• 1,002

Chương 180: Một làn khí


Nơi này là một nơi trống trải, xung quanh tràn ngập khói mờ, bên tai là tiếng hô giết từng hồi, chiến xa chạy rầm rầm, chiến mã hí vang trời8, giống như tôi đã đến một trận loạn chiến.

Đặt mình vào trong huyết chiến.

Minh nguyệt là nguyên thần của Quý Mạt Dương, ảm nguyệt màu đen là thứ đó. Hiện giờ hắn đang xâm chiếm nguyên thần của Quý Mạt Dương, một khi bao trùm toàn bộ thì sẽ trở thành Quý Mạt Dương thứ hai, đến lúc đó hắn có thể trở lại thân thể của Quý Mạt Dương, trở thành Quý Mạt Dương thật sự.


Hắn lợi dụng thần tướng Chiến quốc cầm chân bản tôn, chính là muốn tranh thủ thời gian.

Vậy thì chúng ta chia ra làm việc, tôi ở lại, anh đi cứu Quý Mạt Dương
Tôi lập tức phân công.

Anh cười gì?
Tôi bực bội nhìn Hương Vụ, chuẩn bị đối phó với thần tướng, Hắc Vụ ở bên cạnh đột nhiên cười lớn. Tôi nhìn Hắc Vụ:
Còn ngươi cười gì chứ?


Ta cười người ngu ngốc, binh khí của bọn họ không thể làm hại quý tôn được, là vì bên trên đã hút máu của Quý Mạt Dương nên mới có uy lực như vậy.


Ly Thương, em không nên đến đây.

Hương Vụ nói với tôi như vậy, trong mắt tôi đã ảnh lên vẻ giận dữ, người đàn ông thuộc về tôi thì chỉ có tôi mới được phép làm tổn thương, những kẻ khác đều không được.

Bọn họ đều là thần tướng thời Chiến quốc, sinh thời từng sát phạt vô số, là chiến thần đánh đâu thắng đó, binh khí trong tay đã truyền sinh khí vào hồn phách của bọn họ, cùng với oán khí sát khí do giết chóc để lại. Sau khi chết, có lẽ hồn phách của bọn họ phải về thiên định phục mệnh, chỉ có mệnh hồn ở lại trong thần khí không rời.


Nhưng thần khí chỉ có mệnh hồn, không thể nằm giữa ý thức khi còn sống, chỉ cần có âm hồn chiêu hồn cấp cao hơn, bọn họ sẽ bị hiệu triệu lại với nhau, hơn nữa mệnh hồn địa hồn của bọn họ cũng sẽ bị cuốn vào trong.
Hương Vụ gọi tôi, tôi lập tức dùng chủ Ngũ Lôi, nhưng sương đen hoàn toàn không sợ, đánh vào người hằn giống như đánh vào bông gòn vậy.
Tôi lùi lại, nghĩ xem phải dùng cách gì. Hương Vụ đã phá vòng vây của mấy chiến thần, đáp xuống bên cạnh tôi. Tôi quay lại nhìn Hương Vụ, hiếm khi thấy hắn hơi hung hãn, trên người cũng tản ra làn khí màu đen. Thân thể hắn bị thương, bên trên xuất hiện một cái lỗ, từ bất cứ chỗ nào nhìn xuống đều là vực sâu không thấy đáy.
Hương Vụ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên chiến xa ở phía đối diện. Người đàn ông mặc áo giáp màu đen tuyền, trên đầu đội tử kim quan, trong tay cầm một món thần khí Chiến quốc, đứng trên chiến xa, nhìn thẳng vào tối và Hương Vụ.
Tôi sững lại giây lát:
Quý Mạt Dương?
Tiếng đính chính của Hương Vụ truyền đến bên tai:
Đó không phải Quý Mạt Dương, là nguyên thần của Quý Mạt Dương, bản tôn cũng không phân biệt được hắn là gì.

Lúc đầu Quý Mạt Dương mang thần khi về lắp đặt, tay của hắn bị rách, chạm vào thần khí Chiến quốc, sau đó hắn bị lôi vào trong, ngay sau đó bản tôn vào cùng với hắn thì bị nhốt ở đây.

Tôi lập tức nhắm mắt lại, thầm niệm Cửu Tự Quyết, giây lát sau, tiếng gầm thét truyền đến, tôi mở mắt ra, dù đã tiêu hao quá lớn nhưng may mà ám nguyệt đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Quý Mạt Dương lảo đảo nhìn về phía tôi, tôi giận dữ quát một tiếng
thu
, Quý Mạt Dương tức khắc vào nhập trong người tôi, tôi tiện tay bẩm quyết, đưa Quý Mạt Dương ra ngoài.
Tôi nhìn về phía thần tướng chiến quốc đang đuổi đến, vẻ mặt cực kỳ khó coi:
Ngươi dám làm hắn bị thương?

Hương Vụ chăm chú nhìn tôi, còn bất ngờ nở nụ cười.
Tôi không dừng lại mà đi về phía đó.
Bốn bề nổi lên gió cát, giống như dấu hiệu báo trước sắp có bão cát trong s5a mạc.
Lùi lại, trước mắt tôi là một đám sương khói màu đen.
Làn sương đang gào thét trước mặt, chấn động cả núi non.
Thương Nhi!


