• 1,002

Chương 190: Huyết sát ở lăng mộ đế vương


Tôi đang định tới gần để xem dáng vẻ của người phụ nữ kia thế nào thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là Tiểu Trươ8ng gọi đến, cậu ta bảo tôi đến khu khai quật một chuyến, còn nói là bên Hiệp hội Khảo Cổ gọi điện yêu cầu tôi phải lập 3tức có mặt, cho nên tôi mới sắp xếp đi đến đó.

Vân Nhã thấy tôi ra ngoài nên hỏi thăm, tôi nói có chút chuyện, 9lúc này mới phát hiện Long Đình về rồi.

Nhưng mà tôi đi rồi, chỉ còn một mình cô ở đây thì phải làm sao?
Tiểu Trương vẫn lo cho tôi.

Tôi bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, nếu không một lát nữa có muốn chạy cũng chạy không được đâu.
Tiểu Trương vừa nghe đến đây, vội vàng khởi động xe sẵn sàng phóng đi, tôi cũng mở cửa bước xuống.

Tôi hiểu rồi, thầy Ly.

Long Đình đưa tôi đến sở nghiên cứu, Tiểu Trương cũng vừa lái xe đi ra. Thấy tôi và Long Đình đến, cậu ta bảo Long Đình về trước, rồi tôi chuyển sang xe của Tiểu Trương đi tới lăng mộ đế vương.
Đến chỗ quan tài, tôi quan sát một chút, phát hiện có điều không hợp lý.
Ông lão, ông thăm dò xung quanh chưa?


Vẫn chưa.

Bảo mọi người rời khỏi nơi này đi, từ chỗ tôi đứng, mọi người hãy tránh xa một cây số.


Sau khi cô xuống đó rồi, lần tới chúng tôi đi xuống thì không có chuyện gì xảy ra nữa.
Ông lão nói tới đây thì tôi đã hiểu ra rồi.

Để tôi đi xem một chút.


Quan tài đã bị mở ra chưa?
Tôi hỏi ông lão, ông ấy lắc đầu.

Qua đây nói đi.
Ông lão kéo tay dẫn tôi đi, tôi theo ông ấy vào trong.
Trên đường đi, có mấy lần Long Đình muốn nói lại thôi, có lời muốn nói nhưng lại nói không ra. Thấy vậy, tôi mới hỏi anh ta có chuyện gì.

Tôi có quen một người bạn, dạo gần đây, cứ đến ban đêm là anh ta lại nằm mơ thấy đủ chuyện, anh ta tâm sự với tôi, bây giờ không dám đi ngủ luôn, sợ...

Tiểu Trương sợ tới mức run cầm cập, mồ hôi túa ra đầy trán.
Để tránh làm cho Tiểu Trương sợ thêm, tôi đành phải để cậu ta đi về.

Thầy Ly, để tôi đưa cô5 đi!

Long Đình cầm chìa khóa xe lên, tôi liếc nhìn tivi ở dưới lâu, anh ta muốn chở thì tôi cũng không từ chối.

Ha?

Ông lão bật cười:
Để tôi bảo bọn họ chuẩn bị.
Ông lão dặn dò công việc xong, chỉ giữ lại mấy người. Tôi lập tức đi xuống dưới bắt đầu kiểm tra. Quan tài đá đang ở trước mắt, mà thân phận của chủ nhân ngôi mộ quả thật rất ghê gớm.

Ly Thương, cô có muốn bảo với ông chủ mình trước không?
Ông lão vẫn lo cho tôi, ông ấy cũng hiểu tính tình Quý Mặt Dưỡng thể nào nên mới hỏi vậy.

Không cần đâu.


Ly Thương!
Thật ra ông lão cũng là người thông minh, ông ấy biết có một số chuyện không thể cưỡng cầu được.

Ly Thương, bây giờ tôi gọi người đi xuống trước, cô xem...

Tất cả công cụ đào bới đều phải đem đi, không được gây ra tiếng động quá lớn, tính khí của thứ dưới này nóng nảy lắm.


Nói với bạn anh, tối nay tới đây.
Long Đình kinh ngạc:
Thầy Ly...


Long Đình, có những cơ duyên, anh không nói tôi cũng tránh không được, cho nên anh không cần phải nghĩ nhiều đầu. Sau này anh cũng sẽ giống như vậy, chuyện cần giúp thì không nên từ chối, chuyện không đầu thì đừng nên xen vào.
Long Đình chưa kịp nói ra, tôi đã ngắt lời.
Lăng mộ đế vương là phát hiện đầu tiên trong lúc khai quật quần thể mộ đế vương. Lúc đầu phát hiện ra hai ngôi mộ, sau đó khai quật thêm tiếp bốn cải hầm lại chỉ đào ra một vài văn vật. Nhưng sau này, các nhà khảo cổ lại lần lượt phát hiện ra mười mấy ngôi mộ có quy mô rất lớn, không chỉ vậy, bọn họ còn tìm thấy một quần thể mộ lớn, được phân thành nhiều triều đại.
Những nơi như thế này khiến cho người ta cực kỳ hăng hái nghiên cứu, bởi thế nên mới có lăng mộ đế vương như bây giờ.

Ly Thương, chuyện này vốn không nên tìm cô tới, nhưng tôi không còn cách nào khác. Cô còn nhớ có một năm chúng tôi đào được một ngôi mộ không, khi đó có mấy người bị thương, vốn định tạm thời dừng công việc lại, nhưng cô và ông chủ cô lại tới, nói muốn xem một chút, chúng tôi nói nguy hiểm lắm nên ông chủ không cho cô đi, cô có nhớ không?


