• 1,002

Chương 112: Phản phệ


Cảnh tượng lúc này khiến tôi hoảng sợ, nhưng chưa đến hai giây, Huyền Quân đã che mắt tôi lại.

Quý Mạt Dương đạp tung cử8a, sau đó tôi nghe thấy bên trong lúc là tiếng gào khóc lúc thì bịch bịch hỗn loạn, tôi lo lắng hỏi:
Sếp có thể đối phó với lệ3 quỷ ư?

...
Huyền Quân không trả lời, nhưng không lâu sau tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Xung quanh bất chợt yên tĩn9h lại, Huyện Quân bỏ tay tôi ra, anh trai và chị dâu Tào Tiêu nằm trong phòng, Quý Mạt Dương đắp chăn cho họ.
Tôi tựa lên vai Quý Mạt Dương, thốt lên một tiếng nể phục.
Huyền Quân lại nâng đầu tôi ẩn lên vai hắn, tôi bèn liếc một cái rồi mới lim dim mắt.
Tôi nhìn Tào Tiêu và chị dâu anh ta bắt đầu mặc cả, cuối cùng chốt lại là tám trăm nghìn.
Tào Tiêu không để cho chị dâu ở lại thêm một ngày nào, vừa sáng sớm tỉnh dậy đã lái xe chở anh trai và chị dâu đi ly hôn. Anh trai anh ta là một người hiền lành, tuy rằng khó xử nhưng cũng không làm trái ý Tào Tiêu.
La Quán Trinh nói chúng tôi tương khắc, vậy tại sao cô ấy không nói chúng tôi tương sinh đi? Trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì trời đất vốn dĩ đã là một thể, sau khi trời và đất tách ra, ban ngày có mặt trời còn ban đêm có mặt trăng, sông núi nắng mưa đều là đối lập, nhưng cũng lại bổ trợ lẫn nhau, đây không phải là đạo lý sao?
Người tầm thường mới không hiểu, có một kiểu người sinh ra đã là người bảo vệ, còn một kiểu người sinh ra đã là người được bảo vệ.
Không biết là anh ấy vô ý hay cố tình, nhưng nói tóm lại là không có ý tốt.
Thế nên mỗi lần có chuyện, Tiểu Trương đều đến nịnh tôi, chẳng hề e dè chuyện Quý Mạt Dương phải móc túi.
Thực ra Tiểu Trương không hiểu, bảo hiểm nhờ mài giũa mà sắc, hoa mai do rét lạnh mà thơm, núi sâu táng kiểm, đông lạnh hoa khai, không mài không sắc, không thể không thơm. Ý là, nước trong quá thì nhạt, người an ổn quá thì không vui, Quý Mạt Dương giàu như vậy, nếu tôi không tiêu hộ bớt thì làm sao anh ấy luyện thành
mình đồng da sắt
được?
Nhưng lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, thực tế thì nếu tôi không chết, anh ấy cũng sẽ không chết!

Có một chiếc xe mất phanh, lao vào anh ta!

Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, xoay người úp mặt lên người Huyền Quân, tạo nghiệt rồi!
Tôi sợ đến nỗi giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra thấy mấy người La Quán Trinh ngồi đối diện, tôi hỏi:
Chu Tiểu Lương đâu?

Anh trai Tào Tiêu mãi mới tỉnh lại, do tổn thương nguyên khí nên phải đợi vài ngày mới có thể hồi phục, còn chị dầu Tào Tiêu thì sợ hãi tới mức không dám ngẩng đầu.
Tào Tiêu không hề nể tình, lúc anh trai còn nắm đó, anh ta nói:
Tôi cho chị năm trăm nghìn, chị rời khỏi anh trai tôi đi, thích làm gì thì làm, nếu không tôi sẽ có cách khiến chị phải vào tù bóc lịch đấy.

Tào Tiêu đi làm thủ tục cho anh trai và chị dâu, La Quán Trinh thì theo vợ anh ta đến phần mộ nhà họ Tào. Dù sao cũng là Mô Kim chuyên môn xuống mộ nên cô ấy đã đích thân xuống bốc cốt, một lèo gói toàn bộ xương cốt của người nhà họ Tào lại mang lên xe. Vợ Tào Tiêu cũng biết khá nhiều chuyện về mồ mả, trước khi động thổ còn quỳ xuống dập đầu, rồi thắp hương kính rượu, dâng một đống đồ lễ.
Đúng là cứ có tiền thì chuyện gì cũng dễ giải quyết, Tào Tiêu gọi đến mấy chục người, La Quán Trinh bấm chuẩn giờ lành, lập tức động thổ.
Quý Mạt Dương chính là người bảo vệ tôi, tôi không chết thì anh ấy có dám chết không?
Thế nên nếu tôi không sao thì đương nhiên anh ấy cũng không vấn đề gì. Còn về thứ trên người anh ấy, thì dù sao cũng sẽ sống lâu hơn tôi. Bởi vì tôi chết Quý Mạt Dương mới chết, mà anh ấy chết thì cái thứ kia mới chết được! Hiểu được điều này rồi thì cứ yên tâm thôi!

