• 1,002

Chương 111: Mộ nhà họ tào


Lúc này Tào Tiêu càng tin La Quán Trinh sái cổ, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt cô ấy nữa thôi.


Ngôi mộ này của ai?
La Q8uán Trinh hỏi, Tào Tiêu cố gắng nhớ lại, sau một hồi suy nghĩ cũng nhớ ra.

Tổ tiên tôi là địa chủ, ông cụ cố tôi có ba vợ, 3ngoài bà cố nội còn có vợ cả và vợ bé, trong đó có một người lấy về không được bao lâu thì phạm lỗi, nghe nói bị đánh tới chết, nhưn9g sau đó không biết bị vứt vào chỗ nào. Hồi đó những chuyện như thể rất bình thường, nhưng sau này nghe nói cụ cổ báo mộng cho con c6háu rằng người rất nhớ bà đó, nên mới sắp xếp chôn cất ở đây. Nhưng theo như tôi được nghe kể lại thì đã tìm ra hài cốt chôn xuống đ5ây rồi mà.
Tào Tiêu tự lừa dối chính mình, đã nhiều năm như vậy rồi sao mà tìm thấy được chứ.
Vợ anh ta nghe cũng không lọt tai, bèn kéo anh ta một cái, ánh mắt như muốn nói, uổng cho anh còn là
Mô Kim
.
Lẽ nào trong khu mộ của nhà họ Tào còn có quỷ hồn khác nữa? Trong lúc tôi còn đang khó hiểu, âm khí phía sau càng lúc càng nồng đậm, lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời phía trên sân đã bị mây đen che kín,
Tôi nhớ tới ghi chép trong sách Phục Ma, trong đó nói chỉ có lệ quỷ mới có thể làm cho mây đen che kín bầu trời, vậy thứ này hắn là lệ quỷ rồi?
La Quán Trinh quan sát khu mộ rồi đáp:
Tối nay cần phải xử lý chuyện của cha cậu. Nói trước cho cậu biết, phải làm cho hồn phách của cha cậu tiêu tán, không còn cách nào khác cả. Tôi không muốn lừa cậu, cha cậu đúng là quỷ hồn giết người. Còn nữa, chắc chắn Què Rỗ sẽ tìm đến nhà cậu, thế nên chúng ta phải chia nhau ra hành động. Đợi giải quyết xong xuôi hai chuyện này rồi, cậu hãy dời khu mộ này đi, tất cả quan tài đều tiến hành nhập liệm. Cậu mua lấy một khu mộ gia đình tốt tốt chút, đưa hết mộ tổ ở đây dời qua đó, lúc thờ cúng nhớ nói với tổ tiên rằng cậu muốn sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, mong tổ tiên phù hộ. Còn về phần ngôi mộ rỗng này, cũng tương đối phiền phức đấy, nếu không thì đành bỏ qua thôi. Không tìm thấy hài cốt, cũng không biết hồn phách nơi nào, hơn nữa cái chết của bà ấy không bình thường nên mới khiến cho nhà cậu gặp chuyện.


Vâng!
Tào Tiêu đồng ý hết, La Quán Trinh nhìn trời thấy đã tối rồi.
Là tiếng của chị dâu Tào Tiêu, tôi vào cửa rồi chạy ngay tới xem, trông thấy anh trai Tào Tiêu đang cầm thắt lưng đánh vợ mình, còn vợ anh ta đang lăn lóc trên đất, kêu la thảm thiết, tôi đang định vào can ngăn thì bị Huyền Quân kéo lại.
Huyền Quân quan sát anh trai Tào Tiêu ở bên trong, lúc này tôi mới phát hiện ra có điều kì lạ. Nhìn kỹ thì trên người anh trai Tào Tiêu lại là một màu đen, hơn nữa trông giống như một ông già.

Sự thúc, người xem chúng ta phân công thế nào?
Quay về chủ đề chính, trời tối rồi phải làm chuyện cần làm đã. Vốn dĩ tôi rất hứng thú với khu mộ nên muốn ở lại đây, muốn xem ông Tào từ trong mộ chui ra liệu có giống như Trư Bát Giới lúc lắc chui lên khỏi mặt đất hay không.
Nhưng Huyền Quân lại nói:
Mọi người ở lại canh giữ khu mộ đi, nếu không có chuyện gì thì xử lý hết chuyện ở đây rồi ngày mai rời đi!

Điều này khiến tôi liên tưởng tới câu
con gái gả rồi như bát nước hắt đi
, không nên được mà thở dài một tiếng!
Huyền Quân nhẹ nhàng xoa tay tôi, cười khẽ.

Vâng!

La Quán Trinh đồng ý rồi kéo tôi cùng đi, tôi quay lại nhìn Quý Mạt Dương, anh ấy không đi theo tôi nữa.
Thực sự những lời Huyền Quân nói rất lãng mạn, những điều tôi đang nghĩ đến lại là hắn sẽ kéo mình vào quan tài đồng xanh, đậy nắp, phong ấn lại!

Thành thân là chuyện lớn, thân phận của anh và tối khác xa nhau, tôi thấy chúng ta vẫn nên chờ sau này rồi tính. Chẳng phải anh trai tôi đã nói rồi đấy à, anh ấy muốn rời khỏi sư môn, chờ sự huynh của anh. quay về đã.

