Chương 179: Nguyên thần không còn
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1801 chữ
- 2021-12-31 04:55:43
Sắc mặt Chu Bất Phàm lạnh đi:
Tôi không đồng ý.
...
Tôi không nói, chỉ quay người bỏ đi, Long Đình đi theo, còn vội hơn8 cả tôi. Tôi nhìn về phía Long Đình, cố ý đi chậm lại.
Nhưng những chiếc xe khác đột nhiên lao vào tôi, tôi không tránh kịp, sợ đến nỗi mặt cũng tải xanh.
Bên tại truyền đến tiếng của Hương Vụ, đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng hẳn lo lắng như vậy:
Thương Nhi!
Tôi xoay người lên xe, Long Đình đưa tôi đến Sở Nghiên cứu.
Tôi xuống xe đã thấy mây đen che phủ phía trên Sở Nghiên cứu.
Anh ở lại, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi xe, trời sáng mà chúng tôi chưa ra thì anh đi về.
Nhưng cũng chính lúc này, Thước Thiên Bồng giảng một chưởng xuống.
Tiểu Trần hét thảm, hiện ra nguyên hình.
Thế à, mở cửa đi, tôi vào trong xem thử.
Tôi vừa nói vừa định đi vào, Tiểu Trương nghe tôi nói muốn vào trong thì vội vàng cản tôi.
Bên trong xảy ra chuyện, Quý Mạt Dương không cho vào.
Tiểu Trương vội vàng kéo tôi, tôi quay sang nhìn cậu ta, Tiểu Trương sợ tôi, vội buông tay. Tôi đạp mở cửa, sải bước đi vào.
Tiểu Trương vội vã đi theo.
Thầy về rồi?
Vân Nhã gọi tôi, tôi liếc nhìn cô ấy.
Anh tôi đâu?
Tôi ngây người, đang định đi tìm Hương Vụ thì
bịch
một tiếng, Thước Thiên Bồng cản tôi lại, xe bị ném đi
rầm
một cái.
Tôi còn chưa kịp định thần đã có một bầy tiểu quỷ đứng bên cạnh.
Nhưng nếu tôi không nói, chắc chắn anh ta sẽ vào trong, nếu tôi đã nói, anh ta sẽ suy nghĩ đến lời nói của tôi, ít nhất cũng sẽ đợi.
Tôi đeo balo đi vào Sở Nghiên cứu, đến sân thì nhìn xung quanh, khoảng sân rộng lớn trống trơn tựa như bị âm khí bao trùm.
Long Đình ngẩn người, tôi cười cười:
Đừng vào trong!
Long Đình không trả lời nhưng tôi biết, có lẽ anh ta sẽ không nghe lời, tính cách của anh ta là như vậy.
Tiểu Trần bọn họ chẳng để ý đến Tiểu Bảo, nhìn chằm chằm những chiếc xe kia.
Tiểu Trần nói:
Mọi người tản ra.
Ừ.
Tôi nhìn Thước Thiên Bồng:
Sao không ra sớm một chút?
Thước Thiên Bồng nói:
Tôi đang bế quan, lại bị cô quấy rầy.
Mời thầy nói.
Nghe lời thầy!
Long Đình dừng lại, tôi nói:
Một chuyện nhỏ bình thường thôi, anh 3không cần phải giận, nếu không thì đức hạnh của anh sẽ mất, mất rồi, có thể mọi nguyện vọng trong lòng anh sẽ không còn nữa.
9
Long Đình đột nhiên dừng lại:
Thầy?
Bây giờ tôi truyền Tinh Tâm Chú cho anh, Tỉnh Tâm Chú, anh hãy ghi nhớ.
Tôi giơ tay lên, áp vào ngực Long Đình, nhắm mắt lại đọc thầm Tinh Tâm Chú.
Lúc Dương giá cười cũng giống y hệt Quý Mạt Dương.
Tôi liếc nhìn Tiểu Trương:
Buổi tối Tiểu Trương không dám đến Sở Nghiên cứu, trước đây Tiểu Trương gọi tôi sẽ thêm tên của tôi, vậy mà cậu ta lại dám gọi thẳng tên của Quý Mạt Dương, cậu ta có mấy lá gan?
Tôi mở mắt ra, Long Đình đang nhắm mắt.
5
Qua một lúc sau, Long Đình mở mắt nhìn tôi.
Nhớ rồi chứ?
