• 600

Chương 170: Xấu xa đến cùng cực


Khi tôi vào nhà, La Quán Trinh đã phóng cho tôi một cái liếc mắt, còn bữa sáng đã sẵn sàng. Ăn sáng xong, Quý Mạt Dương mở 8tivi, quả nhiên trên tivi đang phát tin tức tìm Vân Nhã. Nghe vậy, Vân Nhã tức tốc chạy từ trong nhà ra.

Thẩm Vân 3Kiệt lên tiếng bảo mỗi khi vợ mình phát bệnh điên sẽ làm người khác bị thương. Vì thế nhắc nhở tất cả mọi người nếu gặp vợ9 mình nhất định phải báo cảnh sát. Để bảo vệ an toàn cho vợ, anh ta sẵn lòng chi hơn trăm triệu, chỉ cần có manh mối sẽ đư6ợc hậu đãi!
Sau khi cô ấy tỉnh dậy, định sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Vân Kiệt nữa thì anh ta đột ngột theo đuổi dồn dập.
Ngay thời điểm đó, cô y tá kia gặp tai nạn xe qua đời, Thẩm Vân Kiệt đau lòng quá độ, ngất xỉu ngay bên mộ.

Con ơi, con của mẹ!
Cô ta hoảng loạn khóc nấc.
Đằng kia Thẩm Vân Kiệt đang đào hố, gã nhấc đứa bé còn đang cử động lên, ném xuống, sau đó lấp đất lại.
Nhưng bắt đầu từ ngày kết hôn mọi thứ đều thay đổi.
Ngay đêm tân hôn, cô ấy mơ thấy cô y tá kia tìm tới đòi con, còn mắng chửi cô ấy giết con mình. Nhưng cô ấy nào biết chuyện gì, kể từ ngày hôm đó bắt đầu mở ra chuỗi ngày tra tấn trong mơ.
Vân Nhã kể mọi chuyện cho Thẩm Vân Kiệt nghe, ban đầu còn tưởng anh ta sẽ giúp mình. Nhưng nào ngờ Thẩm Vân Kiệt lại thờ ơ, còn bảo chỉ là mơ thôi mà. Mãi đến tận nửa năm sau, tình trạng của cô ấy ngày càng nghiêm trọng, Thẩm Vân Kiệt dùng đủ lý do để từ chối sống cùng nhau. Thậm chí còn đưa cô đi khám ở khoa thần kinh, biển cô ấy thành người mắc bệnh tâm thần.

Có thể nói cô không biết gì hết, chỉ tự dưng bị vậy?


Cứ tra tấn thành ra quen thói, riết rồi nghiện mất, không cần chúng ta tìm họ sẽ tự giác tìm đến thôi. Những chuyện này không liên quan tới Vân Nhã, đó đều do một tay Thẩm Vân Kiệt tạo thành. Anh ta tự làm việc sai trái, tất tự gánh lấy hậu quả, cứ để tin tức lan truyền đi. Chị biết không, tôi qua em với Long Đình qua chỗ anh ta mang một người về đó!


Làm vậy được không đó?
La Quán Trinh không yên lòng.
Thẩm Vân Kiệt bộc bạch bảo viện trưởng ép anh ta cưới Vân Nhã, còn nói nếu không đồng ý sẽ nói ra chuyện anh ta tạo thành tích giá. Anh ta cầu xin cô ta nhẫn nhịn, đợi lấy được chứng cứ họ sẽ ly hôn ngay.
Cô ta nghĩ tới đứa nhỏ và tương lai, bất đắc dĩ chấp nhận.
Hai người La Quán Trinh và Quý Mạt Dương làm như người chẳng liên quan. Vào lúc bảy giờ, người bảo mình bận việc nên phải về, người thì bảo phải đi làm, chạy còn nhanh hơn thỏ. Ngược lại Long Đình không rời đi, trông có vẻ khá vui.
Tôi khuyên anh ta về đi nhưng anh ta bảo không vội. Còn Vân Nhã không dám xa tôi, quyết định ngồi dưới lâu đợi. Chán không có việc gì làm, tôi hỏi chuyện về đứa bé.
Cô có quen cô y tá đó không?
Tôi hỏi Vân Nhã, cô ấy gật đầu, sắc mặt khó coi nhưng vẫn kể lại quan hệ tam giác giữa cô ấy và họ.
Long Đình nghẹn họng, không dám than tiếp. La Quán Trinh ngồi ngoài rìa, Vân Nhã thì ngồi cạnh tôi, tựa hồ làm như vậy mới có cảm giác an toàn, vì thế mới ngồi ở giữa tôi và La Quán Trinh.

