• 600

Chương 123: Anh ấy không phải sếp của tôi


Huyền Quân thấy tôi hỏi cũng không tiếc lời kể lại, thì ra lão hòa thượng đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi từ tấm bé, là bà cụ nhặt hắn về nuôi. Vì h8ắn, nhà chồng mặt nặng mày nhẹ với bà, sau này chồng bà mất, bọn họ đổ tội là do mệnh lão hòa thượng không tốt, khắc chết ông cụ.

Bà3 cụ khóc mù cả mắt, hận lão hòa thượng thấu xương.

Lão hòa thượng rất đau khổ, ngày ngày săn sóc chăm nom bà cụ, nhưng bà cụ không n9guôi được mối giận trong lòng, lão hòa thượng có đối tốt với bà thế nào thì bà vẫn không ưa.
Sự tàn lụi của thân thể hắn đã chứng minh hết thảy. Tu vi hơn trăm năm coi như uổng phí, nhưng ít ra lão hòa thượng cũng đã giác ngộ. Thể xác tan biến, chẳng phải là giác ngộ hay sao?
Tâm ma chẳng qua là thứ hắn không buông bỏ được mà thôi. Hắn muốn diệt tâm ma, nhưng lại không biết tâm ma là bản thân mình. Thân thể bất diệt thì tâm ma diệt làm sao?
Cho nên mỗi lần gặp ai lão hòa thượng cũng hỏi: Hắn có đáng chết hay không?
Thân thể hắn trú dưới chuông sắt đã hơn hai trăm năm. Nơi này bụi gai giăng lối, không người đặt chân, giả sử có binh lính đánh giặc đi ngang nơi này thì cũng chỉ nhìn lướt qua rồi rời đi.
Ngẫu nhiên có vài người đi qua thì đều bị tâm ma hại chết.
Sau này tâm ma ra ngoài hại người, sư phụ, sư bá La Quán Trinh biết được bèn hợp lực trấn áp nó. Nhưng cứ tới rằm tháng Bảy hằng năm, tâm ma sẽ rục rịch, cần phong ấn lại một lần.
Tôi ngẫm nghĩ, quay sang hỏi Huyền Quân:
Thế là anh chết trẻ à?
Do làm chuyện thất đức gì chăng?
Mặt Huyền Quân đen như đáy nồi, lạnh tanh nhìn sang. Đám Tiểu Trân đang líu ríu nói chuyện cùng tối thoắt cái lặn tăm hết. Vòng trần hồn rung lên không ngừng, chỗ chuông gắn trên vòng kêu leng ca leng keng như thể nhóm quỷ nhỏ ấy đang sợ hãi chạy toán loạn.
Tôi thấy khá lúng túng trước vẻ mặt tươi cười của Huyền Quân:
Tôi chỉ nghĩ linh tinh chút thôi mà, sư thúc đừng để bụng.

Chúng tôi đi tới chỗ chân núi đã hẹn với đám Tiểu Trân, chỉ một lát sau thì thấy chúng tôi.
Tôi hỏi Tiểu Trân có gặp nguy hiểm gì không, em ấy bảo toàn gặp ác linh thôi, nó không nghe lời nên em đánh nó tan xác luôn rồi, đập cả quan tài luôn, vui ơi là vui. Tôi nghe mà nổi da gà, bé tí thể đã ác vậy, lớn lên không biết còn ác đến mức nào!
Huyền Quân hỏi:
Trong số Phục Ma không viết là ngoại hình của quỷ đã hình thành thì sẽ không thay đổi à?

Nói trắng ra là bà cụ hận lão hòa thượn6g, không có hắn, bà sẽ không phải thủ tiết vì người chồng đã chết, cũng không bị nhà chồng đuổi đi.
Lão hòa thượng áy náy trong lòng5, lưng cõng bà lão hối hả ngược xuôi. Hắn muốn tìm một nơi có thể dừng chân, phụng dưỡng bà ấy. Nhưng trong thời buổi chinh chiến loạn lạc này, nơi nào không có giết người cướp của? Lão hòa thượng nghèo khổ vất vả, thân thể gầy yếu, lại còn cõng theo bà cụ, căn bản chẳng tới được đầu. Hắn bèn nghĩ đến việc trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc, đợi ngày thái bình rồi mới ra.
Kết quả đi vào rồi, ba ngày ba đêm không ra được, họ bị mắc kẹt trong rừng gai.

