Chương 171: Điềm báo đại hung
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 3268 chữ
- 2021-12-31 04:55:29
Nhìn bóng Thẩm Văn Kiệt rời đi, nữ quỷ liều mạng đuổi theo, nhưng chạy một hồi lại vòng trở về. Cô ta quỳ trên đất dốc hết sức đào đất, n8hưng tiếc rằng chẳng đào được gì, vì nơi đây là không gian của quý
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bấy giờ tôi mới đón3g không gian quỷ lại.
Cô ta chợt nhận ra mình đang ở ngoài biệt thự, hai tay cầm phập xuống mặt đất để lại hai vết cào, đứng dậy9 hét vào mặt tôi:
Con tôi, con của tôi!
Cô ta nghe thế, cả người như được tiêm máu gà, lập tức lồm cồm đứng dậy từ dưới đất, ra sức tấn công.
Thẩm Vân Kiệt thấy bộ dáng của cô ta như vậy không khỏi lùi lại mấy bước, quả nhiên gã nhìn thấy nữ quỷ.
Em làm gì vậy, em điên à? Anh là Vân Kiệt!
Thẩm Vân Kiệt căm giận quát, nhớ tới đứa con bị chôn sống, gã sợ tới mặt tái mét, hai tay điên cuồng khua khoắng. Nhưng quá muộn rồi, bây giờ Thẩm Vân Kiệt có giải thích gì cũng đã muộn, nữ quỷ bám lên người há miệng cắn phập vào lỗ tai, làm gã đau điếng co giật.
Tôi hiểu được đại khái tình hình, Tiểu Trường đã tra lại tất cả camera giám sát, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng người nào, chớ nói chi là tìm ra kẻ trộm mất hai thanh binh khí thời Chiến quốc.
Thiếu gì mấy món đó, cậu nói binh khí thời Chiến quốc à? Tôi nhớ Quý Mạt Dương đâu có thiếu binh khí thời Chiến quốc đầu, không phải còn thanh kiểm trấn anh ấy để trên gác...
Tôi dừng lại, quay phắt nhìn Tiểu Trương:
Thanh kiếm dùng để trấn sát đặt trong phòng mất rồi?
Sắc mặt Tiểu Trương càng tái dại, run rẩy gật đầu. Tôi lườm Tiểu Trương, giơ tay bấm bấm tính toán, lát sau thả tay xuống:
Cậu gọi điện cho Quý Mạt Dương đi, nói tôi có việc đột xuất nên đi với La Quán Trinh
Tan!
Theo tiếng quát của tôi, ảo ảnh trước mắt hóa thành cát tan biến, đèn trong thang máy lại sáng lên, thang máy vững vàng hạ xuống.
Cuối cùng của thang máy mở ra, tôi đứng trong thang máy, trong tầng hầm toàn là đám người chết đầu bù tóc rối.
Lời nguyền rủa đại khái như sau, nguyền rủa người phụ nữ trong quan tài mãi mãi không được siêu thoát, bị người thì chủ giẫm nát dưới chân đời đời kiếp kiếp, phải nếm trải nỗi đau khổ vĩnh viễn không được chết già, không có được tình yêu.
Quý Mạt Dương có chút xúc động, còn tôi không có quá nhiều cảm tưởng về việc ấy. Bây giờ nhớ lại mới hiểu được ý nghĩa của những lời Quý Mạt Dương từng chỉ dạy.
Đơn giản mà nói, cô ta đã hận sai đối tượng.
Màu xanh trên trường sam nháy mắt đậm dần, trông càng ổn trọng hơn khi nãy mấy phần. Đôi mắt lóe lên, đám quỷ Nhiếp Thanh quỳ một chân đồng loạt nói:
Xin được diện kiến chủ nhân.
Tôi tằng hắng:
Đứng dậy đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, mấy người hộ pháp cho tôi.
Rõ.
Tôi cất điện thoại, hờ hững nhìn xung quanh, trong thang máy chợt hiện ra một đám người, có nam có nữ, một số người mặc trường sam, số còn lại mặc giáp.
Dáng vẻ khi chết của đám người này rất thê thảm, đao xuyên qua ngực, sau lưng cắm hơn mười mấy mũi tên. Bộ dáng ai nấy thảm không nỡ nhìn, mặt mày trắng bệch, thất khiếu đổ máu.
