• 1,002

Chương 270: Em có thai rồi


Cô gái đó đột nhiên lùi về sau hai bước, suýt chút nữa là té ngã, giống như bị một thứ gì đó đẩy ra. Trong cơ thể tôi bỗng dưng bắn ra mộ8t luồng ánh sáng đỏ, đến lúc tôi thấy rõ thì một nhóc con mặc đồ đỏ đã kéo lấy tay cô ta, kéo cô ta vào trong ngực. Nhìn cánh tay của th3ằng nhóc đang vòng qua eo của cô gái kia, tự dưng tôi lại thấy hơi lúng túng.

Còn nhỏ như thế mà đã không biết xấu hổ rồi, lẽ nà9o là do
thượng bất chính, hạ tắc loạn
?


Láo xược!
Cô gái kia nổi giận đùng đùng mà vẫn xinh đẹp, nhưng giọng nói của cô ta lạ6i như sấm rền bên tai, cho dù có êm tai cách mấy cũng nghe ra được sự uy nghiêm trong đó.
Tôi đi xuống lầu, không muốn nói thêm gì nữa.
Huyền Quân cũng theo tôi đi xuống dưới, dù sao phòng trên tầng cũng không ở được nữa rồi.
Sao thế?
Huyền Quân hỏi tôi.

Người quý khác biệt, ông trời sẽ không tha cho Hồng Nhi đầu, nó chưa được sinh ra thì còn yên ổn, ra đời rồi biết phải làm sao đây?
Huyền Quân không trả lời câu hỏi của tôi, tiếp tục đi xuống lầu.
Sau đó hắn giơ tay lên tính toán một chút rồi lại thả tay xuống:
Đúng là phiền phức!

Huyền Quân lại quay lại nhìn tôi:
Em sao rồi, có ổn không?


Rất ổn!
Bây giờ lại quay ra quan tâm tôi à?

Láo xược?
Thằng nhóc đó nở một nụ cư5ời xấu xa, cúi đầu xuống hôn một cái lên môi cô ta, cô ta lập tức phẫn nộ trừng to cặp mắt phượng xinh đẹp.

Ngươi dám cợt nhả với bản tôn!
Cô gái định đứng dậy nhưng cậu trai đã thẳng tay kéo cô ta về lại trong ngực, hai thân thể đơn bạc dính chặt lại một chỗ, cô gái kia lập tức bùng nổ. Huyền Quân nhà tôi còn không tà mị được như vậy, đôi mắt phượng kia trông vô cùng lung linh, khiến người ta không kìm được mà lưu luyến.
Trong lòng tôi không vui, đúng là con hư mà, còn không được như cha nó nữa!
Hồng Nhi nhướn mày:
Ồ!

Trong lúc nói bàn tay của Hồng Nhi đã lần mò đến đai ngọc trên eo của cô gái, đầu ngón tay khẽ lướt qua, đai ngọc bị cởi ra, rơi xuống đất. Tôi á khẩu luôn, cái thằng nhóc vô liêm sỉ này!
Cô gái kia vừa hoảng sợ lại thẹn thùng trợn tròn mắt:
Đồ vô liêm sỉ!

Bây giờ tất nhiên không phải là lúc để tôi nhượng bộ hẳn.

Mới có bây lớn mà đã biết trêu đùa người ta, thấy gái đẹp là tay chân bậy bạ rồi!

...
Sắc mặt Huyền Quân sầm xuống:
Nói bậy cái gì đấy!


Em nói bậy à?
Tôi trợn mắt nhìn Huyền Quân, hắn tỏ vẻ không thèm để ý, xoay người nhìn sang hướng khác.
Hồng Nhi đáp lại, tôi nghe có vẻ nó đã nghe lời rồi, định bỏ tay ra nhìn thử thì lại thấy nó đang đè cô gái kia ở trên tường, xông tới muốn hôn người ta. Dĩ nhiên cô gái kia không chịu, né trái né phải, Hồng Nhi bực mình, bèn giữ cắm cô ta lại, sau đó hôn lên môi đối phương.
Nhưng Hồng Nhi cưỡng ép hôn xuống lại bị cô gái cắn rách môi. Nhóc con xuýt xoa một tiếng, lập tức lui ra sau, buông cô gái ra xoa miệng. Cô gái nhân dịp xoay người bỏ chạy, Hồng Nhi lập tức đuổi theo sau, kết quả không bắt được người mà chộp được chiếc vòng trên chân của người ta.
Hồng Nhi nhìn chiếc lắc chân trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay xoay hai vòng sau đó đeo lên cổ tay mình.
Hiểu thảo cảm động trời xanh, chẳng lẽ ông trời lại nỡ lòng nào đi trách phạt nó ư?
Huyền Quân nhíu chặt mày:
Em nuông chiều nó như vậy, sau này ắt sẽ gây họa!


