• 600

Chương 254: Nghĩa khó tan, tình khó dứt


Không biết qua bao lâu, Huyện Quân mới nhìn sang:
Quý Mạt Dương không biết mắt em có thể sẽ không sáng lại được nữa. Em tính 8nói với anh ấy như thế nào? Ngày một ngày hai có lẽ giấu được, nhưng lâu dài sợ là anh ấy sẽ phát điên lên mất!



Chắ3c không đầu, tôi không nhìn thấy, anh ấy cũng chỉ đuổi anh đi, cả ngày kè kè bên tôi thôi.
Tôi có nghĩ tới, Quý Mạt Dương sẽ9 không để mặc tôi một mình không quan tâm đầu.

Huyền Quân không vui:
Thế không được!

Tôi đã mù rồi anh còn muốn tô6i làm gì nữa?

Không biết trên bàn có món gì mà mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, Quý Mạt Dương tiến lại hỏi tôi:
Không nhìn thấy tí gì hết à?


Không thấy.
Tôi trả lời vậy, Quý Mật Dương thở dài, kêu tôi đi xuống ăn cơm. Tôi xuống giường, anh ấy đưa tay cho tôi nắm, quãng đường đi đến bàn bên kia cũng khá dễ dàng.
Quý Mạt Dương dọn bát đũa cho tôi rồi mọi người bắt đầu dùng bữa.
Nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương hơi bất ngờ, quả nhiên anh ấy nhìn ra được là tôi có đỡ hơn hay không.

Khỏi rồi hả?
Quý Mạt Dương lo lắng hỏi tôi, Huyền Quân bảo rằng khỏi rồi.
Quý Mạt Dương lại gần hỏi tôi chữa trị ra sao mà khỏi được, Huyện Quân nhanh miệng nói nhờ phương pháp của hắn. Quý Mạt Dương lườm nguýt, hiển nhiên không tin, tôi đành bẻ lái sang chuyện khác:
Khoảng thời gian này quan tài trấn hồn đã khôi phục kha khá, nhưng bây giờ lại ảm đạm mất rồi.
Quý Mạt Dương nghe thấy thế bèn cúi đầu nghiền ngẫm nhìn quan tài trấn hồn trước ngực tôi, sau khi cầm lấy quan sát một hồi, đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tôi xoay người quay đi, không để ý đến Huyền Quân nữa.
Huyền Quân ôm tôi nằm nghỉ một lúc, hắn giống như đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, hiểm lắm mới được ăn một lần. Cả ngày hôm nay không làm gì khác, sau khi nghỉ ngơi khỏe rồi, hắn lại muốn làm chuyện kia. Tôi không đồng ý, hẳn bèn bảo, mới đầu hắn chưa rành lắm nhưng khi thạo rồi sẽ không làm tôi khó chịu, sẽ không khiến tôi phải hét lên vì đau nữa.
Tôi tức mình cần hắn một cái, nhưng hắn không những không tức giận mà trái lại càng hưng phấn hơn, đúng là tên biến thái.
Quý Mạt Dương bật cười:
Chính cậu đã đồng ý từ trước cơ mà.


Cô ấy đã là người của tôi rồi.
Huyền Quân tung đòn sát thủ.
Quý Mạt Dương đứng hình, đưa mắt lạnh lùng nhìn Huyền Quân, Huyện Quân cởi nút cổ áo ra, trên đó hiện rõ hai dấu răng.

...
Ánh mắt Huyền Quân trầm xuống:
Dù không có hôn ước, cô ấy vẫn là vợ của tôi.


Thế thì sao?

Huyền Quân quẫn bách nhìn sang tôi:
Thương Nhi!


Hủy bỏ xong là không phải vợ chồng nữa rồi.
Quý Mạt Dương vẫn kiên trì như cũ.
Tôi sẽ không hủy bỏ.

