• 601

Chương 174: Đứa con bất hiếu


Quý Mạt Dương cũng phát hiện ra điều bất thường, ngẩng đầu quan sát xung quanh một hồi.


Xem ra có người mách cho cậu ta 8cách bài trí bố cục phong thủy thế này.
Dường như Quý Mạt Dương biết gì đó, sắc mặt nặng nề hẳn lên.

Tôi hỏi anh:
Có c3huyện gì thế? Rốt cuộc chỗ này có cái gì?

Quý Mạt Dương nhìn hai thanh kiếm trên đầu, lẩm bẩm:
Em đoán thử xem bây giờ chúng ta gỡ hai thanh kiếm xuống thì sẽ có chuyện gì xảy ra?


Còn phải xem nơi này trấn cái gì đã. Theo em quan sát thì chắc là trấn người. Nhà là nơi người ở, vị trí hai ta đang đứng lại vừa vặn là một cỗ quan tài, trong quan tài cũng là người còn gì, chẳng qua là người không còn sống mà thôi.

Nghe tôi nói, Quý Mạt Dương đưa mắt liếc nhanh xung quanh rồi bảo:
Để anh gọi điện hỏi thử xem sao.

Lúc này Quý Mạt Dương mới kể, lúc anh lấy được thần khí chiến quốc, kẻ trộm k9iếm cũng đang ở bên cạnh. Người này tên Chu Bất Phàm, anh ta cũng là nhân tài nổi bật trong nghề mỏ vàng như anh, cho nên có cơ 6hội gặp mặt, thậm chí là cơ hội cùng nhau xuống mộ. Từ xưa đến nay, xuống mộ có một quy củ, ấy là vật nên thuộc về mình thì mình5 cầm, nhưng đã không phải của mình thì tuyệt đối không được phép rờ vào.
Trước khi xuống mộ, mọi người đều đã phân chia nhiệm vụ tương xứng, cho dù muốn ý kiến thì cũng không được ý kiến bừa bãi. Cách hành xử của Chu Bất Phàm cũng coi như trường nghĩa, anh ta xuống mộ chủ yếu là vì yêu thích, chứ đồ trong mộ hiểm khi nào anh ta coi trọng. Kể cả có đưa đồ cho anh ta, anh ta cũng chỉ nhìn chứ không nổi lòng tham.
Lần đó xuống mộ phát hiện một thanh thần khí chiến quốc và cả một tướng quân chiến quốc mặc khôi giáp. Quý Mạt Dương bèn kết luận đó là thần khí hồi còn sống tướng quân coi như trân bảo, sau khi mất, ngài rót hồn vào bên trong thần khí, lại thêm việc thần khí sát phạt vô số nên tự mang lực trấn sát.
Chu Bất Phàm có giỏi thì cứ kiện đi, tuy đồ của Quý Mạt Dương có mấy món không rõ lai lịch thật, nhưng Chu Bất Phàm cũng có sạch sẽ gì đâu, anh ta lấy ít không có nghĩa là anh ta không lấy. Muốn kiện Quý Mạt Dương á? Không kiện nổi.

Giờ tính sao đây? Em coi ra được nơi này là một cái quan tài, nhưng vì có vật trấn sát nên lúc đứng ở bên ngoài không phát hiện ra, đặt chân vào mới biết căn nhà ít nhất cũng có niên đại vài chục năm rồi, không biết trong này có bí mật gì.


Theo lời anh nói thì Chu Bất Phàm vốn không phải kẻ tính toán chi li, nhiều năm trước đã không muốn lấy thần khí chiến quốc, nay lại bỗng dưng mở miệng, hắn là đã gặp phải chuyện phiền phức khó giải quyết, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đi trộm thần khí chiến quốc của anh.


Vậy thì lạ lùng rồi đây. Tử mẫu tinh trên mi tấm ảm đạm không ánh sáng, ánh sáng của tử tinh che lấp ánh sáng của mẫu tinh, xem ra anh là đứa con bất hiểu rồi.
Chu Bất Phàm mang tưởng mạo đại phú đại quý, vầng trăn no đủ, đỉnh đầu không nhọn, không hiểu tại sao mẹ anh ta lại mất sớm.
Theo lý thuyết, con phúc hậu thì mẹ cũng sẽ phú quý trường thọ, nhưng căn cứ vào tướng mạo của Chu Bất Phàm, mẹ anh ta chắc chắn không thể sống thọ.
Cô nói bậy bạ gì đấy? Giả thần giả quỷ ít thôi, mẹ tôi vẫn còn rất mạnh khỏe!
Chu Bất Phàm giận tím mặt, tôi lại giật mình, chẳng nhẽ mình nhìn lầm rồi? Vậy cũng kỳ lạ quá, tôi chưa nhìn sai bao giờ.
Quý Mạt Dương nghiêm mặt:
Em nhìn ra gì rồi?

Huống chi, ngày ấy khi anh hỏi Chu Bất Phàm có muốn lấy hay không, anh ta đã nói bản thân không cần, giờ lại đến đòi, khác gì bảo thần khí đó vốn là của anh ta, Quý Mạt Dương chỉ là người mượn mà thôi, giờ anh ta đòi lại là chuyện đương nhiên.
Thậm chí Chu Bất Phàm còn uy hiếp Quý Mạt Dương, nói nếu anh không chịu trả lại, anh ta sẽ tố cáo, rồi thì có nhiều tên trộm nhòm ngó đồ của anh lắm.
Quý Mạt Dương là ai cơ chứ, sao có thể chấp nhận được việc có kẻ uy hiếp mình, thể là hai người trở mặt.
Nhắc tới Long Đình, Chu Bất Phàm mới buông tay, nhưng lát sau lại hỏi:
Cái tên Long Đình là cậu ấy tự đổi?