Tôi nhớ, sau đó tôi lén đi xuống xem thử.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, lúc đó Quý Mạt Dương còn mắng tôi một trận tơi tả.

Một cây số?
Ông lão hết sức ngạc nhiên.
Ừ, Tiểu Trương, gọi điện thông báo cho Quý Mạt Dương, nói với anh ấy tôi muốn tham dự lân khai quật này, nhờ anh ấy xin phép.


Được.

Trên đường đi ông lão tranh thủ kể với tôi. Ông ấy nói chỗ này mới được phát hiện ngày hôm kia, hôm qua mới bắt đầu công việc khai quật. Nhưng trong đội khai quật đó có bốn người bị thương, bọn họ ít nhiều đều vì đã chạm vào quan tài đá cho nên mới xảy ra chuyện. Bây giờ mọi người đều không dám động tới quan tài đó, còn những công việc khác thì vẫn đang tiến hành bình thường.

Vậy ý của ông là...?
Tôi hỏi ông lão, khuôn mặt ông ấy lộ vẻ khó xử.

Cô có chắc không?
Ông lão hỏi tôi, muốn một lời khẳng định. Tôi nhìn ông ấy:
Ông có gì muốn nói à?


Chúng tôi cũng xem qua rồi, mọi người đều cho rằng ngôi mộ này thuộc thời Tây Chu. Nhưng có điểm kỳ lạ là, hoa văn trên quan tài này lại không giống văn hóa của thời Tây Chu, cũng không phân rõ được là thuộc thời đại nào.

Lăng mộ đế vương - nghĩa như tên, phần lớn đều là lăng tẩm của các bậc đế vương, vì vậy mới được gọi là
lăng mộ đế vương
.
Tôi và Tiểu Trương vừa xuống xe là lập tức có người tới đón. Trong số những người đến đây có một ông lão, chúng tôi quen biết ông ấy cũng đã nhiều năm. Trước giờ tôi và Quý Mạt Dương có qua lại với ông ấy mấy lần. Thỉnh thoảng ông lão có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ hết mình, giống như chuyện lần này vậy.

Tan làm rồi à?
Tôi hỏi Long Đình, anh ta nói vốn dĩ cũng không có chu6yện gì quan trọng lắm.

Tôi có chút việc phải ra ngoài, có gì thì gọi cho tôi.

Ăn cơm xong, ông lão nói chuyện với tôi một lúc, sau đó mọi người trở về nghỉ ngơi, tôi cũng đi ngủ một lát, nhưng chỉ ngủ ngay trong xe của Tiểu Trương chứ không đi tìm khách sạn ở gần đó. Những người khác đều lần lượt rời khỏi nơi đào mộ. Cho dù là buổi tối, khu vực lăng mộ đế vương vẫn bật đèn sáng trưng, những chỗ khác thì không nói, nhưng do ở đây là nơi khai quật, nhiều đồ vật vẫn còn chưa chuyển đi, cho nên cần phải có người ở lại canh giữ.
Tiểu Trương vốn nhát gan, lúc chỉ còn lại hai người chúng tôi, cậu ta luôn miệng bảo rằng bản thân cứ có cảm giác lành lạnh sau lưng, như là có ai đó đang nhìn chằm chằm cậu ta từ phía sau vậy.
Tôi lật tiếp, thấy trên đó là một loạt bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp ở các góc độ khác nhau của chiếc quan tài. Tôi lật xem một lượt, quan tài làm bằng đá, bên ngoài có khắc những hoa văn nổi, ngoài ra còn có hoa văn hình phượng hoàng. Mặc dù phượng hoàng cổ đại rất khác so với thời nay, nhưng tôi đã nhìn nhiều nên dĩ nhiên phân biệt được hoa văn trên đó là gì.

Có lẽ đây là quan tài phượng hoàng.
Tôi lẩm bẩm trong miệng.
Trong tay ông lão đang cầm một xấp tài liệu, vừa gặp đã trực tiếp giao cho tôi. Tôi nhận lấy, mở ra xem thử, nội dung nói về một chiếc quan tài.

Đây là quan tài của đế vương ư?
Tôi hỏi ông lão, ông ấy bảo tôi lật trang sau xem.
Tôi đo đạc một chút, tất cả mọi người đứng đợi ở xung quanh. Cuối cùng, mãi đến khi trời tối tôi mới lên tiếng:
Hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.

Ông lão cũng không gấp, hôm nay không xảy ra chuyện gì là ông ấy đã rất vui rồi.
Tôi nhìn Tiểu Trương:
Sau này cho dù có cảm giác thế nào thì cũng đừng có nói thẳng ra như thế, tại quý thính lắm đấy, cậu vừa nói ra là bọn họ nghe được ngay, bảo đảm sẽ tới tìm cậu.


Thật hả?

Tôi tiếp tục xem tài liệu, sau đó bước đến chỗ ngôi mộ.
Cái hố đã được đào sâu xuống chừng năm mét, nhưng đi xuống dưới cũng rất dễ dàng do các công nhân đã để lại bậc thang.

Cậu cầm cái này đi.


Tôi cho Tiểu Trương một lá bùa bình an, cậu ta vội đeo lên cổ, sau đó lái xe chạy thẳng, cứ như là có ma đuổi sau lưng vậy.

Sau khi Tiểu Trương rời khỏi, tôi xoay người nhìn về phía lăng mộ đế vương rộng lớn kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.