Chương 150: Phá thân tương đương với cái chết
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1791 chữ
- 2021-12-31 04:55:04
Quý Mạt Dương cười khổ cũng không có tác dụng gì với tôi, nụ cười miễn cưỡng của anh ấy lại càng không thể lung lay quyết8 tâm tôi đã hạ. Anh ấy cười rất khó coi, tôi lại càng kiên định:
Lúc em còn nhỏ, linh lực trên người vẫn chưa mở, những3 thứ đó sẽ không tìm được em. Nhưng bây giờ em lớn rồi, những thứ đó sẽ bị linh khí trên người em thu hút, dần dà sẽ xuấ9t hiện tìm tới em thôi. Những gì em
gặp phải bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng nếu còn chưa trải qua mà đã kết t6húc, giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn thì thật đáng tiếc! Cho nên em muốn liều một phen, thành công hay thất bại, í5t nhất cũng không uổng chuyển này.
Huống hồ, có chết thì cũng đã sao? Em thành ma cũng sẽ bảo vệ anh!
Ăn nói hàm hồ, ai cần em bảo vệ hả?
Quý Mạt Dương không đành lòng nhìn tôi, anh ấy quay qua hướng khác, lúc này tôi mới xoay người rời đi.
Con người mâu thuẫn như vậy đấy, lúc tôi quay đi, anh ấy lại nhìn theo, gọi với dặn dò:
Cẩn thận vào đấy!
Tôi không trả lời, đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Lần này lão Mã đứng ở đầu thôn chờ sẵn, tôi vừa tới đã thấy một bóng người lờ mờ trong đêm tối.
Tôi xuống xe trả tiền taxi rồi đi đến chỗ lão Mã.
Con cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao sư phụ lại muốn giúp con, rốt cuộc sư phụ có mục đích gì?
Đây là chuyện tôi vẫn luôn thắc mắc trong lòng.
Quý Mạt Dương đeo chiếc vòng vào, một tia sáng vàng hiện ra, quấn lấy cổ tay anh ấy. Vòng càn khôn lập tức biến thành một chiếc vòng vàng, rất nhanh đã ẩn vào trong da thịt, trên cổ tay không còn chiếc vòng nào nữa.
Nhưng sắc mặt của La Quán Trinh lại không được tốt cho lắm.
Lão Mã nhìn sang cô ấy hỏi:
Có phải con còn băn khoăn không?
Quý Mạt Dương nhìn sang tôi, sau đó lại nhìn lão Mã:
Lão tiên sinh, ngài có thể nhìn thấy một vài manh mối từ trên người vợ chồng chúng con ư?
Lão Mã ừ một tiếng, Quý Mạt Dương lập tức hỏi ngay:
Có cách giải không ạ?
Không có cách nào, ngàn năm trước, hai cô cậu là Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh một vị thần tôn nào đó. Ta đã nói điều này với Ly Thương rồi, nhưng nhìn xa hơn thì không được, năng lực của ta có hạn. Còn về việc kết làm vợ chồng, không thể phá thân, một khi phá thân thì tương đương với cái chết.
Lão Mã lấy một bộ vòng tay bằng gỗ từ trong người ra, những chiếc vòng lồng vào nhau, nhìn bên ngoài là đã biết nó không phải vật bình thường, màu gỗ đen nhánh.
Con đeo đi, bảo vệ bình an.
Quý Mạt Dương nhận lấy, lão Mã dặn:
Đây là vòng càn khôn, đeo trên cổ tay là được.
Lão Mã dứt lời, Quý Mạt Dương gật đầu một cái:
Con biết rồi.
Lúc này lão Mã mới nói:
Nếu đã mang danh nghĩa là con ta thì ta cũng nói thân phận của mình cho con biết, ta tên Mã Thuần Dương, mọi người thường gọi ta là Thuần Dương đạo nhân, nhớ lấy!
Dạ, con đã nhớ!
Quý Mạt Dương đáp lời.
Tối nay hai anh em nói chuyện đi, nếu cậu không đồng ý ta sẽ không dẫn con bé theo, cậu đồng ý, ta mới dẫn nó đi. Nhưng cậu yên tâm, hôm nay, ở đây, ta dẫn con bé đi, thì ngày này năm sau chắc chắn sẽ dẫn về giao lại cho cậu. Nếu những gì ta nói hôm nay có nửa lời dối trá, đạo hạnh ngàn năm sẽ bị hủy trong chốc lát, phải chịu sét đánh, hồn bay phách tán!
Quý Mạt Dương nhìn tôi, tôi cũng ngốc luôn, không ngờ lần này lại đi lâu đến như vậy, tận một năm trời.
Tôi đột nhiên có chút hối hận vì cứ thế mà đi.
Lão Mã đầy vẻ ghét bỏ:
Nếu không phải ta thấy con còn có chút linh căn thì cũng không thèm để mắt đến con đầu!
Lão Mã đi ra bên ngoài, chưa đi được mấy bước đã thấy một chiếc taxi khác dùng lại, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh bước xuống xe. Lúc nhìn thấy bọn họ, tôi mới biết là mình bị theo dõi. Lão Mã nhìn tôi, tôi vội giải thích:
Con không biết họ đi theo con.
Lão Mã hừ lạnh một tiếng:
Cứ cho là không biết thật đi, còn thản nhiên quá nhỉ!
Lão Mã quả nhiên lợi hại, chưa chị đã nhìn thấy tôi biết Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đi theo. Nếu bọn họ không đi theo, làm sao có thể yên tâm để tôi đi học đạo cùng người khác chứ.
