• 602

Chương 130: Vân thượng



Tôi và Tô Man quen biết đã lâu, cả Trần Tử Dương nữa. Họ sắp kết hôn, sao tôi có thể không đến dự được. Đi thôi, cậu dẫn tôi đi tìm một chỗ8 ở, giờ tôi không có chỗ nào để đi. Cậu ở trong trường hả?
Tôi hỏi Vân Thượng, cậu ta lắc đầu bảo mình không ở trường, nhưng có nhà ở gần 3ngay đây.

Tôi bảo Vân Thượng dẫn tôi đi, không lâu sau, chúng tôi tới nơi cậu ta ở. Bấy giờ tôi mới biết, chỗ đó cách chỗ La Quán T9rinh không xa, vị trí cũng xem như khá tốt.
Tôi lạ lùng nhìn sang:
Buồn cười lắm à?

Ừm, buồn cười. Vì sao cô giúp tôi?

Vậy sao cậu muốn chết?


Từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, bác tôi lập gia đình, tôi một mình cô đơn. Tô Man lừa tôi, tôi biết hết, nhưng thật lạ lùng, thật ra cũng không phải tôi thích Tô Man lắm, nhưng chẳng hiểu sao lần nào cô ấy nói gì tôi cũng nghe theo. Cô ấy bảo tôi vay nặng lãi, tôi cũng vậy, giờ tôi cũng không biết phải làm sao nữa.


Cậu si tình thật đó, quen vài ngày đã không bỏ được?

Tôi vào sân, bắt đầu quan sát. Ngôi nhà này có sảnh trước, bên ngoài là một cửa hàng, ở giữa là khoảng sân rộng, rộng hơn cả sân nhà La Quán Trinh, bên trong là ngôi nhà nhỏ hai tầng, phòng ốc tuy xưa cũ, nhưng được tân trang lại trông vẫn rất khá.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngoại hình có thể thấy là khá giống Vân Thượng, đều thuộc dạng mặt mày thanh tú, tướng mạo bất phàm. Người phụ nữ trẻ hơn một chút, để tóc ngắn, gương mặt hiền hoà, mặc bộ đồ màu tím.

Cô chủ là bố mẹ của Vân Thượng?
Tôi lên tiếng trước.

Nhớ chứ, tôi và Tô Man tới đây, tên đàn ông kia còn nói riêng với Tô Man mấy câu, sau đó tôi mới đi vào.

Tôi không nói gì, cảm thấy con trai bây giờ thật dễ lừa. Ở thời của chúng tôi, đều là con trai lừa con gái, thế mà bây giờ lại ngược lại.
Trong mắt tôi thì cảnh tượng này có hơi dã man, còn trong mắt Vân Thượng thì rất chi là kỳ dị.
Gã đàn ông phi đến chỗ tôi đứng, nhưng tôi đã cất kĩ tấm thẻ gỗ đi rồi. Sau đó tôi mới nhớ ra còn phải bắt người nên đành thu nữ quỷ lại.

Hơn năm triệu, nhưng giờ không biết thành bao nhiêu rồi, chắc bọn họ lấy lãi cao lắm.
Vẻ mặt Vân Thượng khổ sở.

Vậy thì khỏi trả, đằng nào cũng không có tiền.


Nghĩa là cậu vay nặng lãi trong lúc mơ hồ?

Ừm.

Tôi nghĩ chắc Tô Man dùng Diễm quỷ để mê hoặc Vân Thượng rồi. Nếu không, một người tục tằng như Tô Man lại có thể làm một người trầm mê khảo cổ như Vấn Thượng yêu đến mức mê muội thì đúng là phi logic.
Người phụ nữ gật đầu, nhìn tuổi của cô ấy có vẻ không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng cô ấy mất sớm nên không có gì lạ cả. Vả lại, tôi thấy trên người cô ấy có âm khí mờ nhạt nhưng không hề dữ dằn, chứng tỏ cô ấy là hồn phách bình thường, còn chưa đạt đến trạng thái hóa quỷ.
Quỷ là hồn phách tự sinh tự túc, còn hồn phách là linh hồn của con người, do trời định, có hộ khẩu ở cõi âm.
Vân Thượng nói:
Chúng tôi đến để trả tiền.

Nhắc tới tiền, tên đàn ông kia mới tem tém lại, gã phất tay áo cho người lui xuống rồi lấy sổ sách ra tính toán với Vân Thượng.
Vân Thượng vừa nghe thế, lập tức đề phòng hỏi lại:
Sao cô biết tôi vay nặng lãi, cô đến đòi tiền à?