Con còn nhỏ mà, cứ từ từ dạy!


Bình thường người ta đều tự biết, Ly Thương em lại không biết. Chuyện này lẽ ra là vợ tạo bất ngờ cho chồng, làm gì có chồng lại đi báo tin vui cho vợ như em hả?
Huyền Quân còn cau có vặc lại. Tôi chẳng thèm tranh luận với hắn đâu, giờ đang là phụ nữ có thai, hạn chế tức giận không đáng thì hơn. Tôi hỏi hắn:
Bây giờ còn nguy hiểm không?


Con trai em hút hết đám quỷ vương kia rồi, còn con nào dám ho he đến nữa?
Huyền Quân đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tôi cũng biết, Hồng Nhi làm như vậy là trái với thiên đạo, nhưng vì để giúp Huyền Quân thì cũng coi như là xuất phát từ tấm lòng hiếu thuận,
Hồng Nhi nói xong thì lập tức biến mất, tôi tìm khắp nơi nhưng nó đã đi đâu mất rồi.
Tôi qua xem Huyền Quần thể nào thì hắn tức tối giận lẫy:
Bảo em tự bảo vệ mình, thế mà sao em lại để nó ra thế hả?

Tôi xụ mặt bực mình:
Anh còn ở đó nói em được à, cũng có phải em bảo Hồng Nhi ra đâu, huống hồ là nó học hư theo anh đấy!


Nói bậy, không phải vẫn là cùng một người à?


Là một người.

Tôi ngồi xem TV mà trong lòng trăm mối ngổn ngang:
Nếu như có người đến đòi thảo phạt thì phải làm thế nào?

Đó là chuyện của sau này, cứ để sau này rồi tính, chẳng phải bây giờ vẫn đang yên ổn đây à?

Mãi tôi mới phản ứng lại được, khóe môi Hồng Nhi khẽ cong lên, cười vô cùng dịu dàng, lại pha một chút đắc ý, tôi bị nó cười cho, thật xấu hổ.

Con mau buông người ta ra!
Tôi không tìm được chủ đề nói chuyện bên lúng túng bảo Hồng Nhi thả người.
Hồng Nhi lại ấm ức nói:
Con chỉ trêu cô ấy chút thôi mà, không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo.

Trước mắt lại hiện ra cảnh tượng sấm vang chớp rên, trong phòng có mười mấy quỷ vương đang bao vây Huyền Quân, Huyền Quân đang đối phó với bọn chúng.
Tôi còn đang suy nghĩ nên làm thế nào thì Hồng Nhi đã nhắm mắt lại, hai tay mở ra, môi mấp máy, không biết đang niệm cái gì. Trước tiên, Hồng Nhi phá giải bùa chủ của tôi và Huyền Quân, sau đó bắt đầu hấp thu các quỷ vương xung quanh, mấy trăm con quỷ vương gào thét chống cự nhưng vẫn bị hút vào người Hồng Nhi, càng hút khuôn mặt của thằng bé càng đẹp hơn.
Xong việc, Hồng Nhi mở mắt ra, khẽ nhướn mày.
Nó xoay người lại nhìn tôi, thật là bị nó chọc cho tức chết mà.
Me!


..
Tôi vốn định làm mặt lạnh, nhưng vừa nghe Hồng Nhi gọi thể, lại không lạnh nổi nữa rồi.
Sau khi cô gái kia rời đi, Hồng Nhi lập tức phá hủy không gian.
Nói xong Hồng Nhi lại nhìn xuống cô gái mình đang ôm trong ngực, tôi nghe nó nói mà tức muốn chết, thằng nhóc hư đốn này, y như cha mi đó!
Hồng Nhi nhìn cô gái, nâng cằm cô ta lên:
Nữ tôn yêu kiều như vậy quả thật là hiếm thấy nha!