Không được, bọn họ rất khó đối phó, Thương Nhi, hiện giờ thứ đó vẫn rất yếu, em đi, ta ở lại.
Hương Vụ không đợi tôi đồng ý đã nhấc tay lên đẩy tôi một cái, ngay sau đó tôi đã rời khỏi nơi chiến thần bao vây.
Khi tôi quay đầu lại thì Hương Vụ đã đánh nhau với những kẻ đó.
Tôi bắt đầu kết ấn khiến những gió cát kia rời xa tầm nhìn của tôi, đợi khi tôi đến bên cạnh Hương Vụ thì mới giải bỏ kết ấn trong tay.
Tôi nhìn về phía Hương Vụ, hắn đã bị thương, một bên mặt bị hủy, làn khỉ đen ngòm đang bốc ra. Hắn ngẩn người khi thấy tôi, sau đó lập tức quay mặt đi, giơ tay lên cầm chiếc mặt nạ nửa bên mặt màu vàng che mặt của hắn, hiển nhiên là hắn không muốn tôi nhìn thấy vẻ xấu xí của mình.
Không kịp trở lại, tôi lập tức kết ẩn từ xa:
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền!

Ngay sau khi tôi kết ấn, binh mã ở xung quanh muốn đến gần đều không thể cử động, cho đến khi tới trước mặt nguyên thần của Quý Mạt Dương, tôi kết ấn, muốn thu lại nguyên thần của anh ấy.

Hiện giờ bọn họ đã bị khống chế, chỉ là còn có ý thức của mình nhưng không thể tự điều khiển.
Hương Vụ ở bên cạnh giải thích.
Tôi tò mò:
Người khống chế bọn họ thì sao?

Tôi nhìn xung quanh, phân biệt được khí tức của3 Hương Vụ trong sương khói.
Tôi đi theo phương hướng đã xác định, vén màn sương mờ ra, phía trước có hàng vạn binh mã ở giữa rừng, 9mà ở chính giữa có một người đàn ông mặc áo đỏ, tóc dài khoác áo choàng, đứng đối diện với bốn hãn tướng khối giáp cầm thần khí Chiến quốc 6trong tay.
Tôi quay người nhìn về phía bốn người đàn ông cầm thần khí Chiến quốc trong tay kia, bọn họ mặc khôi giáp màu đen sáng loáng, khuôn mặt hung dữ, uy phong lẫm liệt giống như kiếp trước, cho dù đã chết thì vẻ mặt vẫn rất ngạo nghễ.
Tôi liếc qua bọn họ một vòng:
Bọn họ đã bị khống chế?

Hương Vụ không trả lời, hiển nhiên là Hắc Vụ đã nói đúng. Tôi không hiểu:
Tại sao máu của Quý Mạt Dương lại có thể làm hại anh?


Ngươi hỏi hắn cũng không nói đầu, có phải không đại tư tế?
Hắc Vụ lại gọi Hương Vụ là đại tư tế, tôi hơi ngây người, đại tư tế?
Nguyên thần của Quý Mạt Dương bị kiềm chế, không hề có chút phản ứng nào.
Tôi đành phải nhìn sang ảm nguyệt trên trời, dùng búa kéo ra. Trong khi tôi cưỡng chế kéo nó đi, nguyên thần của Quý Mạt Dương chầm chậm nhìn về phía tôi, sự hung ác trong ánh mắt của đang bắn về phía tôi từng chút một, vừa tiếp xúc với mắt của anh ấy, tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh, tay chùng xuống, suýt nữa thì buông ra.
Hương Vụ giơ tay lên muốn kéo tôi ra thì bị tối quát:
Để tôi xem!

Hương Vụ ngừng tay, ánh mắt hắn nhìn tôi cũng thay đổi, lúc này mới thả lỏng, hổ không ra oai lại tưởng tôi là mèo hen à! Lấy mặt nạ màu vàng ra, nửa khuôn mặt của Hương Vụ có chút khác với các quỷ quái khác, mặt hắn giống như một cái lỗ hổng, nhìn vào không thấy giới hạn giống như động sâu không đáy. Tôi duỗi tay ra chạm vào, bên trong cũng chẳng có gì cả nhưng người mà thiếu nửa khuôn mặt tất nhiên là khó coi. Tôi che mặt nạ vàng lên cho hắn:
Là ai làm?


Đó chỉ là nguyên thần của Quý Mạt Dương ở đây, Thương Nhi... em nhìn bên đó có phải là một vầng trăng sáng không?

Hương Vụ không nói thì tôi cũng không nhìn đến, nghe hắn nói vậy mới nhìn xung quanh, quả nhiên có một vầng trăng sáng:
Đó là gì vậy?

Tôi dùng hai tay ôm mặt hắn, hắn muốn ngoảnh đi nhưng tôi đã xoay lại:
Để tôi xem.

Hương Vụ tức giận nói:
Tránh ra!


...
Hắc Vụ không nói thì tôi cũng không biết đâu.
Tôi nhìn Hương Vụ:
Thật không?

Tôi nhìn Hương Vụ:
Hắn nói gì vậy?



Đừng nghe hắn nói bừa, bản tôn không biết.
Hương Vụ lập tức phủ nhận nhưng lại không dám nhìn tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.