Bọn họ đứng sát tôi, trên người tản ra từng luồng hàn khí, trong đó có một nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu, con người bị móc ra, hốc mắt trống rỗng, nhìn như một hố đen không đáy, từng dòng máu đặc sệt chảy ra từ đó, cô ta còn lè lưỡi liếm tôi, nhưng chỉ nhận được một cái trừng mắt từ tôi. Tôi tới phía đối diện thang máy thăm dò.
() Quỷ Nhiếp Thanh theo truyền thuyết, nếu người lòng có oán hận sâu nặng không ăn không uống, lúc chết máu chảy ngược chuyển thành màu xanh, ở trong quan tài 49 ngày sẽ biến thành quỷ Nhiếp Thanh
Tôi quan sát bốn con quỷ Nhiếp Thanh còn lại, bọn chúng chẳng khác nhau mấy, tóc xanh, mặt cũng xanh. Chúng mặc trường bào có hoa văn màu xanh, vóc dáng cao gầy, mặt mũi tuấn tú, đạo hạnh tầm năm trăm năm.
Do dự một hồi, tôi cần lên ngón tay, vẽ lên trán đám quỷ, chúng liên tục run rẩy vì đau, lúc dữ dội nhất còn gào la thảm thiết. Sau trận gào thét đó, mái tóc xanh của chúng dần dần biến thành màu đen, gương mặt càng thêm trắng nõn, môi hồng răng trắng, tăng thêm vài phần tuấn lãng.
Chẳng qua khi đối mặt với nữ quý của bây giờ, tôi có chút không đành lòng.
Mắng cô ta là ác quỷ, nhưng cô ta làm vậy là vì con mình, vì thể nói trong lòng cô ta còn chút thiện lương, nhưng thâm tâm tôi hiểu rõ, tất cả hành vi cô ta gây ra không hề mang chút thương xót nào.
Quả thật đứa bé là khúc mắc khó gỡ trong tim, chỉ là rõ ràng cô ta biết rằng Vân Nhã không phải kẻ gây nên tội ác tày trời, mà cho dù Vân Nhã thật sự hại chết đứa bé đi chăng nữa, cô ta cũng có vô vàn cách trả thù, hà tất cố tình chọn cách tra tấn Vân Nhã, khiến cô ấy muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
rồi.
Hả?
Mặt Tiểu Trương nghệt ra, tôi lạnh lùng lườm cậu ta một cái, cậu ta không dám hỏi nhiều, hối hả chạy đi gọi điện.
Cậu đừng qua đây, mình tôi đi được rồi. Trong ba ngày này, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không được xuống tầng hầm. Cậu không được xuống, người khác càng miễn bàn. Nếu Quý Mạt Dương tới tìm thì cậu nghĩ cách dụ anh ấy ra chỗ khác. Còn nếu cậu để anh ấy xuống đây thì nhớ tự giác cầu phúc đi.
Cô ta gấp rút chạy ra ngoài cửa, tôi đi theo nhìn xem, một ngọn đèn quỷ lơ lửng dẫn đường hiện lên trước mắt, cô ta bám sát theo sau.
Mặc dù cô ta làm nhiều việc ác, nhưng đứng ở cương vị người làm mẹ lại đáng thương bộn phần. Nhìn bóng lưng hớt hải rời đi đó, tôi chỉ mong thời khắc siêu thoát cô ta sẽ không chịu nhiều đau khổ, chỉ một lát nữa thôi cô ta sẽ được gặp lại con mình!
Sau khi cô ta đi mất dạng, tôi sang coi tình hình Thẩm Vân Kiệt. Toàn thân gã đều là máu, trên đầu còn lủng lỗ chỗ, mặt mày nát bét!
Long Đình hiểu ý:
Thầy Ly, nếu thấy có khách vậy tôi xin phép về trước.
Ở lại đi, Vân Nhã cần được chăm nom, trước mắt không ai rảnh cả.
Vâng.
Long Đình vẫn cứ cung kính như thế.
Dù hận cũng không biết đang hận gì? Vậy còn ý nghĩa gì nữa?
Quý Mạt Dương từng nói, trong chuyện tình cảm, sợ nhất là hận sai hướng. Hồi tôi trẻ người non dại, không hiểu hàm ý trong câu nói của Quý Mạt Dương.
Còn nhớ có lần xuống mộ bắt gặp trên nắp một cỗ quan tài trong huyệt mộ có lưu lại những lời nguyền rủa và thù hận của chủ ngôi mộ lên một người phụ nữ.