Hiển nhiên cậu ta không biết, chân tay cậu ta lạnh buốt, rõ ràng không phải người, bước đi không có tiếng động, thể trọng của Tiểu Trương thế nào? Rõ ràng chính là bay đến. Còn nữa, trên vách cửa thang máy, cậu ta đứng bên cạnh tôi chết rất đáng sợ, là bị loạn tiễn bắn chết, tròng mắt của cậu ta cũng rớt xuống, luôn muốn ra tay với tôi, mấy lần giơ tay lên định bóp chết tôi, khổ nỗi không có gan. Khỏi phải hỏi, anh cũng không phải Quý Mạt Dương, anh là ai?
Tôi nói năng sắc bén, Tiểu Trương ở phía sau đột nhiên thét một tiếng rồi nhào đến, tôi xoay la bàn trong tay, kim quang lóe lên, Tiểu Trương hét thảm, hồn bay phách tán.
Tôi liếc nhìn Chu Bất Phàm, nghĩ:
Vậy anh xử lý xong rồi hãy đến tìm tôi.
Tôi quay người cùng Long Đình rời đi, vừa lên xe đã thấy buồn ngủ.
Bên cạnh Sở Nghiên cứu của Quý Mạt Dương có xây một bãi đậu xe ngầm, nhưng anh ấy có tiền, xây dựng khá hoành tráng, xây bãi đậu xe còn tốt hơn cả xây nhà.
Lúc này bãi đậu xe không có ánh sáng, có vài chiếc xe, xung quanh tối om.
Cho dù các ngươi bắt được ta thì cũng không kịp nữa đâu, đại vương sắp đến rồi.
Hồn phách nói rồi tản đi. Bãi đậu xe yên tĩnh trở lại, tôi nhìn sang Thước Thiên Bồng:
Chúng ta đến phòng dưới tầng hầm, Quý Mạt Dương gặp chuyện rồi.
Thước Thiên Bồng đi theo tôi đến tầng hầm thực sự. Cửa mở ra, tất cả bên trong vẫn như cũ nhưng Quý Mạt Dương đứng ở dưới nhìn bốn món thần khí Chiến quốc ở bên trên, còn Huyền Quân thì ngồi trên ghế đang chơi cờ, trên bàn cờ là thế trận Trân Lung, ánh mắt hắn chuyên chủ, tay đặt trên đùi, dường như đang suy nghĩ ván cờ.
Tôi vừa đi vừa nhìn, một chiếc xe thình lình lao ra, trong xe căn bản không có người nhưng xe lại hung hãn lao về phía tôi.
Tôi lùi lại, chân ga của xe rít lên, giống như đang gào rít với tôi, tôi lập tức lấy một tờ bùa đánh qua, xe lập tức dừng lại, không còn hoạt động nữa.
Tiểu Bảo nắm tay, cười với tôi.
Tiểu Bảo, em đẹp quá!
Một làn khói đặc tràn xuống đất, một người thời Chiến quốc đứng ở đó, đang ôm ngực đau đớn, phẫn nộ nhìn tôi:
Làm sao người biết được?
Tiểu Bảo lại chui ra, nằm trên lưng tôi:
Còn lâu tôi mới là giả.
Sau đó, Tiểu Trân từ cổ tay tôi chui ra, rơi xuống đất:
Tôi ở đây.
Tiểu Trân rất đắc ý, Tiểu Bảo nằm đó hình như không vui, bởi vì Tiểu Trân cũng lợi hại.
Đêm khuya, Sở Nghiên cứu không có người, Tiểu Trường chạy đuổi theo tôi, cùng tôi vào thang máy. Tôi nhìn Tiểu Trường trong thang máy, không kiên nhẫn quay mặt đi chỗ khác, Tiểu Trương đứng phía sau tôi, vẫn đang lải nhải. Thang máy dừng lại, Tiểu Trương dẫn tôi ra ngoài.
Trong tầng hầm không có ai, một mình Quý Mạt Dương đứng ở bên trong, đang ngẩng đầu nhìn lên trên, tôi và Tiểu Trương đi vào, Tiểu Trương với giải thích:
Cô ấy nhất định đòi đến, không phải tại em.
Thước Thiên Bồng nói rồi phi thân xông đến một chỗ, mấy đứa Tiểu Trân cũng lao vào những chiếc xe khác. Tiểu Bảo nắm tay tôi, bình thường không nhìn ra, lần này gặp lại con bé đã lợi hại hơn trước rất nhiều, nó cũng đang quan sát.
