• 601

Chương 167: Nhập mộng


Không ai biết chuyện tôi sảy thai, chuyện đã đến nước này thôi thì nghĩ nhiều làm chi, dẫu sao ủ rũ nữa cũng chẳng có ích gì.
La Quán Trinh tự tay chăm sóc tôi, ngày nào tôi cũng được ăn ngon ngủ kỹ, nhưng giờ tôi chỉ muốn biết tình hình Huyền Quâ3n sao rồi mà thôi.

Cả tháng nay đều không thấy Huyền Quân xuất hiện, mảnh vỡ của chuông Trấn Hồn đã được tôi đặt trong 9túi vải đỏ. Tôi có dùng bùa tu bổ để ghép lại, nhưng hơn một tháng rồi vẫn chẳng thấy chút tiến triển nào.
Nghe tôi mắng vậy, cô ta trợn to mắt nhào về phía tôi. Long Đình lập tức đứng ngăn trước người tôi, kết quả cô ta trực tiếp xuyên qua người anh ta, xông thẳng tới chỗ tôi. Khuôn mặt dịu dàng thoáng chốc trở nên hung ác, đôi mắt đen kịt, tối tăm như lỗ đen, không thấy được thứ gì.
Long Đình cứng ngắc quay sang nhìn tôi, tôi vươn tay bóp cổ cô ta, dùng sức siết chặt rồi hất qua một bên. Một tiếng
bịch
vang lên, có thứ gì đó rơi xuống đất, chỉ là không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Vừa đi tới cửa, tôi liền vươn tay kéo cánh tay Long Đình lại. Anh ta dừng bước, toàn thân cứng đờ, nghiêng người sang nhìn tôi, khuôn mặt trắng nõn không giấu được vành tai đỏ rực, hơi ngộ à nha!

Thầy Ly!

Gọi Thương Nhi đi! Thế giống một cặp hơn!

Long Đình đi lên lầu cùng tôi, lúc này tôi mới bắt đầu quan sát xung quanh. Khi đến cửa cầu thang tôi đứng lại xem xét, thấy trong hành lang không có bóng ai mới cất bước đi tiếp.
Tìm trong hành lang một lúc, tôi mới tới được căn phòng bệnh lân trước, quả nhiên có tiếng phụ nữ đang khóc nức nở.

Thầy Ly, nếu thấy không có xe ra ngoài vậy để tôi chở đi nhé?
Long Đình dò hỏi, tôi thấy Long Đình có xe nên gật đầu. Anh ta mở cửa xe mời tôi lên, tôi nhìn lướt qua vị trí ghế lái phụ, sau đó đi ra đằng sau mở cửa lên xe ngồi.
Long Đình lập tức đóng cửa đi vòng ra sau, lên xe rồi khởi động máy.
Tôi với Huyền Quân vừa tiến vào, Quý Mạt Dương liền xoay người nhìn chúng tôi:
Rốt cuộc anh là ai?

Huyền Quân ngừng lại, trầm ngâm một lúc:
Quỷ quân!

Tôi ngước mắt lên nhìn, Huyền Quân lại hôn lên môi tôi.

Vào đi.
Không đợi Huyền Quân đáp lời, Quý Mạt Dương đã đi vào biệt thự, thấy vậy Huyền Quân mới buông tha, dắt tôi đi vào trong. Khi chúng tôi quay vào biệt thự, Quý Mạt Dương đang đứng bên bàn trà hút một điếu thuốc đợi chúng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
Không có chuyện gì là tốt rồi!

Huyền Quân hôn lên trán, tay nâng cằm nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên gương mặt tôi. Tôi bỗng nhớ tới chuyện hắn từng bảo muốn nhốt tôi vào trong quan tài Trấn Hồn, rồi mang tôi đến địa ngục tăm tối tận cùng.
Không phải Thẩm Vân Kiệt, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.

Tôi có việc phải ra ngoài, nếu anh không gấp thì để mai nhé.

La Quán Trinh bám gót ra sau, đuổi theo tôi khuyên nhủ:
Em làm gì vậy, nếu hai người đã thương nhau mắc gì phải để ý tới lời anh trai em nói. Anh ấy chưa bảo hai người không được gặp lại mà, chẳng qua chỉ cần cách xa sự thúc chút thôi.

