Chương 189: Hỏi tội
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2537 chữ
- 2021-12-31 04:55:57
Long Đình gật đầu, quay sang nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Cô ấy đã tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, th8ấy Long Đình đứng ở ngoài thì nở nụ cười yếu ớt, anh ta lập tức đẩy cửa bước vào. Long Đình ngồi xuống bên cạnh giường,3 nắm chặt lấy tay cô ấy, trò chuyện với cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa nói, không biết Long Đình đã nói gì mà khiến cô ấy cứ9 gật đầu liên tục, còn mỉm cười rất hạnh phúc nữa.
Vân Nhã lại gần cầu xin tôi chia một chút sinh mệnh và phúc 6phần của mình cho người phụ nữ đó, tôi chỉ nhìn Vân Nhã mà không đáp. Vân Nhã nào biết, có một số người, cuộc đời lúc v5ừa sinh ra đã định sẵn là mặc người giày xéo, đến một thời điểm chịu đau khổ đủ rồi thì cũng là lúc phải rời đi.
Trước đây tôi đã được biết ở khu vực này có một ngôi chùa Đại Phật, nhưng nghe nói ở đây hương khói thịnh vượng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Đi được đến trước cổng chùa Đại Phật thì tôi đã thấm mệt, ngẩng đầu nhìn những bậc thang lên trời mà thấy xây xẩm cả mặt mày, nếu giờ có người cõng mình lên thì tốt biết mấy nhỉ?
Tiếc rằng, trời không toại lòng người, có những đoạn đường tôi nhất định phải tự mình bước đi.
Tử Mặc chở tôi về biệt thự, Vân Nhã gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng người phụ nữ đã không sao rồi, tình trạng rất ổn định.
Tôi về nhà là nằm vật ra liền tù tì ba ngày.
Trong ba ngày ấy, Tử Mặc vẫn luôn quanh quẩn trong nhà tôi. Nhà không có ai, anh ta cứ nhảy tưng tưng khắp mấy tầng lầu, thỉnh thoảng thấy tôi bị chảy máu, cơ thể mục rữa thì sẽ tìm bằng gạc quẩn lại cho tôi.
Tiểu đạo hữu còn trẻ tuổi mà sao cay độc, hung hãn như vậy?
Đạo sĩ nọ tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
Nếu tôi thương xót người thì người có thương xót cho tôi không?
Tôi vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.
Đạo sĩ thở dài:
Người đời có ai mà không mắc phải lỗi lầm, tiểu đạo hữu đuổi cùng giết tận như vậy, không sợ luân hồi bị đạo trời trách phạt hay sao?
Ba ngày sau, tôi vẫn ổn. Lúc này, Vân Nhã gọi đến, khóc nấc trong điện thoại, bảo rằng người phụ nữ kia đã mất rồi, ra đi thanh thản lắm.
Từ Mặc biết tôi không sao rồi mới biến đi.
Tôi thấy mình cũng đã khỏe hơn nên sắp xếp đi đến chùa Đại Phật.
Dưới chùa Đại Phật có một tán cây to, tôi dựa lưng vào thân cây nghỉ một lát, thế nào mà lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ tôi thấy có một người đang ngồi nghỉ dưới gốc cây đại thụ.
Người nọ khoảng hơn năm mươi tuổi, trên người mặc đạo bào màu trắng, có vẻ là một đạo sĩ. Trên đầu ông ta có một cành cây, trên cành cây lại mọc ra một chiếc lá.
Tôi bước ra khỏi cửa chùa, đi xuống núi. Dưới tán cây cổ thụ, đạo sĩ đang đứng đó, bên cạnh là một hòa thượng, trên người mặc bộ quần áo rách nát, hai tay ông ta bị dây xích sắt khóa lại, có hai tiểu quỷ hung thần ác sát đang kéo dây xích. Vừa nhìn thấy tôi, hòa thượng lập tức vái lạy:
Đa tạ chí thủ đã giúp bần tăng tỉnh ngộ, độ bần tăng luân hồi.
Tôi đi tới trước mặt hòa thượng, nói:
Mặc dù ông không làm nhiều việc ác, nhưng ông lại giúp người ác hại người. Nếu không có ông, người ác cũng sẽ không được Quan Âm hộ thân. Món nợ này phải tính là do có hơn trăm mạng người đã tố cáo ông. Thật tiếc cho cả đời tu hành này của ông!