Lấy ra đây để tôi hủy bỏ hôn ước giữa hai người, xong tôi sẽ giao Ly Thương cho anh chăm sóc. Nếu anh không lấy ra, không chịu hủy bỏ, thì rời khỏi nơi này, không được phép gặp Ly Thương nữa.

Quý Mạt Dương nói tới nước này, Huyền Quân không hé răng được câu nào, quả nhiên là dân làm ăn, Huyền Quân căn bản không phải đối thủ của Quý Mạt Dương.
Chiều hôm ấy, Huyền Quân ôm tôi quay về biệt thự của hắn, tất nhiên là dùng sách nhân duyên để đổi lấy.
Tôi không thoải mái lắm, nắm chặt quan tài trấn hồn nhắm mắt lại. Huyền Quân ở đằng sau ôm lấy tôi:
Anh với hắn là một?

Huyền Quân không hỏi mà là khẳng định.
Tôi không đáp, chứng minh như thể có ích gì?

Có phải tôi cần mắt của em đầu, cần em là đủ rồi.

Tuy Huyền Quân nói thế nhưng tôi vẫn nghe 5ra trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Tôi ngồi cùng Huyền Quân một lúc, lúc sau bên ngoài có người gõ cửa, là Quý Mạt Dương và La Quán Trinh. Vừa bước vào đã nghe tiếng La Quán Trinh nói:
Đến giờ ăn rồi, đi ăn thôi.


Bây giờ hắn rất yếu, tôi có thể cảm nhận được, vì thế tôi cũng không thể tập trung tinh thần.
Huyền Quân ngồi dậy nhìn tôi, tôi không nhìn hắn.

Sao mà khóc?

Huyền Quân không vui, tôi lau nước mắt:
Không cần anh lo.

Cuộc sống không ánh sáng quả thực cũng không dễ dàng, tôi ăn cái gì đều do bọn họ quyết định.
Ăn no rồi tôi đứng dậy định bụng đi nằm nghỉ, ở căn nhà này lâu tôi cũng đã quen đường thuộc lối.
Huyền Quân không đi qua, Quý Mạt Dương hỏi hắn:
Khi nào mới khỏi được, thời gian cụ thể.

Vẫn chưa thể xác định, chắc phải hai ba tháng.
Thế mà Huyền Quân cũng biết nói dối. Quý Mạt Dương bảo:
Đưa sách nhân duyên ra đây.

Chúng tôi là vợ chồng, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc cho Ly Thương.
Huyền Quân cũng có lúc bó tay, tôi bỗng thấy hả hê.
Tôi cạn lời, chứng cứ kiểu gì đây?
Nhưng Quý Mạt Dương lại tin!

Anh với nó đều là người trưởng thành, ở bên nhau cũng là anh tình tôi nguyện. Nó không ép anh, là chính anh tự nguyện chứ nhỉ?

Tôi bị hắn giày vò đến mệt lả, tới sáng mới được ngủ. Đến khi tôi tỉnh dậy đã lại là ban đêm. Trong phòng tối đen như mực, bên cạnh là tiếng thở thô nặng của Huyền Quân, tôi trở mình xoay sang nhìn hắn, ấy thế mà lại trông thấy khuôn mặt đối phương.
Tôi vươn tay sờ mặt Huyền Quân, hắn đột ngột trở mình đè tới, trong lúc tôi vùng vẫy hắn đã nhân cơ hội tiến nào.
Tôi giật mình như bị sét đánh, cả giận quát:
Anh cút ra mau!


Tôi phải về đây.
Nói rồi tôi kéo Quý Mạt Dương đi. Anh ấy còn trào phúng liếc Huyền Quân một cái xong mới cùng tôi và La Quán Trinh rời khỏi.
Trên đường về, La Quán Trinh xỉa xói:
Anh em hai người, không ai chịu kém ai, đều là đồ vong ơn bội nghĩa.
Quý Mạt Dương cười khẽ, không những không nổi giận mà còn mờ ám liếc La Quản Trinh.
Tôi ngả người ra sau, mơ màng ngủ thiếp đi.