Tôi nhìn La Quán Trinh:
Em thật sự phục chị luôn, sao chị có thể xuyên tạc lời anh Mạt Dương thành kiểu này thế?


Được!

Long Đình quay lưng rút cánh tay ra ôm tôi vào lòng, anh chàng này đúng là chẳng khách sáo gì!

A...

Tiếng cô ta quanh quẩn trong phòng bệnh, nhưng xung quanh không còn chút hơi thở lạnh lẽo nào nữa.
Tôi dám cá là Trinh Trinh định đi tìm Quý Mạt Dương cho coi, chắc cô ấy nghĩ Quý Mạt Dương là tên đầu gỗ cứng ngắc, cần phải gõ cho đầu hoạt động lại.
Những La Quán Trinh nào biết trong đầu Quý Mạt Dương có gì, có khi đầu óc của anh ấy còn lợi hại hơn cô ấy không chừng!
Tôi tiến tới chặn lại:
Tôi tới để hỏi chuyện về Thẩm Vân Kiệt, cô có quen anh ta không?


Thẩm Vân Kiệt?
Y tá biển sắc, biểu cảm càng mất kiên nhẫn.
Chính là anh ta!

Cuối cùng Long Đình vẫn không nhịn được hỏi:
Thầy quen Vân Kiệt?


Nhờ anh tôi giới thiệu đấy!

Biểu cảm Huyền Quân có chút nghiền ngẫm:
Người mà cậu gặp từ trước tới giờ chỉ có một mình tôi!


...
Lông mày Quý Mạt Dương nhíu chặt lại:
Không phải, không phải cùng một người!


Chưa, anh nói đi.


Tôi có người bạn gặp chút phiền phức, tôi nghĩ chắc hẳn cô có thể qua đó hỗ trợ giúp ngài Triệu.
Nghe Long Đình nói thế, tôi không khỏi nghĩ tới Thẩm Vân Kiệt.

Cảm ơn!

Long Đình giả vờ dìu tôi đi lấy số, sau khi thoát khỏi tầm mắt của nhân viên trực ca, chúng tôi đi lên thang bộ.
Thấy Long Đình coi như thật thà, tôi mới đề nghị:
Bệnh viện của Thẩm Vân Kiệt xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó xử lý một chuyển. Nếu anh không sợ rước rắc rối vào thân thì cứ theo tôi!

Tôi đẩy cửa xuống xe, Long Đình cũng theo sát.
Tôi phì cười:
Anh nhầm rồi, anh tôi là người thích so đo lắm đó. Tốt nhất đừng có rớ tới hay chọc anh ấy, nếu không chết thế nào còn không biết đâu!

Tuy vụ Thẩm Vân Kiệt đã xảy ra cách đây một tháng, nhưng tin rằng chỉ một tháng sẽ không đủ để khiến Quý Mạt Dương quên chuyện Thẩm Vân Kiệt gây ra, cũng không hẳn đơn giản là vì Huyền Quân đã ra tay.
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc chuông Trần Hồn mới toanh. Tôi bèn ra hiệu với Quý Mạt Dương, lúc này anh ấy mới bảo cầm nhầm rồi không sửa nữa.
Người bạn tức giận cằn nhằn, đi chặng đường dài về đây còn tưởng có món gì tốt, đang thắc mắc sao không tự đi sửa mà đi nhờ người khác, ai dè là thích giày vò người ta.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, đèn bên trong đã sáng, một cô y tá đang đứng ở trong, hơn nữa còn đứng chắn ngay cửa. Tôi và Long Đình bèn quay lưng lủi đi, cô y tá hùng hổ đi qua chỗ chúng tôi.
Lại là mấy người?

Sắc mặt cô y tá chẳng mấy kiên nhẫn, vậy mà cô ta lại không nhỏ được người lần trước tới cùng tôi là Quý Mạt Dương, lần này là rõ ràng người khác cơ mà.