.
Hòa thượng hành lễ với tôi rồi quay người rời đi.
Chú tiểu bị tôi hỏi cho á khẩu, tức đến nghẹn họng.
Tôi nhìn sang vị hòa thượng đằng xa, ông ta đi tới chỗ tôi
Có lễ với thí chủ.
Vị hòa thượng này chào hỏi rất lễ độ.
Đại hòa thượng, ông có biết rằng, mình chia người ta thành các cấp bậc khác nhau đã là sai lầm lớn rồi không?
Vị hòa thượng đó còn chưa kịp nói gì, chú tiểu đã định giành lời nói trước. Tôi liếc nhìn cậu ta rồi quay đầu lại chỉ vào bậc cửa:
Người giàu tới thì bậc cửa thấp càng thấp, người nghèo tới bậc cửa cao lại càng cao. Càng cung tiền nhang đèn liên tục thì càng tích được nhiều phúc đức, chuyện ác làm không xuể, trên người lại có hào quang của Phật hộ thân.
Rốt cuộc là thí chủ muốn nói gì?
Chú tiểu nổi đóa, căm tức nhìn tôi.
Tôi lấy ra cho đạo sĩ xem, ông ta quan sát một lúc lâu nhưng không nhìn ra được gì nên trả lại cho tôi, lúc này tôi mới cất bước rời đi.
Rốt cuộc việc tìm kiếm Huyền Quân vẫn không có chút tiến triển nào.
Tôi vừa về đến nhà thì trùng hợp Long Đình và Vân Nhã cũng vừa về tới. Vân Nhã thấy tôi thì lập tức nói người phụ nữ kia đã được hỏa táng, cô ấy ra đi rất thanh thản. Lúc nói những chuyện này, Vẫn Nhã vui vẻ tới không ngậm được miệng, giống như đã làm được một việc tốt kinh thiên động địa vậy.
Vân Nhã không xin tôi được, bèn xoay người nhìn người phụ nữ qua cánh cửa phòng bệnh, thầy cô ấy đã sắp không qua khỏi rồi, Vân Nhã lập tức quỳ xuống, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu xin:
Ông trời ơi, nếu người có nghe con nói thì xin hãy cho cô ấy được sống thêm vài ngày nữa, chỉ mấy ngày thôi là tốt lắm rồi, đừng để số mạng cô ấy phải đen đủi, đớn đau như thế nữa. Con xin chia sinh mạng của mình cho cô ấy, đổi một năm của con lấy một ngày cho cô ấy, đổi phúc phần một năm của con lấy một năm may mắn cho cô ấy. Ba ngày, chỉ ba ngày thôi cũng được, cầu xin người!
Tôi sờ vào chiếc la bàn trên tay, khẽ ma sát, một luồng khói xanh nhẹ bay ra.
Người phụ nữ chợt cảm thấy cơ thể mình hơi lạ.
Chết đi, cũng là một loại giải thoát.
Phải biết rằng, chưa chịu đủ đau đớn thì muốn thoát cũng chẳng được!
Số trời sắp đặt, khó mà làm trái, quy luật cuộc sống trước giờ vẫn luôn là như vậy.
Tôi đến tìm sự phụ Văn Thích.
Nghe tôi nói vậy, chủ tiểu định nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi nhìn ra sau lưng cậu ta, cách đó không xa có một vị hòa thượng lớn tuổi, trên người mặc tăng bào đang nhìn tôi. Vị hòa thượng đó do dự một lát rồi nói:
Mời thí chủ vào.
Chú tiểu đành phải để tôi vào cửa, vừa bước chân vào thì nghe cậu ta nói:
Vào bên trái ra bên phải, mong thí chủ tuân theo...
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bác sĩ tiến vào kiểm tra, vậy mà cô ấy lại khỏe hơn rồi.
Tôi đứng lên định rời đi, thì Vân Nhã bật dậy hỏi tôi:
Thầy Ly, thầy đi đâu vậy?