Đưa anh!

Huyền Quân kéo tay tôi, cắn rách rồi hút máu,
Tôi nhìn theo, lúc hắn hút máu, quan tài trấn hồn không hề phản ứng. Tôi không biết đã xảy ra vấn đề gì, có lẽ do quá suy yếu, nên hút máu cũng không có tác dụng.
Thường ngày trông thì đúng đắn, hóa ra chỉ là cái mã ngoài.
Mấy ngày sau, hắn không cho tôi ra khỏi cửa, phòng sách đang yên đang lành bị hắn quậy cho tanh bành.
Buổi sáng cuối tuần, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đến thăm tôi, lúc này hắn mới chịu dẫn tôi đi tắm rửa rồi xuống lầu.
Đến chỗ Huyền Quân, tôi ngủ một mạch hai ngày, những ngày không thấy đường quả thực chẳng biết phải làm gì. Huyền Quân cũng rất sẵn lòng dành thời gian với tôi trong phòng sách.
Đêm đó tôi mơ một giấc mơ, trong mơ Hương Vụ ngồi bên cạnh, hắn nhẹ nhàng xoa mặt tôi, nói với tôi điều gì đó. Khi tôi tỉnh dậy thì Huyền Quân cũng tỉnh theo. Xung quanh vẫn tối đen như cũ, Huyền Quân thình lình ôm lấy lột quần áo của tôi ra. Tôi quát hỏi dây thần kinh nào của hắn bị chập à, nhưng cơ thể hắn nóng ran, cứ thì thào than nóng quá.
Tôi không biết thế nào, bèn đánh lên tay hắn, nhưng hắn vẫn không hề có ý định rời khỏi người tôi. Cứ thế dây dưa mãi, cuối cùng gạo nấu thành cơm.

Thương Nhi...
Huyền Quân nỉ non gọi tên tôi, mỗi lần cất tiếng gọi đều như ma chủ, trầm bổng dập dờn.
Mãi cho tới khi hắn kiệt sức, tôi cũng chẳng còn hơi nhúc nhích.
Tôi cảm nhận được quan tài trấn hồn ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí gần như không còn sức sống. Tôi trở mình quan sát khí lạnh trên mặt quan tài trấn hồn, thấy nó ngày càng yếu đi.

Không sao, cứ từ từ, không có vấn đề gì đâu. Đây là một bài học dành cho em, em mà còn gặp chuyện thì người xung quanh đều sẽ xui xẻo theo. Lần sau em còn như thế thì cứ đợi thấy anh nhảy lầu đi.

Dứt lời, Quý Mạt Dương còn bực bội trừng tôi một cái, sau đó định đưa tôi rời đi.

Đi thôi, hôn ước đã xóa bỏ, nếu hết bệnh rồi thì theo anh về.
Quý Mạt Dương kéo tay tôi định rời đi. Tôi quay lại nhìn khuôn mặt khó coi của Huyền Quân, hắn mỉa mai:
Cậu thế này là ăn cháo đá bát.

Vừa chợp mắt đã thấy Huyền Quân và Hương Vụ, hai người đứng đối diện nhìn nhau. Tôi mới lấy làm lạ theo dõi bọn họ, cứ cảm giác giữa hai người còn có một người nữa. Nhưng dù tôi cố gắng căng mắt nhìn cỡ nào cũng không thấy rõ, có điều cảm giác lại rất rõ ràng. Lẽ nào là quan tài trấn hồn, nhưng chẳng phải Huyền Quân chính là quan tài trấn hồn sao?

Hay quan tài trấn hồn là quan tài trấn hồn, còn hơi thở là hơi thở riêng?

Chưa kịp nhìn rõ thì tôi đã tỉnh dậy, không biết vì sao chợt cảm thấy rất lạnh!

Sau khi về đến chỗ ở của La Quán Trinh, cô ấy bảo hình như sắc mặt tôi không được tốt, trông tái lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.