• 1,002

Chương 124: Anh ấy không phải sếp của tôi


Chúng tôi tìm một chỗ ở ngọn núi bên cạnh nghỉ tạm.

Vừa nằm xuống tôi đã mơ một giấc mộng, thầy Quý Mạt Dương và sự bả xuống mộ, mở8 nắp một chiếc quan tài lớn. Quý Mạt Dương vừa liếc mắt nhìn đã bị bắn văng ra xa, ngã không dậy được. Tôi vùng vẫy tỉnh lại, Huyền Quân n3ắm chặt lấy tay tôi, tôi cũng nhìn hắn:
Chúng ta mau về thôi.

Tôi mặc kệ anh ta, ngón tay vẽ như bay. Không ngờ lúc tôi nổi giận, năng lực lại cao hơn gấp mấy lần. Trong số Phục Ma có ghi không ít loại phù chú, tôi học thuộc gần hết rồi, vốn cũng chỉ muốn thử xem sao, không ngờ uy lực lại lớn như vậy.
Thước Thiên Bồng định ngăn cản tôi nhưng tôi đã vẽ xong bùa trên cổ tay, nguyên hình của anh ta lập tức hiện ra. Tôi tủm anh ta ném ra xa, còn khiến anh ta bất động trong một khoảng thời gian ngắn, lại vẽ sau lưng một tấm bùa ẩn hồn.
Quả nhiên Huyền Quân cái gì cũng biết, tôi hỏi ngược lại:
Anh thấy sao?


Không thấy vấn đề gì.
Huyền Quân vừa nói vừa nằm xuống. Chúng tôi ngủ cùng nhau, đắp chung một cái chăn, tay hắn như có như không vuốt ve tôi, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình, đầu óc đang rất loạn.

Không có gì, muốn xuống mộ thôi.
Tôi vừa đi vừa nói, mong có thể gặp được ma lái xe. May mà tôi đã xem bức vẽ kia rồi, biết nó nằm ngay ở phía Nam thành phố.
Giúp cô thì tôi được lợi ích gì?
Nghe thước Thiên Bồng hỏi, tôi quay sang nhìn.
Anh không thể nói vậy được. Lúc trước chúng ta đã giao kèo rồi, nếu không thì làm gì có chuyện anh được ở lại chỗ tôi.


Nhưng cô chỉ bảo tôi bảo vệ Quý Mạt Dương chứ có nói sẽ phải theo xuống mộ đầu. Ai biết dưới mộ có cái gì, nhỡ gặp phải kẻ địch mạnh, xảy ra chuyện thì cô đền tôi thế nào?
Không ngờ thước Thiên Bồng lại là người như thế, tôi nhìn chòng chọc vào cái vòng trên tay, bướng bỉnh gớm nhỉ! Tôi giơ tay lên, miệng đọc chú, ngón tay bắt đầu vẽ bùa lên cổ tay, thước Thiên Bồng hoảng hốt:
Sao cô lại biết phả ẩn?

Không hiểu sao tôi cứ thấy bất an, không biết có phải đã có chuyện9 chẳng lành xảy ra hay không nữa. Tôi muốn về ngay bây giờ, xem thử Quý Mạt Dương đã về chưa. Huyền Quân thấy sắc mặt tôi tái mét thì lập 6tức kéo tôi về nhà La Quán Trinh, cả hai người họ vẫn chưa về.
Tôi rút điện thoại gọi La Quán Trinh, cô ấy không nghe máy, gọi cho5 Quý Mạt Dương cũng không liên lạc được, nên đành dẫn Huyền Quân đi tới mấy nơi tôi nhớ để tìm. Trước khi đi, tôi chuẩn bị một đống đồ nghề. Chưa có khi nào tôi thấy hoảng như lúc này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Không biết có phải do tôi chuẩn bị lậu quả không, đến lúc tối xong, Quý Mạt Dương và sự bá đã trở về. Hai người họ bước vào, Quý Mạt Dương ngơ ngác hỏi tôi:
Hai người đã về rồi cơ à?

Bùa ẩn hồn dùng để ẩn thận, chỉ cần thi chủ ổn thì trong thời gian ngắn sẽ không ai tìm được tôi, tôi có thể tranh thủ đi tìm hồn phách của Quý Mạt Dương.
Chắc chắn anh ấy xảy ra chuyện rồi, nhưng điều làm tôi sợ hãi là tại sao ngoài tôi ra không có ai phát hiện?

