• 600

Chương 114: Lương giả


Tôi bấm thủ quyết định đối phó với bà lão nhưng Lương giả lại nắm lấy cổ tay tôi đè xuống, nói:
Bà ơi, cũng đủ rồi đó, bà xem cháu mình lúc n8ào cũng khóc, bà không đau lòng ư?


Bà lão sững sờ, ngây người nhìn Lương giả. Lương giả đi đến trước mặt thuyết phục bà, lúc này tôi3 mới biết bà ấy không phải ai khác, mà chính là mẹ của Tiểu Vương.

Bà lão ôm mặt ngồi xuống giường, bật khóc nức nở.

Cả đời tôi xử không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, không dám nói không xử oan vụ nào, nhưng cho dù không phải án oan thì đám giết người cướp của phải chết cũng không ít, bọn chúng không cam tâm, không chịu bỏ qua cho người nhà tôi thì sao? Nếu tôi vào, gia đình tôi còn sống yên ổn được không?

Tôi không ngờ Lương giả còn trải qua chuyện như vậy, không khỏi đưa mắt nhìn về phía anh ta. Lương giả đi tới trước mặt bà lão, ngồi xuống bảo:
Bà ơi! Bà còn mong muốn gì nữa? Chẳng phải là mong đứa bé trưởng thành khỏe mạnh hay sao? Muốn nghe gọi một tiếng bà có quan trọng đến thể không?

Bà lão ngẩng đầu mắt đẫm lệ, màn sương trắng ẩm ướt cũng tản đi, tôi lộ vẻ hết sức kinh ngạc, hóa ra ma quỷ cũng có thể siêu độ được!
Vậy mà bà không biết tại sao, cháu trai cứ thấy mình là khóc.
Bà là ma nên sợ hãi cảm giác áp bức mà con trai mình mang đến, bởi vậy chỉ thỉnh thoảng khi anh ta mặc thường phục ở nhà, bà mới đi ra ngoài, đó cũng chính là lý do vì sao khi con trai thấy bổ thì không khóc nữa.
Bà lão nói rồi quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tôi và Lương giả, rằng mình chỉ muốn bế cháu chứ không có ý gì khác, bà không nỡ rời đi nên xin hãy cho bà ở lại.
Lúc tôi nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi. Đối phương cao gầy hơn tôi tưởng, trông dáng vẻ chắc khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Lúc buông tôi ra, anh ta còn cười một cái, nụ cười xấu xa kia khiến người khác thấy không được thoải mái.
Tôi lấy làm khó hiểu, quan sát anh ta.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, là kiểu sơ mi trắng truyền thống, cùng với quần âu và giày da đen. Chiều cao của anh ta cũng ngang cỡ Huyền Quân, hơn nữa lại vô cùng phong độ, làm tôi không khỏi nghĩ đến mấy người kiểu sĩ quan huấn luyện này kia, ngay thẳng, đĩnh đạc.
Nhìn gì vậy?
Lương giả hỏi, tôi vội vàng xoay người nhìn về phía Chu Tiểu Lương đang nằm dưới đất, chỉ chỉ.
Anh quay về trước đã, đừng để anh ta xảy ra chuyện gì.

Tôi liếc qua Lương giả, nghe thấy anh ta nói:
Bà ơi, giữa người với người vốn là cái duyên. Bà xem, chỉ vì bà không nỡ rời đi đã khiến cho hàng xóm cả tầng có ý kiến với gia đình mình, con trai bà cũng rất khó xử. Nếu bà còn tiếp tục ở lại, anh ấy sẽ phải chuyển nhà, nhưng bây giờ chỗ nào mà chẳng là cao ốc chọc trời, chẳng lẽ bà muốn con mình về quê để không phải làm phiền người khác ư? Huống chi đứa bé còn nhỏ như vậy, tuyệt đối không thể lại gần. Nếu bà bế nó, bà thì vui nhưng cháu bà dăm bữa nửa tháng có thể khỏe mạnh được không? Người ma khác biệt! Bà ở lại chính là hại bọn họ, bà có từng nghĩ đứa bé chỉ
vì bà bể mà từ nhỏ tới lớn đều phải làm bạn với thuốc thang, cơ thể suy nhược bệnh tật, chỉ ốm nhẹ thôi cũng phải nằm viện mấy ngày, mũi kim đâm vào tay một đứa nhỏ đau đến rơi nước mắt, cả người mồ hôi, thì có đáng không?


Sinh con đẻ cái đã không dễ, già rồi lại càng khó hơn, bà muốn ở lại trông cháu, tôi hiểu. Lúc tôi chết, bố mẹ cũng khóc đến chết đi sống lại. Tôi đến nhà họ ở cũng không vào được, chỉ biết quỳ ở ngoài vì giữa tôi và họ âm dương cách biệt, nhà họ ở có thần giữ cửa. Chúng tôi đều rất đau khổ! Nhưng nghĩ kĩ lại thì tôi không vào là đúng, nếu tôi vào, sau này lũ yêu ma quỷ quái sẽ quấn lấy họ.