Nếu anh đã tới tìm tôi để báo thù, vậy thì chẳng cần bàn tới việc lòng tôi có anh hay không. Vốn dĩ tôi cũng không để tâm tới chuyện tình cảm nam nữ, tình yêu cũng được, tình dục cũng được, đối với tôi đều không quan trọng. Anh cũng nói cạnh tôi chẳng thiểu tiếng cười ong bướm vờn quanh rôm rả mà, một khi đã như vậy hà tất phải dây dưa. Phong ấn của anh đã được cởi bỏ rồi, anh muốn đi đâu thì đi, nếu muốn giết tôi cũng chẳng cần nương tay đâu. Nợ anh, tôi sẽ trả, kiếp sau... hẹn không gặp lại!

Nói xong tôi giật tay ra, đi thẳng ra cửa.

Thầy Ly, tôi với anh Quý là bạn bè, mà Thẩm Vân Kiệt cũng là bạn của chúng tôi, thỉnh thoảng chúng tôi có hay hẹn nhau tụ họp. Cũng nhờ mấy món đồ cổ tôi mới quen được anh Quý, anh ấy là người rất tốt bụng. Tôi không hiểu gì anh ấy đều giúp đỡ hết mực, là người bạn đáng để kết thân. Còn Thẩm Vân Kiệt thì về sau mới quen biết, chúng tôi gặp nhau theo kiểu xã giao. Có lần tôi bị bệnh nên tìm Thẩm Vân Kiệt khám, mãi đến sau này mới thành bạn bè.


Nhưng tôi cảm thấy tính Thẩm Vân Kiệt không được phóng khoáng cho lắm. Nếu như chỉ giao thiệp cho qua thì còn chấp nhận được, chỉ là không đáng để thân thiết. Anh Quý chẳng phải người hay tị nạnh, nhưng không phải là người có con mắt nông cạn, sao có thể giới thiệu thầy với Thẩm Vân Kiệt được. Chuyện này tuyệt đối không hợp lý!

Long Đình đứng hình, nhưng không đợi anh ta nói gì, y tá đã dùng ánh mắt hung tợn nhìn tôi rồi hét lên:
Không biết xấu hổ! Đồ mặt dày!


Tôi không biết xấu hổ hay là do mặt cô quá dày? Ít nhất tôi còn chưa sinh con ra, không giống cô đẻ xong xuôi hết cả rồi! Nên nhớ Thẩm Vân Kiệt có vợ rồi đó.

Long Đình liếc qua tôi, tôi chẳng hề giải thích, chỉ nói với cô y tá:
Tôi tới đây tìm cô có chút việc, mong được hỏi cô mấy câu.


Hỏi tôi? Tôi biết gì mà hỏi? Không biết gì hết, tôi đi đây!
Cô y tá bực mình.
Khóa xe xong, Long Đình theo tôi vào bệnh viện. Anh ta không hỏi, tôi cũng không nói, ở cạnh nhau như vậy khá thoải mái.
Lúc này bệnh viện đã vào giờ tan tầm, chúng tôi muốn vào nhất định phải có lý do.

Anh không sao chứ?


Ừ, không sao!

Bàn tay của hai người chồng lên nhau, Huyền Quân bảo:
Nhắm mắt lại.

Quý Mạt Dương nhắm mắt lại, rất nhanh đã rụt tay về, anh ấy sửng sốt nhìn Huyền Quân, hắn chỉ cười:
Bất ngờ?


Thẩm Vân Kiệt!

Long Đình im lặng. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, khí trời trong vắt. Mặc dù là buổi tối nhưng trên bầu trời tràn ngập những vì sao, trăng tròn treo giữa bầu trời, là ngày rất đẹp.

Nếu anh dám động vào một sợi tóc của Ly Thương thì dù tôi có biển thành yêu ma cũng không tha cho anh đâu!
Quý Mạt Dương cảnh cáo xong quay sang tôi:
Ly Thương, kể từ hôm nay em phải cách xa hắn ra, không được có bất cứ quan hệ gì với hắn hết. Nếu em không nghe lời, anh sẽ đưa em ra nước ngoài, anh không tin hắn còn đuổi theo ra tận nước ngoài?

Quý Mạt Dương quay lưng bỏ đi, La Quán Trinh sốt ruột nhìn tôi và Huyền Quân. Huyền Quân nghiêng người trông tới khi bóng dáng Quý Mạt Dương mất hút mới chuyển mắt sang tối.
Long Đình đi tới trước mặt tôi:
Thương Nhi!