Lão tiên sinh, vãn bối mạo muội tới thăm thật ra chỉ là bất đắc dĩ. Tính tình em gái con ngang bướng cứng đầu, con lo em ấy bị kẻ xấu lừa gạt nên mới âm thầm đi theo xem thế nào. Nếu lão tiên sinh có gì phật ý, vãn bối nguyện dập đầu tạ tội!
Quý Mạt Dương đi tới định quỳ xuống, tôi bị anh ấy dọa cho hết hồn.
Lão Mã không để Quý Mạt Dương quỳ mà nói:
Niệm tình anh em cậu đáng thương, vật đổi sao dời nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn phải đi tới bước này, thôi bỏ qua đi. Có điều, nếu cậu không đến đây thì ta cũng định gặp cậu một lần, trò chuyện với cậu dăm câu. Bây giờ em gái cậu đã bái ta làm sư phụ, nếu đã là học trò của ta thì ta sẽ dẫn nó ra ngoài rèn luyện một phen, cũng có mấy lời muốn nhắn nhủ.
Quý Mạt Dương nghe vậy mới nói:
Vậy vãn bối xin cảm tạ lão tiên sinh trước.
Nói xong anh ấy còn quỳ xuống, lần này lão Mã không ngăn lại, Quý Mạt Dương dập đầu ba cái xong, ông mới thở dài:
Vốn là ta muốn làm chuyện tốt, nhưng cái quỳ này của cậu lại biến nó thành không rồi. Mà thôi, không thì không vậy, ta và con bé Ly Thương có duyên với nhau, chuyện này cũng không cần để ý. À, chỗ ta có một viên ngọc lưu ly, cậu mang theo nó bên người, có thể hóa giải một năm trắc trở rủi ro này của cậu. Mà ta cũng không thể để cậu phí công quỳ được, thể này đi, cậu làm con trai nuôi của ta đi.
Quý Mạt Dương ngẩng đầu lên, lão Mã bấm tay tính toán:
Một năm sau cậu có kiếp nạn, ta nhất định sẽ để Ly Thương trở về tìm cậu. Một năm này, cậu tuyệt đối không được ăn mặn, không được gần nữ sắc. Cậu và cô gái này có tình cảm với nhau, hơn nữa còn rất sâu đậm, đã không phải là mối duyên mà người thường có thể thay đổi, cũng coi như là một câu chuyện đẹp. Còn về chuyện của hai người thì... Cậu nghe những lời tôi nói cho thật kỹ.
Tôi thấy miệng lão Mã đang mấp máy nhưng có thể nào cũng không nghe thấy ông ấy nói gì, vậy mà nhìn dáng vẻ của Quý Mạt Dương lại có vẻ nghe rất rõ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn La Quán Trinh đứng bên cạnh dường như cũng không nghe được gì.
Hiển nhiên Quý Mạt Dương cũng không nghĩ tới tôi sẽ đi cả một năm.
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi hỏi lão Mã:
Lão tiên sinh, mạn phép hỏi ngài, chuyện hôm nay vợ chồng chúng con tới đây có phải ngài đã đoán ra từ trước rồi không?
Lão Mã bật cười:
Chứ còn sao nữa, chẳng lẽ tự dưng lại trùng hợp gặp nhau ở chỗ này ư?
Chúng tôi đều nhìn sang La Quản Trinh, cô ấy đáp:
Nghe nói Mã Thuần Dương là bạn tốt của tổ tiên chúng con, đã quy tiên tám trăm năm rồi.
Tôi và Quý Mạt Dương cùng trầm ngâm chốc lát, nếu là bạn của tổ tiên thì tính vai vế ra còn cao hơn rất nhiều nhỉ, lại còn... tám trăm năm?
Thể không phải thành tinh rồi à!
Lão Mã bật cười:
Thế thì sao, hiện tại ông ấy đã không còn ở sư môn của con rồi.
Lời lão Mã nói khiến Quý Mạt Dương và La Quán Trinh thổn thức không thôi, lát sau anh ấy mới chần chừ hỏi:
Lão tiên sinh, tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt, liệu lão tiên sinh...
À, mệnh của ta không còn dài, sợ là không qua nổi một năm nữa nên không cần quan tâm tới những thứ đó.
Quý Mạt Dương sững sờ, lão Mã lại cười:
Ta tu hành biết bao năm, vốn sắp đắc đạo thành tiền, nhưng đáng tiếc... Trời không chiều lòng người, há có thể xót ta? Cả đời ta làm không biết bao nhiêu chuyện tốt lại không được trời cao rủ lòng thương xót. Cách đây không lâu ta thấy được ngày đại hạn của mình, nên không khỏi lo lắng những gì mình học được coi như lãng phí, lúc này mới tìm được con nhóc Ly Thương, muốn truyền hết lại cho con bé dùng. Kể cả có ngày ta thật sự độ kiếp thành công thì ít nhất cũng có thể chứng kiến con bé học hành ra hình ra dạng. Cho dù không thành cũng không sao, tu vi cả đời ta cũng đã được truyền lại rồi.
Nhưng không phải người đã quy tiên rồi ư?
Quy tiên là không được sống nữa à? Luân hồi là không chừa cho ta một đường sống nữa ư? Huống chi, có phải ta về cõi tiên hay không, ai thấy được?
Lão Mã nói làm La Quản Trinh á khẩu.
Quý Mạt Dương lên tiếng hỏi:
Cha nuôi, người có cần con chuẩn bị gì không?
Tôi nhìn sang Quý Mạt Dương, ái chà, đổi xưng hô cũng nhanh quá nhỉ?
Lão Mã lắc đầu:
Không cần đầu, con dẫn vợ về nhà đi, ngày mai ta vẫn chưa đi được. Nhận con là thêm một chuyện phiền toái, còn phải nán lại đây hai ngày, hai ngày này vừa khéo đủ để đến nơi khác một chuyển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.