Lương giả đứng dậy, quay lại nhìn tôi, những nụ cười của anh trông vẫn xấu xa như cũ.
Tôi bị nụ cười của anh ta làm cho bối rối, bèn xoay người xuống lầu, nhưng lại bước hụt chân. Anh ta vội vàng vọt ra khỏi cơ thể Chu Tiểu Lương, đỡ lấy tôi rồi bế lên trên tầng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chưa từng gặp bao giờ, trong mơ chỉ thấy anh ta nhập vào cơ thể Chu Tiểu Lương. Nhưng tôi nhớ là khi đó nhìn thấy anh ta là một người trẻ tuổi, lúc này trông mặt mũi anh ta khá đẹp trai, lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hóa ra t9rước khi chết, bà ấy và con dâu có xảy ra mâu thuẫn. Khi đó, con dâu bụng bầu đã lớn, muốn ăn chút hoa quả nhưng lại cảm thấy nóng trong ngườ6i nên cô ấy muốn ăn đồ để lạnh, lại còn muốn ăn dưa hấu để lạnh. Bà cụ không cho, nói rằng ăn lạnh không tốt cho đứa nhỏ, thể là hai người nả5y sinh bất hòa.
Vì tích tụ bực tức trong người nên bà lão sinh bệnh, kết quả kiểm tra nói rằng chẳng còn sống được bao lâu.
Bà lão sống thêm được chưa đến ba tháng thì qua đời.
Bà ấy không trách con dâu, thanh niên trẻ ai cũng có tật xấu. Trong khi bà lâm bệnh, con dâu dù bụng bầu nhưng vẫn chăm sóc bà, trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy, lúc nào cũng khóc nói có lỗi với bà.
Bà cụ ra đi rất nhẹ nhàng, bà đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Nhưng thấy cháu trai sắp chào đời, bà lại không nỡ rời đi mà lén ở lại.

Ù.

Anh ta đồng ý rất sảng khoái, sau đó bước đến bên cạnh cơ thể Chu Tiểu Lương, rồi mở mắt ngồi dậy.
Lương giả nhìn tôi, giơ tay ra muốn được kéo lên, tôi nghĩ một lát, khinh bỉ nhìn bàn tay sạch sẽ của anh ta.

Anh không tự đứng dậy được à?
Tôi hỏi, Lương giá lại cười xấu xa, tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta nhưng phảng phất lại như thấy một người khác, giờ đây vốn không phải là Chu Tiểu Lương mà là Lương giả.
Tôi chợt hiểu ra cái câu
đàn ông không xấu phụ nữ không yêu
là có ý gì.
Tôi đi tới kéo Lương giả dậy, nhưng lúc đứng lên anh ta lại định đổ nhào qua, biết ngay tên này chẳng tử tế gì mà. Thấy anh ta sắp đụng phải mình, tôi lập tức tránh qua một bên, anh ta cũng lại xoay theo muốn
ôm lấy tôi.

Thế nhưng sau đó sắc mặt anh ta trầm xuống, lập tức trảnh ra, chuông trấn hồn trước ngực tôi kêu vang.

Lương giả nhìn tôi, tôi nhìn chuông trấn hồn, ngay lúc đó giọng nói giận dữ của Huyền Quân vang lên.


Thương Nhi, lúc bản quân không có mặt, lại tơ tưởng gì đấy? Hay là nhớ bản quân rồi?



Hiểu lầm thôi!
Tôi lập tức nhận sai, Lương giả sờ lên ngực một cái rồi ngước mắt lên nhìn tôi đầy khổ sở. Tôi cảm thấy chuộng trấn hồn đã yên tĩnh lại mới đi xuống tầng. Tôi thấy hơi xấu hổ, lẽ nào chỉ vì nụ cười xấu xa kia của Lương giá mà tôi sắp thay lòng đổi dạ rồi sao? Chúng tôi xuống lầu thì thấy Tiểu Vương chạy qua, anh ta sốt sắng hỏi:
Thế nào rồi?

Không sao nữa rồi, là ma quỷ bên ngoài lẻn vào, ban nãy nhìn thấy mẹ anh, bà ấy đã đuổi con quỷ đó đi. Lúc nào có thời gian thì hai người ôm đứa bé đến thăm mộ bà đi, chắc bà ấy sẽ rất vui.
Mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói thẳng ra.

Tiểu Vương lập tức bật khóc, quay lại ôm lấy đứa nhỏ đi lên lầu, vừa đi vừa gọi mẹ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.