Em tính làm gì tiếp?
La Quán Trinh hỏi tôi.

Mà chiều mình về đi, không thể ra tay ở chỗ Long Đình được.
Không ai nói gì hết, chứng tỏ mọi người đều đồng ý, thấy thế tôi bèn đứng dậy đi về.
Long Đình lập tức xung phong:
Đồng người lầm, để tôi chở mọi người về!
Tôi quay đầu liếc Long Đình, đếm đếm số đầu người, tính cả anh ta chỉ có đúng năm người, vậy mà đông? Rời khỏi chỗ Long Đình, buổi chiều chúng tôi về tới biệt thự. Khi trời dần tới, Vân Nhã bắt đầu trở nên sợ sệt.
Mà ngay lúc này, cửa sổ biệt thự đột ngột rung lên ầm ầm, giống như bị gió lớn đập vào vậy.
Một tiếng
cạch
vang lên, cửa phòng bật mở, nữ quỷ cầm kim tiêm trong tay đi vào phòng.
Trông thấy tôi gương mặt cô ta càng thêm dữ tợn:
Ai mượn cô xen vào việc của người khác!

Cô ta bổ nhào qua, có ý muốn đâm ống tiêm vào tôi. Tôi vừa né vừa lùi ra bên ngoài, cô ta đột nhiên quay phắt, mắt trợn tròn đầy hung ác, đuổi theo hướng tôi rời đi.

Tôi biết rồi.

Tôi truyền tất cả những gì mình nhìn thấy vào trong đầu Vân Nhã, dù đang ngủ cô ấy vẫn nhíu chặt lông mày. Cô ấy không sao cả, chẳng qua đã thấy được ngọn nguồn câu chuyện mà thôi.
Vân Nhã cảm thấy Thẩm Vân Kiệt quả là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên thử kết giao với anh ta.
Bọn họ hẹn hò ba năm mới kết hôn, trong ba năm này, Thẩm Vân Kiệt thể hiện rất tốt, là người chồng chưa cưới mẫu mực.

Đúng vậy!

Không thăm dò được đầu mối, tôi đành mở pháp nhân, để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn sang bên kia kìa?