Không sợ, từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với những thứ này nên không còn sợ nữa. Nhà tôi đều là người làm ăn, người làm ăn thì đều rất cáo già. Tào Tiêu cũng vậy, nhưng tôi yêu anh ấy là vì anh lương thiện, tuy ranh
mãnh nhưng không hại người, so với những kẻ bề ngoài tỏ vẻ thật thà, giả vờ yếu thế nhưng sau lưng lại chuyên đi hãm hại người khác thì Tào Tiêu đã là hiếm thấy rồi. Người nhà anh ấy cũng là người nhà tôi, tôi đối xử tốt với họ thì họ nhất định cũng sẽ đối tốt với chúng tôi. Con không có thì thôi, nhưng họ là tổ tiên, là người thân. Phận làm con cháu như tôi chỉ là chuyển nhà giúp họ mà thôi. Lúc họ còn da còn thịt tôi còn không sợ, huống hồ bây giờ chỉ là xương cốt cùng nắm tro tàn, càng không cần phải sợ!

Từ khi tôi đến Sở Nghiên cứu, số lần đụng phải rắc rối còn nhiều hơn số lần tôi mua quần áo. Không phải do ít mua quần áo, mà là rắc rối quá nhiều.
Cũng may số lần tôi đi mua sắm một năm chỉ đến trên đầu ngón tay. Nhưng mỗi lần Quý Mạt Dương gây chuyện là lại thưởng cho tôi một bộ quần áo, tôi không mua thì anh ấy cũng mua cho tôi.
La Quán Trinh nhìn tôi:
Vào viện rồi.

Tôi không dám hỏi, nghĩ rằng không nghe nữa là được, nhưng La Quán Trinh lại bổ sung thêm một câu:
Bị tai nạn ô tô!
Tôi hít sâu:
Không lái xe cũng tai nạn được à?

Tào Tiêu 6chạy vào trong, ôm lấy anh trai mình bật khóc.
Quý Mạt Dương nói:
Hồn phách của ông lão đã bị què Rỗ ăn mất, nhưng tôi5 cũng đã đánh tan hồn phách của hắn rồi, cậu bớt đau buồn.
Quý Mạt Dương nói xong thì rời đi, hiếm khi tôi thấy anh ấy an ủi người khác. Ra đến cửa, anh ấy nhìn Huyền Quân:
Sao anh không ra tay?

Chết trong tay chúng ta, chi bằng chết trong tay Què Rỗ còn hơn.

Chẳng bao lâu sau, phần mộ nhà họ Tào đã được đào lên hết.
Vợ Tào Tiêu không ngại bẩn cũng không sợ mệt, một mạch xử lý sạch sẽ toàn bộ xương cốt. Cuối cùng, cô ấy ôm tro cốt ba mẹ chồng lên xe. Trong xe chỉ có vài người, tôi mới hỏi vợ Tào Tiêu:
Cô không sợ à?

Chị dâu anh ta lập tức run rẩy, chị ta nhìn chồng mình thở yếu ớt, do dự hồi lâu mới nói:
Một triệu, tôi sẽ đi.


Không có đầu, sáu trăm nghìn.

Trong mơ, có một con đường lớn, một người do dự bước sang đường bên kia, tôi nhìn mặt anh ta, là Chu Tiểu Lương.
Nghĩ lại hôm nay không thấy Chu Tiểu Lương, tôi vẫn vô cùng khó hiểu. Nhưng ngay lúc tôi còn chưa hiểu gì thì một chiếc xe phi tới, sau đó thấy Chu Tiểu Lương bị đụng bắn ra xa, rơi xuống đất lăn vài vòng rồi bất động, mà trên mặt đường thì toàn là máu.
Huyền Quân nhẹ nhàng giải thích, nhưng tôi lại cảm thấy hắn muốn thấy Quý Mạt Dương trổ tài thì đúng hơn.
Tôi tách khỏi Huyền Quân đến chỗ Quý Mạt Dương, nhìn anh ấy hỏi:
Thứ trên người anh là gì vậy, hồn phách hả?

Trẻ con đừng có xen vào!
Quý Mạt Dương không chịu trả lời, tôi cũng không hỏi tiếp. Anh ấy lớn thế rồi, không cần tôi phải bận tâm, phải là anh ấy lo lắng cho tôi mới đúng. Tôi hiểu được điều đó nên cũng cảm thấy yên lòng. Càng làm việc lâu ngày, phiền phức cũng càng nhiều hơn, người khác, chuyện khác thì không dám nói, chứ Quý Mạt Dương thì tôi rõ hơn ai hết.
Chẳng mấy chốc Tào Tiêu đã đưa anh trai tới khu mộ mới mua, sau khi cả nhà cùng bái xong thì mời chúng tôi ăn cơm. La Quán Trinh đồng ý ở lại dùng bữa, dẫn cả tôi và Huyền Quân cùng qua. Cũng chỉ có vài người gồm vợ chồng Tào Tiêu, anh trai anh ta và thêm bốn người chúng tôi nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.