Tiểu Bảo đột nhiên buông tay, lao về phía sau tôi. Tôi quay người lại nhìn thấy một chiếc xe đang lao đến, Tiểu Bảo dùng tấm thân nhỏ như quả cầu thịt của con bé đụng bay chiếc xe.
Nhưng trong bãi đậu xe rộng lớn lại chẳng thấy người nào.
Khi tôi đang nghĩ phải làm thế nào thì Tiểu Trần gọi tôi:
Cẩn thận phía sau!
Vậy còn thầy?
Long Đình.
Quý Mạt Dương nhìn tôi:
Em về rồi à?
Ngươi là ai?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương. Thật không ngờ thân phận của Quý Mạt Dương lại béo bở như vậy, một thứ chẳng ra gì cũng muốn giả mạo.
Bị tôi hỏi vậy, Dương giá ngẩn người:
Em nói gì vậy?
Tôi lập tức đi xem Tiểu Bảo, mặc dù biết con bé có thể chịu được, nhưng với tôi nó vẫn chỉ là đứa trẻ.
Tôi đưa tay bế Tiểu Bảo lên, ném Tiểu Bảo lên lưng, con bé ôm chặt tôi, chẳng nặng chút nào, tối nhanh chóng kết ấn, thi chú:
Tụ!
Chẳng bao lâu, khắp nơi trong bãi đậu xe đều xuất hiện bùa Tụ Linh, đám Tiểu Trân dừng lại bất động trước, sau đó những lá bùa giống như tấm thủy tinh rơi xuống đất, Thước Thiên Bồng nhìn thấy, chúng tôi bắt đầu tìm Dương giá.
Tiểu Trần nhìn tôi:
Bảo vệ chủ nhân.
Chị, em bảo vệ chị.
Tôi quay người lại nhìn Dương giả, hắn cũng biến mất trong chớp mắt.
Tôi tìm một vòng xung quanh, trước mắt đã biến thành bãi đậu xe.
Tôi quay đầu lại, Tiểu Bảo ngẩn người, chớp cặp mắt to, tôi giơ tay lên gạt Tiểu Bảo xuống, con bé hét thảm một tiếng rồi biến mất.
Lúc này tôi mới đi tìm Tiểu Trân, kết quả là khóe miệng Tiểu Trân nhếch lên, cười hết sức gian xảo.
Hướng cửa vào Sở Nghiên cứu có âm khí dày đặc đang tràn ra ngoài.
Tôi đi về phía bên đó, lấy la bàn ra, bấm quyết rồi đi qua. Đến cửa, nhìn thấy Tiểu Trương, Tiểu Trương ngần người khi thấy tôi, vội vàng chạy về phía tôi:
Cô về rồi à?
Ừ, có thấy Quý Mạt Dương không? Tôi hỏi Tiểu Trương. Tiểu Trương do dự một chút, nói với tôi:
Có đến, nhưng lại đi rồi.
Anh ấy đến Sở Nghiên cứu rồi, vẫn chưa về, bảo tôi ở đây đợi hai người.
Vậy chúng tôi đến đó, cô đợi tiếp đi.
Ồ!
Tiểu Bảo hơi ngượng ngùng.
Tiểu Bảo rất xấu hổ nhưng quay khuôn mặt nhỏ đi lại trở nên rất đắc ý, con bé như muốn thể hiện mình rất lợi hại, được tôi khen ngợi.
Nhở rồi.
Tôi buông tay ra, định đi thì Chu Bất Phàm đến:
Nếu tôi không trả thù bọn họ thì sao?
Long Đình lái xe đưa tôi về, tôi mơ thấy đời này kiếp trước của Chu Bất Phàm.
Sau khi tôi tỉnh dậy thì đã về đến nơi ở, Vân Nhã vẫn chưa nghỉ, đã hơn mười giờ rồi, thấy chúng tôi, cô ấy chạy lại.
Cử giữ nguyên một tư thế như vậy, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Thước Thiên Bồng đứng một bên nhìn:
Nguyên thần của hắn đâu?
Ra ngoài, Thước Thiên Bồng, anh ra cửa hộ pháp, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng để người khác đến gần hai người bọn họ.
Thước Thiên Bồng quay người đến cửa thang máy, tôi cắn ngón tay, vẽ bùa chú lên mi tâm Huyền Quân, hắn không hề có phản ứng gì, giống như bị đóng băng vậy, hai mắt nhìn thẳng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.