Tôi mệt quá nên về nghỉ đây, có chuyện gì thì bảo tôi nhé, mấy bữa nay Long Đình ở lại bệnh viện, cô cũng ở lại luôn đi.
Tôi dặn dò xong thì lên đường về nhà.
Đạo trời luân hồi, cứ sợ là sẽ không tới à?
Tôi hỏi lại, đạo sĩ lắc đầu, tôi cũng tỉnh mộng.
Tôi đứng dậy, bắt đầu đi lên chùa Đại Phật
Đến trước cửa chùa đang đóng chặt, tôi đứng gõ cả nửa ngày mới có người ra mở. Chú tiểu vừa thấy tôi đã vội nói:
Hôm nay trong chùa có việc, không tiếp khách.
Mây mù dần tản ra, tôi mở to hai mắt.
Hòa thượng bên cạnh cúi đầu, đã viên tịch rồi.
Tôi đứng dậy rời đi, chú tiểu vội vàng kêu to sư phụ Văn Thích đã viên tịch.
Tôi nhìn sang hòa thượng:
A Di Đà Phật, đại hòa thượng, tôi tới tiễn ông đi đến cõi súc sanh.
Sắc mặt của hòa thượng lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh ông ta đã trở lại trạng thái bình thường, đồng thời gật đầu với tôi:
Mời thí chủ.
Hòa thượng mời tôi vào cửa, chú tiểu chạy theo sau tôi nói:
Thí chủ đi mau, nơi này không chào đón cô, cô còn khăng khăng đòi vào làm cái gì.
Vừa nhìn thấy tôi, đạo sĩ đó mỉm cười:
Đạo hữu!
Tôi vẫn ngồi dựa vào thân cây nhìn ông ta, thật lâu sau mới liếc nhìn lên chùa Đại Phật nằm ở tít trên kia, đạo sĩ thấy thế bèn nói:
Đạo hữu, tu hành không dễ, hà tất phải đuổi cùng giết tận?
Tôi nhìn về phía đạo sĩ nọ:
Nếu ông đã biết tu hành không dễ thì nên tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh đi. Vào cửa Phật là để tu tâm, bản thân mình không lo niệm kinh hướng Phật cho thật tốt mà lại còn đi nối giáo cho giặc. Tôi thật sự rất muốn biết, là tôi sai hay Phật chưa đúng đây? Người đời đã khổ đến vậy rồi mà Phật lại không độ, chẳng những thế còn khiến họ đau khổ thêm. Phật già rồi nên hồ đồ hay sao?
Sắc mặt đạo sĩ kia có vẻ khó coi:
Nhưng rốt cuộc vẫn là người trần mắt thịt, há có thể nhìn thấu mọi chuyện được sao?
Nếu bản thân không phải là thần tiên thì bao đồng xen vào chuyện của người khác làm gì? Người xuất gia mà lục căn không tính chỉ sợ khó tu hành, vậy thà tu lại từ đầu còn hơn! Tâm Phật không biết thương xót, vậy mà còn đi trách tại sao người ta lại nổi ý giết người ư?
Thể là cuộc đời đau khổ của một cô gái đã đặt dấu chấm hết. Có thể thấy, tâm như hướng dương, khổ cũng thành ngọt!
Long Đình thì ngược lại, mấy ngày rồi vẫn không trông thấy anh ta nở một nụ cười.
Thứ hai đầu tuần, Long Đình đến công ty làm việc, Vân Nhã ở nhà lo liệu mọi chuyện, tôi thì đến Sở Nghiên cứu trở lại công việc của mình.
Chờ ông ta đi rồi, đạo sĩ kia mới nói:
Từ nhỏ ông ấy đã mang mệnh khổ, ba mẹ vứt bỏ ở nơi này, được trụ trì nhặt về nuôi, tu hành mấy chục năm lại đổi lấy kết quả như ngày hôm nay, thật đáng tiếc!
Tiếc mấy chục năm của ông ta, vậy trăm mạng người kia không đáng tiếc sao? Chủng sinh cực khổ trăm bề không đáng tiếc sao? Bao nhiêu gia đình mất mát không đáng tiếc sao?
Đạo sĩ gật đầu:
Tiểu đạo hữu nói đúng lắm.
Tôi toan rời đi, đạo sĩ kia lại nói:
Tiểu đạo hữu đang tìm người ư?
