Chương 115: Sự ra đi của lương giả
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1877 chữ
- 2021-12-31 04:54:06
Lên xe, Lương giả tự mình cầm lái, không biết anh ta lấy chìa khóa xe từ khi nào.
Tôi ngồi bên ghế phụ, thấy anh8 ta lái xe thành thạo, hơn nữa dáng vẻ của anh ta khi lái xe trông rất đẹp trai, chết đi thật là đáng tiếc.
Tôi3 muốn hỏi anh ta chết thế nào, nhưng không thể thốt nên lời.
Người phụ nữ quan sát tôi, có vẻ rất hài lòng, sau đó bước đến nắm tay tôi hỏi:
Cháu tên là gì, Ly Thương hả?
Vâng, cháu là Ly Thương.
Người phụ nữ rất thích tôi, kéo tôi ngồi xuống, còn bảo người đi nấu cơm.
Có lần chúng tôi xuống mộ, tôi suýt thì gặp chuyện, anh ấy còn bảo dẫn tôi đi cùng còn chẳng bằng mang theo một con chó mực.
Nhưng anh ấy cũng nói, chó già chẳng thua kém chó mực.
Chó càng sống lâu năm thì càng không thể coi thường, nó có thể liếc mắt đã nhìn ra hồn phách.
Tôi lo Lương giả chạy mất bèn giơ tay lên vẽ một bùa định hồn ở sau lưng anh ta. Lương giả nhìn tôi, cau mày thật chặt, anh ta muốn nói gì đó nhưng đã bị tối kéo cổ tay, nói với những người kia:
Anh ấy là bạn trai hiện tại của tôi, cùng tôi đến xác minh một chuyện, hỏi rõ lúc trước tôi và Tiểu Lương chỉ đơn thuần là yêu qua mạng, căn bản không hề phát sinh quan hệ gì cả, các anh hiểu chứ?
Hai người kia đều đỏ mặt, hình như là do câu nói của tôi, nhưng vẫn nghiêm túc không nhìn sang, chỉ có Lương giả nghe thể thì có vẻ không nghiêm túc.
Chúng tôi vào trong, có người dẫn đường nhưng Lương giả lại luôn nhìn xung quanh. Anh ta đi rất chậm, hơn nữa còn càng lúc càng chậm, khi đi đến một chỗ còn dừng lại, ngồi xổm xuống sờ cái mương nhỏ dưới đất, cười cười.
Vừa nghe tôi nói xong, người phụ nữ vui mừng khen ngợi, còn tôi thì ngẫm thấy, mình đúng là mặt dày.
Chẳng mấy chốc cơm canh đã được chuẩn bị xong, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm.
Ăn xong, tôi và Lương giả phải đi, người phụ nữ hái rất nhiều trái cây cho chúng tôi, còn nói đó là loại quả con trai bà ấy thích ăn nhất.
Lương giả ngồi xuống, người phụ nữ bắt đầu hỏi han hệt như điều tra hộ khẩu, khi biết tôi là cô nhi, tâm trạng bà ấy có vẻ nặng nề.
Để khiến bà vui hơn một chút, tôi bèn nói bố mẹ bỏ tôi là do điều động về công việc, tôi lớn lên ở cô nhi viện nhưng bố mẹ có đến thăm, họ đều là nhà khảo cổ học, cả anh tôi cũng là nhà khảo cổ và tôi cũng
vậy.
Nhìn thấy con chó già và Lương giả, hai người đều đứng sững ở cửa.
Con chó quay người tới cắn ống quần người phụ nữ, kéo đến trước mặt Lượng giá, lúc này anh ta mới đứng dậy.
Người phụ nữ sờ lên khuôn mặt Lương giả, nước mắt tuôn rơi:
Cậu là?
Anh ấy là bạn trai cháu, đến đây thăm cô chú, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Tôi đứng ở bên cạnh lên tiếng trước, người phụ nữ liếc nhìn tôi rồi nhìn về phía Lương giả, kéo tay anh ta. Lương giả đứng dậy, nhấc chân đi theo vào nhà.