Quý Mạt Dương mặt nặng mày nhẹ nhìn Chu Bất Phàm không nói gì, lúc này anh ta mới lấy điện thoại ra quay số. Tôi xem đi xem lại tướng mạo anh ta xong cũng quay sang quan sát cả căn phòng. Nửa tiếng sau, Long Đình đã đến, còn dần theo cả Vân Nhã. Vừa thấy tôi, Vân Nhã đã như gặp được ân nhân, vội chào:
Thây.

Long Đình cất giọng:
Chuyện của Vân Nhã, tôi xử lý xong rồi, đã giải thích với cha mẹ cô ấy và đưa cô ấy đi gặp bác sĩ. Hiện tại đã chứng minh được cô ấy không có bệnh về thần kinh.

Quý Mạt Dương muốn lấy vật này, cũng đã hỏi Chu Bất Phàm có muốn hay không, quả nhiên anh ta cũng thích, nhưng thấy Quý Mạt Dương thích thì báo anh cứ lấy đi, anh ta không cần.
Sau này Quý Mạt Dương kiên trì đi tìm thần khí chiến quốc, rồi nhờ có duyên mà thu về đủ cả bốn món thần khí, anh ấy mời cao tăng về độ hóa rồi mới đặt chúng dưới tầng hầm.
Không lâu sau, Chu Bất Phàm lại tìm đến nói muốn lấy lại món thần khí chiến quốc kia. Buồn cười, đã qua ngần ấy năm, làm gì có chuyện Quý Mạt Dương sẽ đưa cho anh ta.

Bất Phàm, đây là em gái của anh Quý, cũng là thầy mà tôi nhắc đến.
Nghe Long Đình giới thiệu, Chu Bất Phàm mới lễ độ hơn một chút.

Tuy rằng tôi không biết tại sao Long Đình đổi tên, nhưng dạo này sức khỏe cậu ấy đã tốt hơn nên việc này ắt hẳn phải có ý nghĩa gì đó.
Chu Bất Phàm đi ra nơi khác hút thuốc, bấy giờ Long Đình mới hỏi Quý Mạt Dương chuyện gì đang xảy ra. Quý Mạt Dương liếc xéo một cái:
Cậu ta trộm của tôi hai thanh kiếm.

Long Đình ngạc nhiên nhìn hai thanh kiếm, quay sang hỏi Chu Bất Phàm:
Bất Phàm, cậu trộm kiếm của người ta làm gì?


OK

Phong cách làm việc của Long Đình và Quý Mạt Dương đều nhanh gọn giống nhau. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Chu Bất Phàm hỏi Long Đình:
Đây là thầy mà cậu nói?


Mẹ anh qua đời rồi à?

Chu Bất Phàm sửng sốt:
Cô nói cái gì?


Tử mẫu tinh trên mi tâm anh ảm đạm, khả năng mẹ anh đã qua đời rồi.
Chu Bất Phàm giận đến bật cười:
Mẹ tôi đang sống rất tốt.


Anh ta có mệnh đại phú đại quý, là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, cha vẫn còn những mẹ đã mất nhiều năm. Em nhìn không rõ là mấy năm, nhưng ít thì mười, nhiều cũng phải hai mươi mấy năm. Mệnh anh ta phúc hậu, đáng ra mẹ cũng mang số hiển quý, nhưng nhìn vào mặt mày anh ta thì mẹ anh ta đã chết oan chết uổng lâu rồi.


Rốt cuộc cô đang nói linh tinh cái gì thế?
Chu Bất Phàm muốn xông lên đánh tôi, lại bị Quý Mạt Dương cản lại.

Gọi cho Long Đình một cuộc đi.

Quý Mạt Dương rút điện thoại gọi cho Chu Bất Phàm, nhưng dường như Chu Bất Phàm biết anh ấy sẽ gọi nên kiên quyết không nhấc máy. Quý Mạt Dương gọi đi gọi lại vài lần nhưng máy đều báo thuế bạo nên anh ấy đành nhắn tin cho anh ta, nói mình đã đến biệt thự ôm kiếm đi rồi. Quả nhiên Chu Bất Phàm chạy tới ngay tắp lự, thấy tôi với Quý Mạt Dương đang ở biệt thự chờ, kiểm vẫn còn nguyên thì mới thở phào một hơi.
Anh ta nhìn Quý Mạt Dương chằm chặp:
Anh có nhiều đồ như vậy, để bụng một hai thanh kiếm làm gì? Chẳng phải tôi đã nói là anh ra giá bao nhiêu tôi cũng trả hay sao?

Tiền không phải vấn đề. Hai thanh kiếm này tôi dùng để trấn sát, đều đã được khai quang thuộc về tôi, cậu cầm đi sẽ phá hủy phong thủy.
Quý Mạt Dương lạnh nhạt đáp. Chuyện đã tới nước này thì cũng không cần khách khí nữa.

Nếu không phải vì tiền nong thì tôi cũng đã bảo rồi đấy, tôi có thể dùng vật khác đối với anh.
Vẻ mặt Chu Bất Phàm đầy chân thành, tôi nhìn mà khó hiểu.

Tôi không trộm, chỉ lấy lại thôi. Năm đó là cả hai chúng tôi phát hiện ra nó mà.


Mặt Quý Mạt Dương nhăn lại, tôi lên tiếng:
Hai người cùng nhau phát hiện hai thanh?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.