Tôi không sao, đi thôi.

Tôi lấy sợi dây đỏ cột chặt vào chuông Trần Hồn, sau đó lại lần nữa đeo ngay trước ngực.
Về tới biệt thự, chưa kịp xuống xe đã nhận thấy có gì đó không đúng, xe Quý Mật Dương chợt bẻ lái của gấp, làm tôi giật cả mình.
Long Đình lập tức dẫn tôi đi thẳng vào, nom có vẻ rất quen thuộc với đoạn đường này.
Anh ta dẫn tôi tìm bác sĩ:
Bạn gái tôi không biết bị gì mà bụng cứ khó chịu mãi, có bác sĩ nào đang trực khám được không?

Hai người đăng ký lấy số trước đã!

Tôi hết cách6, đành đợi nghỉ đủ tháng xong hẵng ra ngoài tìm thợ sửa chuông Trần Hồn vậy.
Quý Mạt Dương đích thân tìm người sửa chuô5ng giúp tôi. Thật ra Quý Mạt Dương có thể tu bổ văn vật, nhưng vì gánh nặng trong lòng, không muốn sửa nên mới dẫn tôi đi tìm người. Kể ra cũng lạ, trước lúc chúng tôi đi tìm bạn anh ấy, tôi còn cố ý dòm vào, trong túi vẫn toàn là mảnh vỡ. Nhưng tới lúc đến chỗ người bạn ấy, khi tôi lấy chiếc túi đỏ ra chợt thấy chiếc túi phình lên, lắc một cái nghe rõ cả tiếng chuông vàng.

Anh ta là viện trưởng của chúng tôi, cô tìm anh ta làm gì?
Cô y tá càng thêm khó chịu.
Tôi vuốt bụng mình:
Tôi mang thai rồi, là con anh ta.

Cả tháng nay tôi chỉ lo hồi phục sức khỏe, dù tâm trạng Quý Mạt Dương có tệ ra sao anh ấy cũng không nỡ rời khỏi tôi. Vì vậy tới giờ vẫn chưa tìm Thẩm Vân Kiệt tính sổ, bằng không chẳng biết hiện tại Thẩm Vân Kiệt ra sao nữa.
Long Đình

một tiếng, như bé ngoan nghe giảng vậy.

Ly Thương, em không cảm thấy bên cạnh em càng ngày càng xuất hiện nhiều chuyện rắc rối sao? Vốn dĩ Quý Mạt Dương còn định nhờ người trong sư môn tụi chị tới bảo vệ em đó, nhưng hiện giờ trong sự môn chẳng có ai đáng trông cậy cả. Sư thúc chính là hy vọng duy nhất, chẳng lẽ em muốn chặt đứt con đường này luôn sao?

Có lẽ lời của La Quán Trinh rất có lý, nhưng tôi không muốn làm vậy.
Ra khỏi cửa, mới đầu tôi định bắt xe, nhưng tầm mắt chợt va vào chiếc xe quen thuộc. Chiếc xe dừng lại, Long Đình bước xuống xe, thấy tôi anh ta chững lại, sau đó vòng qua đi tới chỗ tôi:
Chào cô!
Tôi đăm chiêu nhìn Long Đình, tuy rằng anh ta là bạn của Quý Mạt Dương nhưng lại hết mực tôn kính tôi!
Tìm tôi có việc gì?

Long Đình lấy làm lạ:
Anh Quý chưa nói à?

Xe chạy hơi loạng choạng, Long Đình vội vã ổn định tay lái, nhìn bóng tôi phản chiếu trên gương chiếu hậu, trầm mặc lái xe tiếp. Xe dần giảm tốc độ, rề rà tới mức tôi chỉ muốn ngủ, dựa vào ghế đánh một giấc vậy. Khi xe dừng lại tôi mới choàng tỉnh giấc, đúng lúc Long Đình cũng đang nhìn tôi:
Thầy tỉnh rồi à?

Tôi ngồi thẳng người hỏi Long Đình:
Có chuyện gì sao?


Người bạn nào, tên gì!


Nam tên Chu Tiểu Vân, nữ tên Đổng Thiển!