Tôi đưa cậu đi tìm bạn cho vay nặng lãi trước, cậu nợ bao nhiêu tiền?

Nói xong, tôi không đợi Vân Thượng hết sửng sốt đã gọi điện cho Tề Vũ. Tề Vũ nhận được cuộc gọi thì chạy tới ngay, hơn nữa còn dẫn theo mười mấy người như lời tôi dặn. Lúc gọi điện tôi còn bảo sẽ làm người chỉ điểm cho anh ta một lần.
Tề Vũ không tán thành việc tôi làm vậy lắm, anh ta bảo:
Cô muốn đi thật à? Cô có thể đối phó với quỷ nhưng không xử lý được người, huống hồ những kẻ đó còn không phải người thường. Nếu thật sự chọc chủng điên lên, cả giết người đốt xác chúng cũng dám làm.

Người phụ nữ nghe tôi hỏi thế, bất chợt òa khóc.
Người đàn ông thì nắm chặt tay vợ, nhìn tôi:
Có vẻ cô không phải người thường, còn nhìn thấy được chúng tôi. Vậy liệu cô có thể giúp con trai tôi không? Nếu cô có thể giúp nó, báo chúng tôi làm gì cũng được.

Tấm thẻ đang tỏa ra âm khí chứng tỏ rằng nữ quỷ đứng sau kia không dám đến gần vì kiêng kị tâm thẻ.

Đến rồi à?
Lúc này, gã đàn ông buông điện thoại, nói chuyện với tôi và Vân Thượng. Tôi đi qua chụp lấy tấm thẻ gỗ trên cổ gã, giật mạnh xuống. Gã đàn ông mãi sau mới lấy lại tinh thần, định đứng dậy đánh tôi. Tôi lập tức nhìn về phía quỷ nữ lơ lửng, cô ta bổ nhào đến ngay lập tức.
Bất tri bất giác, chúng tôi đã tới cửa tiệm cho vay nặng lãi, bên trên đề
Nơi quay vòng vốn
.
Tên hay đó!

Tự cậu mua hả?
Tôi vừa vào nhà vừa hỏi Vân Thượng.

Không, bố mẹ tôi qua đời 6từ sớm, để lại kha khá di sản, nơi này cũng là bố mẹ để lại cho tôi. Tám tuổi tôi đã ở với bác, nhưng năm ngoái bác tôi ra nước ngoài, bên 5này còn có mình tôi nên tôi ở lại đây. Tôi học khảo cổ, ở bên này về sau còn làm việc nữa. Trước nay tôi ở đây một mình, thời gian trước sửa sang lại thì trọ ở trường, quen được Tô Man.

Tên đàn ông kêu thảm, đâm sầm vào mặt tường phía sau, vừa đụng vừa khóc thét:
Cứu với, cứu với..

Nữ quỷ nằm sấp trên người tên đàn ông, điều khiển đầu gã đụng mạnh vào tường.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau rồi chui vào trong đồng tiền.
Bấy giờ, tôi mới xoay người đi xuống. Vân Thượng ở tầng dưới cũng đã về, xách đến một ít hoa quả cho tôi.
Không biết cô thích ăn gì nên mua hết.
Tôi bỏ hoa quả xuống, dẫn Vân Thượng ra khỏi cửa:
Sao cậu lại vay nặng lãi?


Yên tâm đi, tôi lo được. Tôi đưa Vân Thượng qua trước, các anh đợi có đầy đủ chứng cứ hãy bắt bọn chúng, một lưới tóm gọn.

Tôi nói rồi đưa Vân Thượng đi, cậu ta nhìn tôi đầy khó hiểu. Lúc này, Vân Thượng hoàn toàn chẳng giống tên ồn ào, muốn tự sát kia chút nào, cậu ta đi theo tôi còn cười nữa chứ.
Tôi đang quan sát thì thấy trên tầng hai có một đôi nam nữ đi qua. Tôi nhìn kỹ, biết họ không phải người bèn đi theo bọn họ, chẳng bao lâu đã lên trên tầng.
Trên tầng có chút âm khí, không tản đi.
Đồng tiền bịt miệng kêu vang, cùng lúc đó, gã đàn ông cũng ngã quỵ xuống đất, được người của gã dìu qua một bên. Không lâu, sau gã đỡ rồi thì bắt đầu nhìn tôi như hung thần ác sát.
Trả tấm thẻ cho tao.
Gã đàn ông đòi tấm thẻ, tôi phớt lờ xoay người bước đi.

