• 600

Chương 173: Ở trong quan tài


Quý Mạt Dương muốn ở lại một mình, đời nào tôi đồng ý nên tôi bảo:
Sư thúc và anh đi đi, em ở lại.


Hai người qua8y sang nhìn tôi chằm chằm, tôi chần chừ nói tiếp:
Cứ để em ở lại đi, không sao đâu. Bây giờ em cũng coi như có tí bản lĩ3nh, bọn họ lại bị anh dọa sợ nên lấy lòng em còn không kịp, nói gì đến làm hại. Kể cả giờ không sợ, đợi đến lúc anh biến 9thành Bất Hỏa Cốt, bọn họ còn không sợ được hay sao?


Quý Mạt Dương vẫn không đồng ý, lúc này Huyền Quân mới bảo:6
Bức tranh kia lại lịch không rõ, không biết Quý Mạt Dương đào đầu ra, bên trong rõ ràng là một con quỷ, anh ấy lại đi bái nó, không cẩn thận là xảy ra tai nạn chết người đấy.
Tôi tựa đầu vào ghế, chẳng lâu sau thì ngủ mất.
Trong mơ, Quý Mạt Dương xuống mộ, vấp phải một bức tranh mà ngã. Anh ấy phát hiện có điều không ổn, bèn mang bức tranh theo. Đêm đến, bức tranh đó nói với anh ấy rằng nó là người tu hành, muốn nhờ vào việc giúp người làm việc tốt để tích lũy đạo hạnh, chỉ cần Quý Mạt Dương cung phụng nó như tổ tông, nó sẽ bảo vệ Quý Mạt Dương chu toàn.
Anh ấy từ từ mở mắt, đứng dậy thu tờ giấy lại rồi dắt tôi đứng lạy bức tranh:
Đa tạ lão tổ tông.
Nói xong, Quý Mạt Dương dẫn tôi ra ngoài. Tôi không nhịn được quay đầu lại xem, cứ có cảm giác ông lão kia đang nhìn tôi, ánh mắt chăm chăm không có ý tốt.
Vừa ra bên ngoài, Quý Mạt Dương đã lảo đảo suýt ngã, tôi vội đỡ anh, hỏi anh có sao không. Anh ấy lắc đầu bảo không có chuyện gì rồi dẫn tôi đi.
Lên xe tôi mới hỏi Quý Mạt Dương có biết bản thân đang làm gì hay không, anh lại bảo không sao đâu, đó là tổ tông của anh, sẽ không hại anh đầu. Tôi không nói gì nữa, nhưng lòng lại biết rõ đó nào phải tổ tông gì, tổ tông của anh ấy chẳng nhẽ tôi lại không biết hay sao.
Quý Mạt Dương cầm bức tranh đặt lên bàn, lại mang một đĩa nước đến. Anh ngồi xuống nhắm mắt lại, một bàn tay đặt lên bàn, nếu tôi không nhầm, anh đang thỉnh thần nhập thân. Những bức tranh này dày đặc âm khí, chắc chắn người được vẽ không phải là thần. Có điều nếu là quỷ thì muốn thỉnh cũng phải chịu rất nhiều tổn hại, rốt cuộc Quý Mạt Dương còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết đây? Anh ấy giấu giếm tôi nhiều quá.
Trong nháy mắt thỉnh được thần tiên, Quý Mạt Dương rùng mình một cái, tay giật giật nhúng vào địa nước rồi chậm rãi quẹt trên mặt giấy.
Vài phút sau, vật trên mặt giấy cũng đã thành hình, nhìn giống bản đồ rồi lại không giống. Gió nổi lên, Quý Mạt Dương giật mình, bức tranh di động một chút rồi dịch lên trên.
Tôi tỉnh lại, mở to mắt nhìn anh ấy nhưng chỉ im lặng không nói. Việc đã đến nước này, chuyện bức tranh đành tính sau. Quý Mạt Dương dừng xe bên ngoài một căn biệt thự, bảo tôi rằng kiểm ở bên trong, giờ chúng tôi phải vào tìm. Tôi hỏi anh ấy:

Sao em xem không hiểu tờ giấy vẽ gì?


Nếu cái gì em cũng biết thì còn cần anh làm gì.
Câu từ phản bác của Quý Mạt Dương lúc nào nghe cũng có lý, nhưng thật ra chỉ là cả vú lấp miệng em.
Xe chạy dọc hướng dẫn tới biệt thự tôi đang sống. Xe dừng, Quý Mạt Dương đi xuống dưới tầng hầm của biệt thự - giờ tôi mới biết vụ này luôn. Quý Mạt Dương mở cửa hầm dẫn tôi xuống. Bố trí trong hầm không khác gì so với bên Sở Nghiên cứu, có một ít đồ nhưng không phải văn vật mà là thiết bị bình thường, lác đác vài vò rượu có niên đại, tổng quan không khác hầm rượu là mấy.
Quý Mạt Dương đi vào sâu phía trong, mở một cuộn tranh ra. Trong tranh vẽ một ông cụ diện mạo xấu xí, đầu đội đầu lập, tay xách giỏ cá, sau lưng đeo cần câu. Quý Mạt Dương nhìn ông cụ một hồi rồi bảo:
Lão tổ tông, hôm nay con đến thăm người chủ yếu là muốn nói thần khí chiến quốc con tìm còn thiếu hai thanh, còn mong lão tổ tông chỉ dẫn cho con.

Bức tranh lay động một cái rồi im luôn.

Muốn tìm thần khí chiến quốc không khó, nhưng cần có người mang nó về, chưa kể còn cần người bố trận. Lần trước5 ai giúp cậu bày trận?

Quý Mạt Dương do dự:
Tự tôi bày.
Tôi ngạc nhiên:
Anh biết xem phong thủy nhưng có biết bày trận pháp phong thủy đầu? Anh làm kiểu gì thế?

Trẻ con thắc mắc ít thôi.
Tôi phụng phịu:
Em ở lại, hai người mau đi đi.

Không được.
Quý Mạt Dương không cho phép tôi phản đối. Huyền Quân ngắt lời:
Kính lão đắc thọ. Bản quân ở lại, các ngươi đi.
Tôi và Quý Mạt Dương không hẹn mà cùng nhìn về phía Huyền Quân, công nhận hắn ở lại thì ổn thật, thế là hai anh em tôi không ý kiến nữa, dắt nhau ra ngoài. Ra khỏi tầng hầm, Quý Mạt Dương đưa tôi đi tìm Tiểu Trương. Vừa thấy chúng tôi, Tiểu Trương giơ tay quệt mồ hôi trên trán:
Mọi người ra rồi à?


Dùng ván gỗ niêm phong cửa tầng hầm lại, có ai hỏi thì bảo mất đồ đang chờ cảnh sát tới kiểm tra. Sở Nghiên cứu tạm thời đóng cửa, chờ tôi và Ly Thương về rồi tính.
Quý Mạt Dương vừa dặn vừa lên xe.
Tôi thắc mắc:
Em đã gặp người trộm kiếm rồi, là bạn của anh. Anh chưa từng nói cho người khác biết tầng hầm có gì, chỉ có Tiểu Trường tình cờ thấy, sao bạn bè anh lại biết được?



Anh cũng không biết.
Quý Mạt Dương không chịu hé răng, tôi cũng chẳng hỏi nữa, có khi anh ấy không biết thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.