Quỷ Quân là gì?
Lục Quý Mạt Dương thắc mắc thì La Quản Trinh đột nhiên bước ra.
La Quán Trinh giải thích:
Trong quý tộc có Quý tôn và Quỷ quân, họ được xem là hai vị đế vương của quý tộc, cùng nhau cai trị quý tộc.
Huyền Quân không xen lời, Quý Mạt Dương không tin lắc đầu:
Không đúng, lần trước tôi gặp một người giống anh y như đúc, đó là ai?


Chị Trinh à, tin tưởng em, em có thể bảo vệ anh Mạt Dương và chị, em cũng có thể bảo vệ chính mình. Em đã không còn là Ly Thương của quá khứ nữa rồi.

Thấy La Quản Trinh sững sờ, tôi thở dài:
Em ra ngoài một lát.

Huyền Quân tách khỏi tôi đi tới trước mặt Quý Mạt Dương, hắn giơ tay để trước mặt:
Vậy thì thử đi.

Quý Mạt Dương chần chừ nhìn thoáng qua tay Huyền Quân, sau đó đặt tay mình lên tay hắn.
Tôi xoay người dẫn Long Đình rời khỏi đó, Long Đình quan sát khắp hành lang, không thấy được gì nên ngoảnh sang nhìn tôi:
Thầy Ly, mới nãy là thứ gì vậy?

Nữ quỷ!

Tôi vừa gặp nữ quỷ ư?
Long Đình không tin tưởng lắm.

Ừ, có lẽ anh bẩm sinh đã có Mắt Quỷ, có thể thấy được một số thử. Trước kia chưa gặp được cơ duyên nên chưa mở. Nhờ gặp được tối anh mở Mắt Quỷ ra rồi đó, nếu anh sợ có thể phong bế nó lại.
Tôi hơi bất ngờ, không ngờ Long Đình trời sinh đã có được Mắt Quỷ.
Đợi xe dừng lại tôi mới nhìn ra bên ngoài, Huyện Quân đang chắp tay đứng ngay nơi đó đợi chúng tôi, một tay hắn đặt sau lưng, một tay để trước bụng. Thấy tôi, Huyền Quân cười khẽ. Thấy hắn đi về phía mình, tôi vội đẩy cửa xe ra.

Ra ngoài à?
Huyền Quân vươn tay nắm lấy tay tôi, tôi đưa mắt đánh giá hắn.

Trời tối rồi, em ra ngoài làm gì?
La Quán Trinh lo lắng.

Có chút việc, không cần lo cho em đâu.
Tôi xoay người ra ngoài, thấy vậy La Quản Trinh cũng không đi theo, chỉ đành quay người trở vào.
Quý Mạt Dương đánh giá Huyền Quân một lượt:
Có hơi bất ngờ, nhưng mà không nghĩ tới lại là như thế.

Huyền Quân thả tay xuống quay đầu nhìn tôi:
Bản quân và Ly Thương có mối thù truyền kiếp, bản quân tới đây cốt là để lấy mạng em.

Long Đình hỏi tôi muốn đi đâu, tôi báo bệnh viện Gia Hòa, Long Đình nhìn lên gương chiếu hậu, ngạc nhiên hỏi:
Khám bệnh à?


Đi thăm!
Long Đình càng khó hiểu:
Thầy đi thăm ai?


Nếu Quý Mạt Dương đã không thích anh, vậy thì anh đi trước đi.
Tôi gỡ chuông Trấn Hồn từ trên cổ xuống, lấy cả vòng Trấn Hồn trên tay ra, sau đó đi tới đưa cho Huyền Quân, nhưng hắn lại nắm tay tôi mãi không buông.

Chẳng lẽ trong lòng Ly Thương không có chút nào dành cho bản quân sao?
Trong mắt Huyền Quân lộ vẻ không cam lòng.
Trên đường về, tôi ngồi trên xe lấy chuông Trần Hồn ra ngó tới ngó lui, chuông Trần Hồn thật sự mới coóng như hồi đầu. Quý Mạt Dương hỏi tôi:
Xác định không phải bị đổi chứ?


Ừ, không phải!

Quý Mạt Dương còn chưa mở được, anh ta thì hay rồi, tự mở luôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.