Người chết không thể sống lại, năm năm rồi, giờ đây cô đã là lệ quỷ, theo lý thuyết đ6ã sinh ra linh thức nhất định. Chẳng lẽ cô không nghi ngờ chút nào sao, liệu con cô có thật sự chết trong tay Vân Nhã không? Vân Nhã giố5ng như cô, từ đầu tới cuối luôn là nạn nhân. Hai người phụ nữ các cô hà tất cứ dằn vặt lẫn nhau. Khi có hành hạ Vân Nhã, cô ấy cũng vô tình tra tấn lại cô trong lúc phải chịu đựng những trận hành hạ đó. Nhưng tại sao cô không chịu ngẫm lại, ngày nào cô cũng đi tra tấn Vân Nhã mà, cô cũng thấy đó, cô ấy là kiểu người vừa yếu ớt lại vô cùng sợ hãi cô. Thử hỏi, nếu cô ấy thật sự hại chết con cô thì đã sớm nhận tội rồi. Song, đến tận bây giờ cô ấy chỉ biết nói không biết mà thôi. Cô chưa từng suy nghĩ qua là ai hại chết nó ư?
Không... Không...
Nữ quỷ gầm rú, cơ thể bắt đầu vặn vẹo. Năm đó cô ta gặp tai nạn xe bị cán đến máu thịt lẫn lộn, hiện giờ thân thể dần biến về bộ dáng năm xưa.
Tôi quay lưng đi vào nhà, không muốn nhiều lời với cô ta. Điều đáng sợ nhất ở con người là họ cứ thích tự lừa mình dối người, không ngờ đến quỷ cũng vậy.
Thấy tôi, bọn chúng căn bản không hề sợ hãi. Người đông thể mạnh, quỷ đồng cũng áp dụng cả đạo lý này. Giống như kiến vậy, một khi đồng lòng đến loài động vật lớn như voi cũng phải e ngại! Khoảnh khắc tôi cất bước, dưới đất thoáng hiện lên một luồng sáng, đám quỷ bắt đầu lùi lại. Chúng chậm rãi ngẩng đầu, cùng lúc hà một hơi, ánh sáng liền biến mất. Tôi dừng chân, thang máy đã đóng lại, tôi xoay người dân hai lá bùa lên đó.
Hừ!
Quỷ không giống người chịu đàm luận đạo lý. Một khi đã như vậy, bớt nói lời thừa thãi, trực tiếp ra tay cho rồi.
Sư thúc của tôi.
Không đợi Huyền Quân trả lời, tôi nhanh nhảu cướp lời, sẵn tiện giới thiệu Long Đình:
Đây là Long Đình, bạn Quý Mạt Dương!
Long Đình?
Huyền Quân thờ ơ, dường như nghĩ tới điều gì, hắn im lặng không nói nữa.
Dứt lời tôi quay lưng đi xuống tầng hầm, đồng thời gọi điện cho La Quản Trinh, cùng lúc đó Tiểu Trương cũng vâng dạ chạy biển.
Bên này xảy ra chút chuyện, em bảo Tiểu Trương lừa anh Quý Mạt Dương đi rồi. Có gì, ba ngày này chị nghĩ cách đừng để anh ấy trở về nha.
Em tự giải quyết được không đó?
Được mà.
Tôi gác điện thoại, thang máy đột nhiên chấn động, sau đó đứng lại. Tôi đứng trong thang máy quan sát, đèn bỗng tắt ngúm, trước mặt tôi đen.
Tôi tức tốc gọi điện thoại kêu xe cấp cứu chở Thẩm Vân Kiệt đi. Đêm đó Long Đình ở lại hỗ trợ chăm sóc Vân Nhã, còn tôi ngồi dưới lầu chờ cô y tá đó về.
Rạng sáng, tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô y tá ôm đứa bé tan biến vào hư không, nhưng trên mặt không chút buồn đau, ngược lại sung sướng ôm chặt đứa bé vào lòng. Sau khi tỉnh dậy, thấy Huyền Quân dõi mắt nhìn mình, tôi thở dài im lặng, chưa kịp đứng dậy chợt thấy Vân Nhã đứng ngay trước mặt. Thấy tôi tỉnh rồi, cô ấy mới hốt hoảng kể:
Tôi thấy hết rồi, đều do Thẩm Vân Kiệt mà ra.
Tôi không đáp lại, đứng dậy nói:
Long Đình, anh đưa Vân Nhã về nhé!
Bà cố nội tôi ơi, cuối cùng cô cũng chịu tới rồi!
Vừa thấy bóng tối, Tiểu Trương tức tốc chạy tới. Khi đứng trước mặt tôi, cậu ta mới nhận ra Huyền Quân ở đây, lúng túng chào hỏi, bảo tôi có việc cần bàn.