Ba nơi, cũng như hai người thôi. Hai nơi trước đều ổn, nhưng đến nơi thứ ba thì suýt nữa không về được. May mà thằng nhóc này có thân thể thuần dương, chứ không là chầu ông bà vãi cả rồi. Ta về nghỉ ngơi một lúc, bao giờ sư phụ hai đứa về thì bảo ông ấy vào đây.
Sư bà nói rồi đi luôn, trông rất mệt mỏi.
Quý Mạt Dương quay lại gọi tôi:
Lại đây, có cái này cho em.
Anh ấy quay người đi về phòng, tôi thoáng chần chừ rồi cũng bước theo. Vừa về phòng, anh ấy đã đi tắm, trước lúc đi ném đồ cho tôi:
Nhặt được đẩy.
Tôi bắt lấy, là một đồng tiền bịt miệng, phòng tắm không đóng cửa, giọng Quý Mạt Dương vọng ra từ bên trong:
Ra ngoài đi.

Tuy rằng hết thảy đều như cũ, nhưng chắc chắn có gì đó kỳ lạ.

Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ.
Tôi xoay người trở về phòng, ném đồng tiền bịt miệng lên bàn, nằm mãi không ngủ được. Huyền Quân chạm tay lên trán tôi, hỏi:
Em nghi hắn không phải anh trai em?

Tôi sững sờ, lát sau mới nói:
Về sớm hơn anh một lúc, gọi cho anh mãi mà không được nên đang định đi tìm anh đây, nào ngờ anh đã về rồi.


Anh về em không vui hả? Mong anh chết ở bên ngoài đúng không?
Quý Mạt Dương bước vào cửa, trông rất tươi tỉnh. Anh ấy nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Huyền Quân, cười hỏi:
Thuận lợi chứ?

Tôi xoay người lại nhìn Quý Mạt Dương, tôi nhớ anh ấy từng nói ra ngoài đừng có treo chữ chết bên miệng, không may mắn!
Anh ấy còn cười rạng rỡ, cợt nhả với Huyền Quân. Tôi quay sang chỗ sư bá:
Sư bá, hai người đi mấy nơi?

Hệt như lúc bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì thay đổi. Tôi cầm đồng tiền bịt miệng rời khỏi phòng Quý Mạt Dương, Huyền Quân đang đứng ngoài cửa chờ, tôi thấy hắn bèn hỏi:
Thước Thiên Bồng đã về chưa?


Sắp rồi, sao thế?
Huyền Quân hỏi vậy, tôi cũng chỉ biết lắc đầu. Tôi biết Huyền Quân không phát hiện ra vấn đề gì, nếu không hẳn đã có phản ứng.
Huyền Quân vỗ về tôi:
Ngủ đi.
Giọng hắn như có ma lực, bảo ngủ là tôi ngủ được ngay. Trong mơ, Quý Mạt Dương ngồi ngoài Sở Nghiên cứu hút thuốc, tôi đi tới ngồi cạnh anh ấy, thế mà anh ấy lại không móc mỉa tôi, tôi định nói với anh ấy vài câu nhưng lại tỉnh mất.
Huyền Quân ngủ bên cạnh, tôi quan sát cả phòng, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đẩy cửa, trên cổ tay tôi bỗng hiện ra một vật, cúi đầu nhìn thì nhận ra là thước Thiên Bồng. Tôi quay đầu liếc nhìn Huyền Quân, không mang balo, cũng để chuông trấn hồn và vòng trần hồn lại rồi mới đi. Tới mảnh đất trống ở thôn Lý Gia, thước Thiên Bồng bỗng hỏi:
Muốn đi đâu?
Tôi nhìn anh ta:
Nghe nói anh có năng lực trấn áp, vậy anh có biết Huyền Quân là thứ gì không?

Huyền Quân ngồi dậy nhìn tôi:
Ly Thương!

Tôi ghé vào lồng ngực hắn, vòng tay ôm chặt eo đối phương:
Anh ấy không phải sếp của tôi!

Trực giác mách bảo tôi, Huyền Quân không phải là người mà là một đại yêu quái.
Chuyện này tôi không nói được.
Thước Thiên Bồng nghiêm túc, nhìn kỹ gương mặt này của anh ta cũng đẹp không kém Huyền Quân, nhưng anh ta khá sợ Huyền Quân, chuyện này thì tôi nhìn ra được.
Tôi muốn tới một nơi.
Anh ta đã không muốn nói cho tôi biết, vậy tôi cũng không hỏi nữa.
Thước Thiên Bồng thắc mắc:
Cô muốn tìm cái gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.