Tôi nhìn người phụ nữ nắm chặt tay Lương giả đi vào trong, bà ấy rất căng thẳng, đến mức tay cũng run lên, hai mắt đảo không ngừng.
Người đàn ông đã gần sáu mươi, ông ta lịch sự gật đầu, mời tôi vào nhà và bảo:
Sau khi con trai tôi mất, tinh thần của bà ấy không tốt, có lúc còn nói với tôi là đã gặp con trai tôi ở chỗ này chỗ kia.
Người đàn ông rất đau buồn, tôi chẳng biết làm sao, hình như mình đến đây là sai rồi.
Tôi và anh ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lại vì hành động của đối phương mà thấy bận lòng. Tôi bất đắc dĩ kéo cổ tay anh ta, đi về phía cổng ngôi nhà. Hai người ở cổng nhà lập tức cất tiếng chào hỏi, sau đó giải thích rằng họ không thể cho tôi vào, không có hẹn trước thì không thể vào nhà.
Họ còn hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, cuối cùng tôi nói:
Tôi là bạn của Chu Tiểu Lương, anh ấy là Chu Tiểu Lương, các anh có quen không?
Hai người liếc nhìn Lương giả, lắc đầu, đứng nghiêm như khúc gỗ.
Có cách nào vào trong được không?
Tôi hỏi Lương giá, anh ta im lặng nhìn tôi, tôi biết anh ta có cách, chẳng qua không muốn nói mà thôi.
Không thể vào được nên tôi đành phải qua bên cạnh điều tra một chút về căn nhà trước mặt. Hóa ra, năm năm trước, trong nhà này có một người chết, chắc hẳn người này chính là Lương giả.
Lương giả mất khi đi làm nhiệm vụ, vì cứu người rơi xuống nước mà bị chết đuối, cũng không tìm thấy thi thể của anh ta.
Vậy làm sao anh ta đến bệnh viện được? Lúc này Lương giả đứng ở một góc dưới bức tường, đang ngẩng đầu nhìn chục cây thò ra khỏi tường, bên trên có quả.
Chúng tôi vào nhà, người phụ nữ đã dẫn Lương giả đến phòng của bà ấy, đóng chặt cửa, chồng bà ấy gọi cửa nhưng không có ai đáp lời.
Tôi và người đàn ông ngồi ở bên ngoài, ông ta cũng rất lúng túng.
Tôi bèn lấy một tờ giấy, một cái bút, vẽ phác thảo một khuôn mặt cho ông ta xem.
Người này nhập vào bạn trai cháu, cháu đến chỉ để dẫn anh ta về thăm cô chú thôi.
Chúng tôi lên xe, cả nhà họ cùng con chó già đứng bên cổng tiễn.
Đến tôi còn cảm thấy buồn, thế nhưng họ vẫn cười, có thể thấy rằng tính giác ngộ rất cao.
Nhưng rốt cuộc họ có khóc hay không thì ai mà biết được. Tôi cầm một quả táo xanh lên cắn thử, chua!
Người đàn ông xem bức vẽ, ngẩng phắt về phía tôi:
Cô...
Anh ta không về là vì sợ cô chú có chuyện, nhưng mà cháu nghi chỗ chủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, nếu cháu không dẫn anh ta vào, anh ta căn bản cũng không vào được, nên chắc hẳn sẽ không có chuyện gì. Cháu cho cô một thứ, cô chủ mang theo chắc sẽ không sao đâu. Trước tiên cứ để đó, đợi lúc chúng cháu đi rồi chủ hãy lấy ra, mang theo bên người.
Người đàn ông liếc nhìn đinh gỗ đào tôi đưa, rồi cất đi. Ông ta đứng dậy đi đến gọi cửa nhưng không ai ra mở nên đành lấy chìa khóa ra mở cửa. Tôi chỉ nhìn thấy người phụ nữ trong phòng đang khóc. Khoảng hơn hai tiếng sau, cả nhà họ mới ra ngoài,
Táo chưa chín, vẫn còn xanh.
Tôi cất điện thoại, đi tìm người canh cổng:
Chuyện là... có một chuyện tôi không biết phải nói sao.