Tôi quay người lại nhìn đạo sĩ, ông ta hỏi tiếp:
Thứ trên ngực tiểu đạo hữu là gì vậy?
Thí chủ, cô đừng cưỡng từ đoạt lý, quy định trong chùa thể hiện sự kính trọng với Phật Thích Ca, cô há có thể miệt thị như thế?
Nếu Phật không nghe, không hỏi, không nhìn, không chứng, không bi, không thương, vậy xin hỏi... cần tới Phật để làm gì?
Rốt cuộc thí chủ muốn nói gì?
Chú tiểu bắt đầu nổi giận:
Sao cô dám vô lễ với Phật, với sự phụ như thế?
Sư phụ? Cậu là sư phụ à? Tôi gọi cậu một tiếng sư phụ, cậu dám nhận không?
Chú tiểu đỏ mặt nói:
Không dám!
Nếu đã không dám thì mắc gì lại ngăn cản tôi?
Cửa Phật là chốn linh thiêng, không phải là nơi để người như thí chủ muốn vào là vào. Mời ra ngoài!
Chú tiểu cáu gắt đuổi tôi.
Linh thiêng? Chú tiểu à, cậu luôn miệng nói mọi người đều ngang nhau, thế mà lại không cho tôi vào cửa, cái cửa này của cậu cũng cao thật đấy. Cậu còn bảo chỗ này vô cùng linh thiêng, vậy cái gọi là
ngang hàng cậu vừa nói đâu?
Đi xuống!
Hòa thượng lạnh giọng nạt một tiếng, chú tiểu mới không dám bám theo nữa.
Hòa thượng dẫn tôi tới Phật đường, sau đó mời tôi ngồi xuống, còn ông ta thì quỳ trên đất.
Đệ tử nghiệp chướng nặng nề, thỉnh Phật chỉ cho.
Tôi ngẩng đầu nhìn tượng Phật, lấy miếng vàng Quan Âm trong túi ra, đặt xuống Phật đường. Vàng Quan Âm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tôi nhắm mắt lại, bên tại truyền tới từng hồi chuông, cảm giác như thế bản thân nhập vào Thánh cảnh.
Cửa Phật từ bi, lẽ nào Phật Thích Ca lại dạy các cậu khoản đãi kẻ giàu sang, khinh thường người nghèo khổ sao? Người đời đều giống nhau, chúng sinh cũng bình đẳng, xưa nay vốn không một vật, bụi trần bám vào đầu, chẳng lẽ, đồ vật còn phải phân trái phải hay sao?
Chú tiểu bị tôi hỏi cho ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại:
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chùa có luật của chùa, ngã Phật từ bi, người đời đều bình đẳng, sao thí chủ có thể vô lễ như vậy?
Mọi người đều ngang hàng, quy tắc bất thành văn, Phật tổ ở trong lòng, cửa chùa cao thật cao!
Tiểu Trương vừa thấy tôi đã vội đi tới, đưa một phần tài liệu qua, nói với tôi có thông báo, người trong đội đã tìm thấy một ngôi mộ mới năm gần lăng mộ Đế vương ở vùng ngoại thành, quy cách cấp bậc rất cao, có thể người trong mộ là Đế Quân của một nước nhỏ ở thời kỳ nào đó, hỏi tôi có muốn đi xem thử hay không, còn nói thêm rằng cậu ta có quan hệ.
Tôi suy nghĩ một lát, bao lâu nay Huyền Quân vẫn không có tin tức gì, tôi cũng đã đi tìm khắp cả Tam Sơn Ngũ Nhạc, khắp sông suối hồ biển, nhưng có cổ thể nào vẫn không tìm được Huyền Quân. Có lẽ cả đời này hắn sẽ không xuất hiện nữa, cho dù đến lúc tôi tóc trắng như sương, hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Chờ đợi cũng chỉ phí công, vậy tôi thà rằng sống cuộc sống của mình cho thật tốt, hắn không về thì không về thôi.
Cậu nói với bọn họ đi, chúng ta cũng tham gia. À mà, cậu gọi cho Quý Mạt Dương, hỏi anh ấy, chúng ta có cần phải chia chác gì hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.