• 601

Chương 129: Vân thượng


Lúc tôi tới xem, người nọ đã trợn tròn mắt, hai chân cứng đờ, mặt sạm lại, lưỡi thè.

Chàng trai trẻ ấy nhìn thấy tôi, nước mắt đau đớn chảy8 dài. Tôi đứng ở dưới nói với cậu ta:
Bây giờ có nhiều cách chết mà, cậu xem người ta không nhảy lầu thì cũng nhảy biển, tại sao cậu lại muốn tre3o cổ cho khổ thế này?


Chàng trai trẻ nhìn tôi, hai chân bỗng đạp mạnh, ấy thế mà từ cổ họng lại thốt ra một câu:
Cứu, cứu tôi!

Bọn họ mồm năm miệng mười gì tôi không nhớ rõ nữa, chỉ biết sau khi những người kia tản đi hết, chàng trai trẻ đó lại nín bặt. Cậu ta không khóc nữa, tôi mới ngồi xuống nhìn xem.
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, tôi kéo cậu ta lên, cầm lấy sợi dây thừng rồi dẫn cậu ta đi.
Về tới cổng trường, cậu ta mới nói với tôi:
Cô không cần để ý đến tối đầu, một lúc nữa tôi sẽ ổn thôi.
Tôi xoay người nhìn cậu ta một lúc, không hiểu kiểu gì, đây là giận dỗi nên bày trò làm loạn đấy à? Coi tuổi tác cậu ta cũng không nhỏ, cho dù chưa đến 24 thì cũng phải 21,22, Chẳng lẽ trước giờ cậu ta đều hành xử mà không quan tâm đến cảm xúc của người thân như thế?
9Bấy giờ, tôi mới ôm chân cậu ta hạ người xuống, coi như xây một tòa tháp, dựng tháp Phật bảy tầng vậy. Phật gia có bảo tháp bảy tầng dùng để cung 6phụng tượng Đại Phật cao đến trăm mét. Nghe nói xây được loại bảo tháp này để thờ cúng Đại Phật sẽ nhận được rất nhiều công đức.
Những tư 5liệu lịch sử ghi lại, thứ được cung phụng trong tháp Phật bảy tầng là cốt và xá lợi Phật.
Quý Mạt Dương nói với tôi, thật ra cốt xá lợi Phật đó chính là Đại Phật, nhưng người đời chỉ có mắt nhìn tầm thường, trần tục nên cứ thích tranh cãi vậy thôi.
Suy sụp một tí đã nghĩ đến cái chết, sao lại đớn hèn như vậy hả? Con người ấy mà, ngoại trừ sống chết thì không còn gì là quan trọng hết.
Đến cái chết cậu ta cũng nghĩ tới rồi thì sao không nghĩ đến việc vượt qua gian khổ để không phải đi đến con đường chết nữa?
Tôi vốn định nói cậu ta vài câu, nhưng nghĩ đến việc mình cũng không có nhà để về, thôi thì chi bằng tìm chút chuyện để làm đi.
Bảo đó là cốt xá lợi Phật thì đó là cốt xá lợi Phật. Bảo đó là Đại Phật thì đó là Đại Phật.
Quý Mạt Dương còn nói, trong kinh Địa Tạng có đề cập rằng, khi bạn cứu được tính mạng một người, công đức mà bạn nhận được còn hơn cả việc xây tháp Phật hay thờ Phật.
Cũng chính là câu mà người đời hay nói
Cứu một mạng người hơn xây toà tháp bảy tầng
đó.
Chàng trai trẻ rơi xuống đất lãn một vòng, cậu ta đứng dậy họ sù sụ, họ xong thì khóc toáng lên. Tôi ngó xung quanh, mọi người đều tưởng tôi bắt nạt cậu ta, vài người còn đi tới, vây quanh chúng tôi chỉ trỏ.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn chàng trai trẻ, không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại thấy hơi bất ngờ, ngoại hình được phết đó chứ!

Cậu khóc cái gì? Tôi cũng đâu có đánh cậu. Nếu cậu không chịu để tôi cứu thì cứ treo cổ tiếp là được!
Thật ra tôi cũng không phải nhẫn tâm hay thất đức gì, chỉ là một người muốn chết không phải việc mà một mình tôi cố gắng là có thể vãn hồi, huống chi tôi với cậu ta không thân chẳng quen. Cậu ta lấy dây thừng thắt cổ, tôi cứu cậu ta vốn là việc làm thừa thãi. Tôi cũng đâu thể trông chừng cậu ta cả đời, cậu ta muốn chết, tôi có thể làm gì được đây?
Tôi đứng dậy định bỏ đi, nhưng vừa mới đứng lên, cậu thanh niên đã ôm lấy ống quần tôi:
Đừng đi!


..
Mọi người xung quanh chỉ trỏ chúng tôi suy đoán chắc là tôi bỏ rơi cậu ta, còn nói bây giờ phải trấn an cảm xúc của cậu ta, không nên dứt khoát quả.
Thậm chí có người nói, người chết là tôi phải ngồi tù đó.
Tôi vốn định nói là không liên quan gì đến mình, nhưng trên vai trái chàng trai trẻ đó lại có một luồng âm khí đen sì, tôi vươn tay sờ thử thì thấy lạnh thấu xương. Tôi rụt tay lại, rồi mới nói:
Cứ đứng lên đã, có gì từ từ nói, tôi sẽ giúp cậu!

Nghe tôi nói vậy, chàng trai trẻ càng khóc hăng hơn, nhưng bây giờ mọi người lại không quan tâm cậu ta nữa.
Có người bảo:
Này nhóc, ổn rồi thì đứng lên đi, chẳng phải người ta đồng ý rồi đó sao.


Cậu gặp phải chuyện gì mà muốn đi treo cổ vậy? Nếu cậu chết thật, tôi sẽ bị cậu dọa chết đó, cậu phải chịu trách nhiệm đi.
Tôi nghiêm túc doạ nạt chàng thanh niên, cậu ta nhìn tôi, không lên tiếng.
Tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào hèn nhát hơn Tiểu Trương nên khá xem thường cậu ta.

Cậu tên gì?
Chàng thanh niên nhìn tôi:
Vân Thượng!


Họ Vân? Tên một chữ Thượng?
Tôi không có ý gì, chỉ cảm thấy tên nghe thật lạ.

Vân Thượng nhìn tôi:
Bố tôi họ Vân.



...
Lại còn ngốc ghế? Ai mà không theo họ bổ chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.