng vốn nổi tiếng xưa nay không chịu quay phim chụp hình gì đấy. Cậu biết chuyện đó chứ hả?
Không,
C lắc đầu. Lần đầu tiên anh được nghe nói.
Trước giờ chưa bao giờ đồng ý. Cho nên muốn xem nàng diễn thì chỉ có mỗi cách là phải trực tiếp. Những người từng xem qua đều kháo nhau rằng rất tuyệt. Cũng có thể người ta chỉ thổi phồng nó lên, vì danh tiếng của cô ấy cũng chỉ được xây dựng dựa trên những lời đồn truyền miệng thôi. Nhưng dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận. Nhiều người bỗng trở nên quái lạ sau khi giao du với cô nàng một thời gian đấy.
Thậm chí ngay từ trước khi tay giám tuyển cảnh báo như vậy, sâu trong lòng C đã tự hình thành một cảm giác đề phòng đầy bản năng. Anh vẫn nhớ như in một thực tế rằng những thứ đẩy anh xuống địa ngục luôn là những thứ có khả năng cám dỗ anh. Những con bướm ép khô là những thứ đầu tiên khiến anh mê mẩn. Đến tận giờ anh vẫn còn say đắm cái hình ảnh tưởng tượng năm xưa của mình về những con bướm khô bỗng sống lại bay quanh, mình vẫn nguyên những cây ghim xuyên qua.
Nhưng tại sao anh lại găm ghim vào thứ mà anh vô cùng yêu thích ấy? Sao khi còn nhỏ như vậy anh có thể làm được việc đó mà hiện giờ anh lại không thể làm nổi? Anh say mê bươm bướm hay chỉ mê cái việc bắt giam chúng mà thôi?
Dẫu sao thì vào một ngày mùa xuân toàn bộ số bươm bướm ấy cũng đã hóa tro tàn. Ngọn lửa bùng lên từ nhà bếp đã nuốt chửng cả ngôi nhà trong tích tắc, và C, khi ấy mới đi học về, đã nức nở khóc vì nghĩ đến lũ bướm. Mẹ anh cố gắng dỗ dành: Đừng khóc nữa con, rồi sẽ có nhà mới nhanh thôi. Nghe những lời ấy, anh càng khóc to hơn.