Cô em xinh đẹp vào chỗ này của anh rồi mà còn muốn đi hả, nực cười quá. Để anh đây chơi xong rồi bán em ra nước ngoài, đến lúc đó lại được thêm một món hời.
Tên đàn ông nói rồi bước đến chỗ tối, Vân Thượng thấy vậy bèn kéo tôi bỏ chạy. Song đúng lúc này, người của gã ta chen tới, bao vây chúng tôi.

Nếu có chứ không phải người dương thế thì sao lại ở đây? Quỷ lễ rằm tháng Bảy vừa qua, cô chú không quay về, liệu lúc về có bị trách phạt không?

Địa phủ cũng có luật pháp, ngày mười lăm tháng Bảy thả một số quỷ hồn về nhà thăm người thân, nhưng không cho họ ở lại không quay về.
Vân Thượng đi theo tôi, cậu ta nói:
Bố tôi là giảng viên đại học, mẹ tôi là bác sĩ ở bệnh viện, họ từng sống ở đây.

Vân Thượng, cậu xuống mua cho tôi ít đồ ăn đi, tôi đói rồi.

Vân Thượng dễ bị lừa, cậu ta nghe tôi bảo đói bụng thì xoay người đi xuống tầng ngay. Tôi ở trên tầng, chẳng mấy chốc đã tìm được bố mẹ của Vân Thượng. Bố mẹ cậu ta đứng trong bóng tối, hai người nắm tay nhau, nhìn thấy tôi vẫn rất bình tĩnh.
Lên trên tầng, có người đón tiếp chúng tôi. Người đi vào là một gã đàn ông nước da ngăm đen, mặc áo sơ mi trắng. Gã ngồi dựa trên ghế gọi điện thoại, song khi tôi vào lại thấy phía sau lưng gã có một nữ quỷ mặc váy đỏ đang đứng. Nữ quỷ tóc dài xõa vai, không nhìn thấy mặt, nhưng tôi cảm nhận được cô ta rất phẫn nộ khi nhìn gã đàn ông, chỉ là không thể tới gần mà thôi.
Tôi lấy làm lạ đánh giá gã này, bấy giờ mới phát hiện trên cơ thể gã ta có một thẻ gỗ, thế mà thẻ gỗ này lại là của quỷ nộ A Hoa.

Cô chủ phát hiện Tô Man hại người nên mới ở lại à?
Câu chuỗi chuyện Vân Thượng muốn treo cổ với Tô Man là hiểu được.
Bấy giờ, người đàn ông mới kể rằng Tô Man đã điều tra Vân Thượng trước rồi. Cô ta biết cậu nhóc có tiền nên mới tiếp cận. Vân Thượng cũng tiêu rất nhiều tiên vào Tô Man, còn mua cho Tô Man một căn nhà. Vì là biệt thự siêu lớn nên phải đổ rất nhiều tiền của, thậm chí Vân Thượng còn vay mượn bên ngoài. Tô Man lại xúi cậu ta vay nặng lãi, bây giờ nhà đã tới tay nên ả bắt đầu ruồng bỏ cậu ta.
Bước vào cửa, có hai tên đàn ông mặc đồ đen, thấy tôi, bọn họ định cất tiếng hỏi, nhưng khi thấy Vân Thượng lại thôi, chỉ bảo lên tầng rồi phớt lờ chúng tôi luôn. Vân Thượng dẫn tôi vào thang máy, rồi bảo:
Trước đây, lúc tôi tới, bọn họ không có vậy đâu, thái độ tốt lắm, khác bây giờ một trời một vực!


Cậu còn nhớ lúc tới à?

Bọ họ muốn tìm Tô Man tính sổ, nhưng bên cạnh Tô Man có hai con Ác quỷ, một con Diễm quỷ, họ không tới gần được. Nếu thật sự bất chấp đi tìm Tô Man thì không khác gì lấy trứng chọi đá, vậy nên họ chỉ đành ngôi nhà sốt ruột mà thôi.
Tôi hơi do dự, lấy tiền bịt miệng ra buộc vào cổ tay, bẩm quyết lên mặt đồng tiền:
Nếu cô chủ tin tưởng tôi thì vào trong đồng tiền này đi, tôi sẽ giúp cô chủ.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.