Mất rồi?
Tôi nghe Tiểu Trương kể lại, cảm thấy khá là bất ngờ.
Hai thanh binh khí thời Chiến quốc ở trong hầm ngầm dưới lòng đất của Quý Mạt Dương đã biến mất. Nếu Quý Mạt Dương biết được không điên lên mới lạ?
Được!
Long Đình quay người mang Vân Nhã đi khỏi, tôi trở về nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi hai ngày, Huyền Quân cũng dính lên giường tôi cả hai ngày. Mới đầu tôi còn nói chuyện rạch ròi với hắn, nhưng tôi có đuổi kiểu gì hắn vẫn nằm ì trên giường không đi.
Hai hôm sau, tôi tới Sở Nghiên cứu, Tiểu Trương chờ tôi sốt ruột cả lên.
Chỉ tin lời lẽ phiến diện của Thẩm Vân Kiệt, chính bản thân cô ta đã tồn tại vấn đề rất lớn. Rõ ràng cô ta sớm đã biết rõ chân tướng nhưng cứ sống chết không chịu buông tha Vân Nhã, ngược lại trao hết lòng tin cho Thẩm Vân Kiệt.
Nhìn thì tưởng cô ta vì yêu mà luôn giữ tấm lòng trung trinh son sắt say đắm một người đàn ông. Nhưng chẳng phải cô ta chỉ là một kẻ ngu muội, vì ghen tị với Vân Nhã nên mới mặc kệ sai lầm của Thẩm Vân Kiệt.
Hết thảy mọi lỗi lầm đều do chính cô ta tự tìm. Tôi tiếc thương cho cô ta, tâm tình chập chùng lên xuống, định lên tiếng cầu một con đường sống nhưng cuối cùng lại thôi.
Mất hồi nào?
Không biết, bỗng dưng biến mất tiêu. Tối qua tôi đi kiểm tra mới phát hiện, nhưng cả nửa tháng nay tôi không xuống đó.
Tiểu Trương bị nghi ngờ lơ là nhiệm vụ nên hơi sợ.
Nhưng ai rảnh việc đi xuống đó kiểm tra chứ, phải biết dưới hầm ngầm có nhiều đồ lắm, tùy tiện đối chiếu cũng mất mấy ngày. Tiểu Trương lau mồ hôi, có vẻ khá là hoảng sợ.
Sợ gì, cũng chẳng phải cậu trộm.
Tôi cất bước đi xuống tầng hầm, Tiểu Trương vội vàng nối gót theo sau, vừa đi vừa giải thích.
Nữ quỷ ngẩng đầu giật phắt lỗ tai gã ra, Thẩm Vân Kiệt kêu la thảm thiết, run rẩy sẩy chân té ra đằng sau, cô ta bắt đầu xé xác gã.
Đi ra ngoài, không được làm dơ chỗ này.
Huyền Quân bất mãn hừ lạnh, giống như Diêm Vương đến từ địa ngục.
Cô ta vâng lệnh túm chân Thẩm Vân Kiệt kéo gã ra ngoài. Trong vòng hai dặm xung quanh đều nghe được tiếng gào thét đau đớn của gã. Đợi đám Thẩm Vân Kiệt đi khói, Long Đình gật đầu chào hỏi Huyền Quân:
Vị này là?
Trên thực tế, làm kẻ thứ ba chen chân vào chẳng phải chuyện đáng tuyên dương. Nhưng sao ruồi bọ có thể lẻn vào khi trứng còn nguyên vẹn chứ. Nếu không phải do trứng bị hư, thử hỏi sao ruồi bu vào được?
Cô y tá xông tới định giết tôi, nhưng không đợi cô ta lại gần đã bị đánh bật ra. Tôi nhanh chóng xoay người nhìn, Huyền Quân hiện ra đứng cạnh tôi. Ảnh mắt hắn lạnh lẽo, hỏi:
Không sao chứ?
Sao sự thúc tới được đây?
Tôi xoay người, tay niết quyết chủ Nhiếp Hồn, đám quỷ đằng trước vừa đụng vào lập tức hét thảm, hồn bay phách tán. Bọn quỷ đứng sau đang xông tới thấy đồng bọn gặp chuyện không may bèn nhanh chân né tránh. Nhưng vẫn còn một số kẻ không sợ chết, bất chấp nhào vào đánh với tôi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi dần thẩm mệt. Bình thường Quý Mạt Dương cất giữ rất nhiều đồ vật, cho nên ở đây có rất nhiều âm hồn. Không đánh nổi nữa, tôi lấy la bàn ra, trước tiên thu một đám quỷ vào. Những con quỷ đứng cách đó không xa không dám lại gần, sợ bị tôi bắt lấy.