Thứ ở phía sau cũng đi theo chúng tôi cả quãng đường về tới nơi.
Chúng tôi còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng người khóc trong sân:
Không dám nữa, có cho tôi cũng không dám nữa, cầu xin anh, cầu xin anh, đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa, còn đánh nữa tôi sẽ chết mất!


Hả?
Tôi hoang mang:
Thành thân?


Ừm, thành thân rồi Thương Nhi sẽ là người của ta, như vậy vĩnh viễn không rời xa được nữa.

Tôi nhìn vào trong phòng, lúc này ông Tào đột nhiên ngừng đánh, ông ta nhìn ra phía ngoài, đôi mắt lập lòe đáng sợ. Tiếp đó ông ta thoát ra khỏi người con trai cả, ném thắt lưng xuống rồi đi ra ngoài.
Ông ta liếc nhìn tôi với Huyền Quân, ánh mắt hiền lành như thể không nhận ra chúng tôi, sau đó bất ngờ nhìn thấy Què Rỗ ở ngay cửa nhà, hồn phách Què Rỗ màu đen, hơn nữa một bên chân quả thật bị què.
Huyền Quân kéo tôi sang một bên. Hai con quỷ đánh nhau rất hăng, con kia ném con này bay ra, con này bò dậy ném con kia văng lại, tràn đầy phẫn nộ, hơn nữa âm khí xung quanh cũng ngày càng nặng thêm.
Tôi nhìn Huyền Quân, tò mò không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Vậy Thương Nhi đồng ý chuyện thành thân đúng không?
Tên Huyền Quân này chuyên môn bắt trúng trọng điểm, tôi đành phải gật đầu.
Thế là cả quãng đường đi, Huyền Quân rất vui vẻ, hắn kéo tay tôi hệt như đứa trẻ, nhịp bước nhẹ nhàng đưa tôi về tới nhà họ Tào.
Trông gã chẳng ra làm sao, quỷ cũng cần thể diện chứ.
Hai con quỷ nhìn nhau, ông Tào trông rất hung dữ, nhảy bổ vào Què Rỗ, tôi nhất thời không biết nên giúp ai.
La Quán Trinh ngược lại rất tâm lý:
Khi còn nhỏ người lớn nói sao tin vậy, điều này cũng rất bình thường.

Vợ Tào Tiêu vội vàng gật đầu đón ý.
La Quán Trinh liếc qua rồi nói:
Có lẽ đã tìm người xem rồi, nếu không chắc cũng đã đặt vào một bộ quần áo thể thân, hoặc một cây củ cải rồi lấp hổ lại. Nhưng năm tháng trôi qua, bên dưới không còn gì nữa mới nên xảy ra chuyện này.


Vậy bây giờ phải làm thế nào?
Tào Tiêu hỏi.
Là ông Tào ư?
Tôi tò mò, ông Tào đang ở bên trong đánh con dâu, vậy thử đi theo phía sau chúng tôi là gì?
Nhưng hắn muốn bảo tôi đằng sau có gì thì cũng đâu cần làm như vậy, cứ hôn hít khiến toàn thân tôi nóng bừng bừng như phát sốt.
Hắn cũng chẳng hơn gì, cứ chăm chú nhìn tôi, hai mắt đăm đăm rồi nói:
Thương Nhi, về rồi chúng ta thành thân nhé?

Tôi nhìn hắn ta, đọc ra vị ba chữ
đã thành công
.
Đi được nửa đường, tôi cảm thấy gió lạnh vi vu, cứ có cảm giác sau lưng có người đi theo, vừa định quay lại nhìn thì Huyền Quân kéo tay lại hôn tôi một cái. Nửa đêm nửa hôm, hắn đột nhiên giở trò này khiến tôi giật thót, đến khi hắn rời ra, tôi cũng quên mất chuyện vừa nghĩ đến rồi. Nhưng hắn lại ôm lấy tôi, không ngừng quấn quýt bên tại, hắn nói gì tôi đều nghe rõ, lúc này tôi mới hiểu rằng hắn muốn nói chuyện với mình.
Đúng lúc ông Tào đang há mồm định nuốt luôn Quê Rỗ thì cơ thể Quê Rỗ run lên một cái, biến thành màu đỏ, ông Tào sợ hãi run cầm cập, quay đầu bỏ chạy, kết quả Quẻ Rỗ một tay tóm lấy ông Tào, nuốt chủng ông ta.

Lúc này Tào Tiểu từ ngoài cửa chạy vào, anh ta nhìn thấy ông Tào bị nuốt xuống nên xông tới trước mặt Què Rỗ, há miệng định cần nó. Nhưng Què Rỗ quay người túm lấy cổ Tào Tiêu, ném mạnh xuống đất. Đúng lúc này, Quý Mạt Dương từ bên ngoài đi vào, ôm chặt lấy Tào Tiêu, đẩy Tào Tiêu qua một bên rồi rút gây tang của La Quán Trinh ra, nhằm thắng Què RỖ vụt tới. Què Rỗ tránh được nhưng vẫn theo sát để cướp lấy gậy tang vứt đi, mặc dù tay của Què Rỗ bị thương nhưng gã vẫn không việc gì.

Hắn quay ngược lại chỗ Quý Mạt Dương và Tào Tiêu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.