Hai người nọ nhìn tôi, tôi nói mình là bạn gái của Lương giả khi còn sống, trước kia chúng tôi yêu nhau là yêu qua mạng, tôi đợi anh ta đến tìm, thế nhưng đã mấy năm rồi anh ta không đến, nên tôi đến tìm Lương giả muốn một lời giải thích.
Hai người kia lộ vẻ xúc động, lập tức gọi điện thoại, không lâu sau thì cho chúng tôi vào trong.
Con chó đó vốn dĩ chẳng thèm để ý đến chúng tôi, nhưng khi Lương giả đi đến cửa, nó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, đứng dậy rồi bổ nhào vào Lương giả, anh ta buông tay tôi ra, mỉm cười.
Bọn họ lăn ra sân, con chó già kêu ư ử.
Quý Mạt Dương từng nói với tôi, chó là loài có linh tính rất cao, trong đó chó mực là cao nhất. Buổi tối dẫn chó mực ra ngoài, không những an toàn mà còn có thể chấn nhiếp tà ma.
Người dẫn đường cho chúng tôi nói, đó là mượn chuyên dùng để dẫn nước tưới cây, là Lương giả làm khi còn nhỏ.
Mà theo tôi quan sát thấy, trong sân cỏ mười mấy con mương, không những không cản đường mà còn rất chỉnh tề, chúng ẩn dưới bãi cỏ nên nếu không đến gần căn bản sẽ không nhìn thấy. Tôi thầm nghĩ, đây chính là trời cao ghen ghét anh tài đấy ư?
Lương giả đứng dậy, tiến về phía căn nhà lớn, có một con chó già nằm ngay cửa.
Con chó già vừa kêu rẻ vừa khóc, nó giữ chặt Lương giả như sợ anh ta đi mất, cứ nhìn chằm chằm anh ta mà rơi nước mắt.
Người khác thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy chó khóc, lại còn là nước mắt như mưa. Người dẫn đường cho chúng tôi lấy làm lạ:
Đã rất nhiều năm nó không vui mừng như vậy rồi, sao lại khóc chứ?
Có người từ trong nhà đi ra, là một nam một nữ. Trông họ đều rất giản dị, ăn mặc sạch sẽ.
Tôi cũng không dám hỏi sao anh ta lại nhập vào ngư9ời Chu Tiểu Lương, ở bệnh viện có vô số người chết, ai biết ai là ai?
Xe dừng lại trước căn biệt thự, có hai bả6o vệ đứng ở cửa. Qua cổng sắt hoa văn có thể nhìn thấy trong sân sạch sẽ gọn gàng, còn có mấy cây cổ thụ, sai trĩu quả.5 Lương giả ngồi trong xe nhìn một lát rồi định rời đi, tôi bèn xuống xe.
Dẫn tôi vào trong xem thử.
Tôi hỏi ý Lương giá, anh ta do dự hồi lâu cuối cùng vẫn lắc đầu, vẻ luyến tiếc của anh ta khiến tôi thấy đau lòng.
Lương giả lái xe đưa tôi về, chúng tôi đang chạy xe thì trời đã tối.
Tôi lập tức cảm thấy xung quanh dày đặc âm khí.
Cẩn thận một chút, nơi này là ngã ba đường, sắp đến ngày quỷ lễ, một số ma quỷ thường hay xuất hiện.
Nghe Lương giả nhắc nhở, tôi nhìn ra ngoài. Trời vừa tối đã nhìn thấy không ít hồn ma trà trộn trong đám người, nhưng chúng cũng không làm chuyện gì xấu, chỉ đi lại không khác con người là bao.
Trong số Phục Ma có ghi, khoảng thời gian ba ngày trước và sau quỷ lễ, địa phủ sẽ mở quỷ môn cho một số hồn phách trở lại dương gian thăm người thân bạn bè. Những hồn phách này ngày thường có biểu hiện tốt nên mới có thể ra ngoài. Chuyện này cũng giống như đi tù, có thể được tại ngoại, nhưng phải có quy tắc an toàn.
Có điều hồn phách và con người khác nhau, định lực của họ thấp hơn nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.