Tôi chỉ sang một hướng, cô ta hung tợn liếc qua, có bóng ai đó đang đào hố, cô ta nghiêng đầu chạy như bay qua đó. Khi đến nơi cô ta thấy một đứa bé đang nằm trên đất, run rẩy vươn tay muốn ôm, nhưng làm sao cũng chẳng thể ôm được.
Ban đầu, trước khi Vân Nhã quen Thẩm Vân Kiệt thì anh ta đang yêu đương với cô y tá kia. Mà Vẫn Nhã vốn dĩ cũng không định quen với Thẩm Vân Kiệt, thế nhưng chẳng bao lâu sau anh ta lại than thở đã bị cô y tá đó đá rồi, hơn nữa còn tìm tới cô ấy khóc lóc kể lể, mượn rượu giải sầu.
Mới đầu Vân Nhã không định hẹn hò với Thẩm Văn Kiệt, kết quả đêm đó Thẩm Vân Kiệt say rượu cưỡng bức cô ấy.
Một thời gian sau đứa nhỏ bị sinh non, Thẩm Vân Kiệt liền bể nó đi, sau đó chạy về bảo đứa bé bị Vân Nhã bế đi rồi, không chỉ vậy còn nói dối Vân Nhã muốn giết đứa bé, anh ta đang cố giành lại.
Cô ta nghe vậy vội vàng chạy ra ngoài, nhưng vì thằng xe không ăn nên gặp tai nạn xe. Sau khi cô ta chết có đi tìm Thẩm Vân Kiệt, nhưng anh ta đã chôn sống đứa nhỏ và đổ hết tội lên đầu Vân Nhã.
Cô ta không cam lòng, muốn tìm Vân Nhã trả thù. Thẩm Vân Kiệt dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản, cam đoan sẽ hỏi tung tích của đứa nhỏ cho ra lẽ. Nhưng ba năm trôi qua, cô ta đã hóa thành lệ quỷ, còn Thẩm Vân Kiệt lại kết hôn, còn lên chức viện trường.
Để cô ta không gây rắc rối cho mình, Thẩm Vân Kiệt đổ hết mọi lỗi lầm lên Vân Nhã, đề nghị cô ta tiến vào giấc mơ tra tấn Vân Nhã, phải giày vò cô ấy tới chết!
Cô ta nhanh tôi càng nhanh hơn, cô ta chậm tôi cũng chậm lại. Chẳng biết từ lúc nào đã đuổi theo tôi lên tận trên núi, nhưng đây chẳng qua là chút ảo thuật của tôi mà thôi, hiện giờ cô ta đã bước vào không gian do tôi tạo nên.
Chạy tới chân núi, tôi đột ngột xoay người nhìn cô ta.
Thế mới biết, cô y tá mà Thẩm Vân Kiệt theo đuổi lúc trước vốn là vợ sắp cưới của chủ nhiệm bệnh viện. Mãi sau này cô ta và Thẩm Vân Kiệt mới quen nhau, còn giúp đỡ công việc của anh ta rất nhiều, đến luận văn học thuật cũng nhờ cô ta trộm mà có.
Sau khi Thẩm Vân Kiệt lăn lộn đạt được một số thành tựu, quen cả con gái viện trưởng thì đã nghĩ tới việc đá cô y tá sang một bên. Nhưng cô ta đã có thai, đứa bé trong bụng đã được sáu tháng, không thể nào phá được.
Vân Nhã liếc qua liếc lại, nhích về phía tôi. Bởi vì cơ thể cô ấy rất yếu nên cứ buồn ngủ suốt, chưa được bao lâu Vân Nhã đã ngủ mất. Thấy Vân Nhã ngủ rồi, tôi bèn ra hiệu với Long Định:
Anh trông cô ấy giúp tôi, lát nữ quỷ kia tới đã có tới đối phó, còn anh ứng phó với Thẩm Vân Kiệt nhé!

Thẩm Vân Kiệt sẽ tới ư?


Sẽ tới!

Vì vậy mới có chuyện như bây giờ. Mà mục đích cuối cùng của Thẩm Vân Kiệt chính là tài sản của gia đình Vân Nhã và chiếc ghế viện trưởng của bệnh viện. Chớp mắt đóng pháp nhãn lại, tôi nhìn sang Vân Nhã:
Cô ngủ đi!

Vân Nhã lo lắng trông ra cửa:
Lỡ chúng tới lúc tôi ngủ thì sao...


Không nhìn ra Thẩm Vân Kiệt lại nham hiểm vậy đấy!
Quý Mạt Dương ngồi một bên lẩm bẩm một mình.
5
Long Đình đưa tách trà qua:
Em đã muốn nhắc nhở anh từ lâu rồi, kẻ như anh ta chỉ được cái tốt mã giẻ cùi thối. Trước đó lo anh hiểu lầm nên em không dám nói đấy chứ.

Quý Mạt Dương lườm:
Hừ, cậu cũng chẳng khá khẩm hơn đâu!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.