Tôi thấy tâm ma có lợi hại lắm đâu, sao cả sư phụ, sư bá La Quán Trinh đều không trị nổi thế?
Sắp tới chân núi, tôi thắc mắc hỏi Huyền Quân.
Huyền Quân nhìn tôi, hừ khẽ:
Đó là do có bản quân ở đây hộ pháp, em đối phó với tâm ma, bản quân đối phó với thân thể. Chứ nếu không...


Người đối phó với thân thể không phải Hương Vụ à?
Tôi ngạc nhiên, Huyền Quân liếc tôi một cái bằng ánh mắt lạnh như băng, mặc kệ tôi rồi quay người đi mất.
Chết là hết, không phải buông bỏ thì là gì? Nói trắng ra, hắn chỉ muốn biện hộ cho bản thân mà thôi.
Uống phí trăm năm, cuối cùng chẳng biết cho ai được toại nguyện. Đáng thương, đáng tiếc, lại càng đáng giận.
Tôi bất giác lắc đầu, Huyền Quân rũ mắt nhìn tôi, vốn muốn mắng nhưng thấy tôi lắc đầu lại nở nụ cười. Tôi hỏi hắn cười gì, hắn vặn ngược lại:
Lắc đầu cái gì, có phải rùa đầu mà lắc.

Tôi lẽo đẽo theo sau hắn, tò mò tại sao thân thể lão hòa thượng đã không tốt lại còn giúp tâm ma làm xằng bậy. Huyền Quân giận dữ trừng tôi, hỏi:
Bản quân muốn em làm xằng làm bậy thì em có làm hay không?

Tôi nghệt mặt, nhưng nghĩ rồi cũng thông.
Người có thất tình lục dục, ai cũng có ràng buộc. Thân thể lão hòa thượng bất diệt cũng là vì độ hóa tâm ma, chỉ tiếc hắn không độ nổi tâm ma, lại độ ngược chính mình.
Bà cụ đói bụng cần đồ ăn, hắn đi tìm, nhưng bản thân lại bị thương sắp không qua khỏi. Thấy mình không thể chăm sóc bà cụ nữa, nghĩ chẳng thà cùng nhau chết, hắn bèn bóp chết bà cụ rồi nằm chờ tử thần tới đón mình. Nào ngờ có một lão hòa thượng đi ngang qua, thấy bà cụ đã chết, bèn đưa hắn về miếu cổ bên trong rừng.
Hắn đã giết chết mẹ mình nhưng bản thân lại còn sống, lòng hắn căm uất buồn khổ. Vị hòa thượng kia vì muốn độ hóa hắn mà đến tận lúc chết vẫn giảng kinh độ hóa. Chỉ tiếc, suy cho cùng hắn vẫn không bước qua được ngưỡng cửa trong lòng, không thể đắc đạo, trái lại đọa thành ma.
Lòng hắn còn sót lại chất lương thiện, ngày ngày đều chống chọi với tâm ma, nhưng tâm ma quá mạnh, hắn không chống đỡ nổi nữa, bèn phong ấn chính mình, cầu người tới giúp. Nhưng hắn không phong ấn được tâm ma, mà cái hắn phong ấn là chính mình.
Phục hắn luôn đấy, không biết còn giả bộ. Vì thế tôi bảo:
Anh thấy rùa lắc đầu khi nào thể? Lắc đầu không phải là rùa, rùa là rụt đầu!

Vừa cãi xong tôi đã hối hận, rùa đen rụt đầu!
Huyền Quân tức đến bật cười, giơ tay gõ đầu tôi:
Đảng đánh.
Dứt lời hắn nhấc chân đi luôn, tôi bám gót theo sau.

Ly Thương, em nói xem tối nay nên chơi thể nào đây?



...
Tôi ngơ ngác:
Chơi cái gì cơ?



Em!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.