Giằng co được một lúc, có mấy con quỷ Nhiếp Thanh xông tới. Chờ tới khi tôi dùng chủ Nhiếp Hồn bắt giữ chúng xong thì chẳng thấy bóng dáng đám quỷ còn lại đầu.
Huyền Quân dòm Long Đình chằm chặp, trong ngực như có gì nghẹn lại, chẳng biết vì cớ gì mà lông mày hắn cử giật mãi.
Huyền Quân đánh mắt sang Thẩm Vân Kiệt, hiển nhiên đã mang ấn tượng xấu. Chuyện một tháng trước như vừa mới xảy ra, Huyện Quân còn nhớ như in.
Huyền Quân liếc y tá ngã dưới đất:
Không phải cô muốn con sao? Chỉ cần cô báo được thù, bản quân đương nhiên sẽ trả đứa nhỏ cho cô.
Long Đình nghe lời vào nhà, còn Huyền Quân ngồi dưới lầu. Không bao lâu sau, cô y tá kia đã trở lại, thấy bóng Huyền Quân bền vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Có thể khiến quỷ nghe lời tới nhường này cũng chỉ có mỗi Huyền Quân.
Cô đi đi, người dẫn đường đã đợi sẵn, rạng sáng ngày mai chính là ngày chết của cô!
Tuy thái độ Huyền Quân lạnh lùng vô tình, nhưng so ra lúc trước cô ta có khi nào nhân từ đầu!
Sao Thương Nhi biết bản quân đi rồi?
Huyền Quân liếc vào sân, tựa hồ biết Quý Mạt Dương không có mặt ở đây nên chẳng thèm để tâm. Thấy hắn đi vào sân, tôi đành ngoan ngoãn theo hắn trở vào.
Đương nhiên cô ta không cam lòng, chồm dậy xông tới vọt vào sân cùng chúng tôi. Vốn dĩ cô ta định làm hại tôi, nhưng Huyền Quân chỉ phất tay một cái, nữ quỷ bị đánh văng vào biệt thự. Tôi và Huyền Quân chân trước chân sau đi vào biệt thự. Vừa vào đã thấy cảnh Thẩm Vân Kiệt và Long Đình giằng co.
Thẩm Vân Kiệt thấy tôi có hơi ngạc nhiên, gã chần chừ hỏi tôi:
Chuyện gì thế này?
Thầy Ly, anh ta muốn cướp người nhưng không đánh lại tôi.
Con người Long Đình cũng thật thú vị, những lời này khỏi nói tôi cũng biết. Nhưng anh ta vẫn cứ nói, tôi không nhịn được coi anh ta như đứa bé đang mách lẻo, có vẻ hơi lạ lùng.
Bốn con quỷ Nhiếp Thanh vâng lời đứng dậy, lúc này tôi mới ngồi xuống, có quỷ Nhiếp Thanh trông coi, cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi.
Nhưng vì cơn buồn ngủ đánh úp, không lâu sau mắt tôi đã khép lại. Mà ngay khi tôi vừa nhắm mắt chợt thấy cảnh có người đang tiến vào tầng hầm. Cửa hầm mở ra, có một người bước vào, mắt cứ liếc ngang ngó dọc, kể đó ngẩng đầu quan sát mấy thanh binh khí thời Chiến quốc được trưng bày bên trên. Nhân lúc không có ai, gã lấy hai thanh kiếm đặt ở hướng Tây và hướng Nam xuống. Sau khi gỡ xuống, gã lấy mảnh vải đỏ bọc chúng mang ra ngoài.
Tôi mở to mắt ngẩng đầu nhìn nơi để hai thanh bảo hiểm thời Chiến quốc, không khỏi cau mày.
Đứng dậy nhìn vị trí của hai thanh kiếm, bấm tay tính toán, thiểu Bạch Hổ và Chu Tước. Hai loài vật này đều chẳng phải thử an phận gì, một khi Bạch Hổ không bị trấn áp tất gây ra tại vạ, còn Chu Tước chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ cần có kẻ dám làm loạn, nó ắt dám nối giao cho giặc.
Mà Thanh Long và Huyền Vũ lại là chính thần, chính thần bị trấn áp, Bạch Hổ và Chu Tước được tự do, hiển nhiên muốn Quý Mạt Dương chết không có chỗ chôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.