Ngươi to gan dám hỗn xược với bản tôn, bản tôn nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Cô gái kia hung hăng đe dọa.
Tôi đang định hỏi chuyện thằng bé thì nó lại nâng cổ tay lên, lắc lắc hai cái nhìn vòng chuông trên cổ tay, trưng ra cái biểu cảm si mê.
Huyền Quân xoay người lại nhìn, Hồng Nhi cũng ngược lên nhìn hắn. Lúc này Hồng Nhi mới phát hiện mắt mình đang mờ dần, nó vươn tay ra quơ quơ trước mặt mới xác định mình không nhìn được thật.

Hồng Nhi!

Tôi kiểm tra một chút, đảm bảo là mình không sao rồi mới hỏi Huyền Quân:
Em mang thai bao lâu rồi?


Có lúc ở biệt thự kia mấy ngày.
Thế mà Huyền Quân lại rất rõ chuyện này.

Sao anh không nói cho em biết?

Tôi vội vàng chạy tới bên thằng bé thì thấy đôi mắt nó đã trống rỗng rồi.
Mẹ, con không sao đâu ạ, mấy ngày nữa là bình thường lại thôi, cha!

Hồng Nhi nhìn về phía Huyền Quân, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ:
Càn quấy! Lại ra ngoài nữa?


Cha, con muốn tìm cô ấy.


Ha!
Hồng Nhi hất tay một cái, áo choàng trên người cô gái đã rơi xuống, cô ta muốn tránh thoát nhưng có làm thế nào cả người cũng như bị dính chặt trong tay Hồng Nhi, nói chi đến chạy trốn. Cô gái cắn môi thở hổn hển, tức giận trừng mắt với Hồng Nhi.
Chỉ vài ba động tác Hồng Nhi đã cởi hết đồ trên người cô gái ra, chỉ còn lại mỗi chiếc yếm đỏ ở bên trong, tôi quả thực không đành lòng nhìn tiếp nữa, bèn đưa tay che mắt lại, nghiêm giọng quát:
Hồng Nhi!


Me!


Đêm đó trí nhớ của anh vẫn chưa khôi phục lại toàn bộ cơ mà, theo lý mà nói thì anh vẫn là giáo sư Trương, sao Hồng Nhi lại...

Tôi thoảng đắn đo, không biết nên nói sao cho phải.
Đêm đó anh nhớ ra hết rồi!
Nghe Huyền Quân nói như vậy, trong lòng tôi lại càng thêm bất an.
Thấy tôi im lặng không đáp, Huyền Quân lại nói:
Cho dù vẫn chưa nhớ ra thì đêm đó Hương Vụ cũng có mặt, tất nhiên đứa trẻ càng phải giống kẻ mạnh hơn.


Đó là bởi vì chưa có ai biết thằng bé đang tồn tại, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra không phát hiện, nhưng sức mạnh của thằng bé vẫn thu hút âm hồn xung quanh, khiến chúng kéo đến tìm.
Khi đó bào thai chỉ vừa hình thành, vị trí thai chưa ổn định mà bọn chúng đã muốn chiếm lấy nó, ăn vào là có thể tăng cường công lực.
Sau này thai vị ổn định rồi, bọn ma quỷ vừa thấy em đã gào khóc chạy trốn, có thể thấy sức mạnh của thằng bé lớn đến mức nào rồi.

Hồng Nhi!
Tôi gọi nó, tôi còn chưa biết nên đặt tên gì nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ngay ra cái tên nào khác, mà không có tên thì khó mà xưng hô, nhìn nó cả người đỏ chói nên tôi quyết định gọi nó là Hồng Nhi luôn.
Hồng Nhi hơi sững lại giây lát rồi mới quay đầu lại nhìn tôi:
Mẹ!


Hả?

Thằng bé vừa mới đậu thai mà đã mạnh như vậy rồi, anh đối phó với đám quỷ vương kia cố hết sức còn chưa xong, thế mà nó tùy tiện đi ra nhẹ nhàng hút vài cái đã xử lý hết. Thiên đạo sẽ không để nó ra đời

đầu.


Huyền Quân ôm tôi vào lòng:
Cho dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản thằng bé ra đời. Ly Thương, em hãy vì anh mà sinh thằng bé ra nhé, anh tha thứ chuyện em phong ẩn anh.



Em muốn sinh nhưng mà...

Không có nhưng nhị gì cả, anh muốn em sinh nó ra.


Huyền Quân buông tôi ra, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Quả thật tôi cũng muốn sinh thằng bé lắm chứ, quan tâm thiên đạo luân hồi làm gì, bây giờ tôi chỉ cần biết mình là mẹ của thằng bé là đủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.