• 600

Chương 271: Nhất thời hồ đồ



Đây chẳng phải là lăng mộ để vương ư?
Tôi hỏi Huyền Quân.


Cũng có thể gọi là quần thể mộ cổ.
Một khi biến thà8nh giáo sư Trương là Huyền Quân chẳng còn tí đáng yêu nào nữa. Tôi quan sát cụm mộ cổ trước mặt, lấy làm lạ hỏi:
Tới đâ3y làm gì? Chỗ này khai quật rồi mà, chẳng nhẽ lại có phát hiện gì mới?

Tôi đang chuẩn bị ra tay thì bị Huyền Quân bóp tay ra hiệu bèn thôi, những người kia đã sắp đến gần, vậy mà trong nháy mắt cũng biến mất. Khung cảnh lại trở về như lúc hai chúng tôi mới bước vào đây, khắp nơi đều là mồ mả.
Huyền Quân nhìn về phía trước, ở đó có một ngôi mộ hoàng đế khổng lồ, bên trên là một cái lăn to, trước lán có một tấm biển ghi tên lăng mộ, niên đại và vài dòng giới thiệu. Theo quy định, các khu mộ khai quật đều được bảo vệ, nhưng đây là một quần thể mộ cổ cho nên ngoài việc bảo vệ đơn giản thì thường không có nhiều người quản lý, cùng lắm là các nhà khảo cổ học tới đây, còn những người khác tính cả khách du lịch thì cũng rất ít.
Huyền Quân buông tay dẫn tôi vào, tôi quan sát xung quanh một lát, thấy hắn đi xuống thì cũng đi theo.
Xuống dưới mộ, hắn nhìn quanh một lượt mới hỏi:
Giáo sư Ly đã từng tới đây rồi à?

Cho nên một khi đồ bên dưới được dời đi, thì bên trên cũng sẽ đơn giản hóa việc xử lý.
Không làm mại một đã là sự bảo vệ lớn nhất đối với mồ mả rồi.
Huyền Quân đeo một chiếc đai vải màu đen, xách ống thép đi theo tôi, tôi nhìn tầng đất mặt trên mộ, vặn ống sắt.
Huyền Quân hỏi tôi:
Xẻng Lạc Dương trong tay giáo sư có vẻ dễ lắp như origami, còn không cần nhìn.


Thế tôi đi nhé.

Lão Ưng lái xe đi rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng. Tôi quay người nhặt thiết bị dò xét, khoác ba lô lên, đeo kính khảo sát, đi vòng quanh hổ mộ, vừa đi vừa lắp ráp xẻng đào mộ.

Trăm hay không bằng tay quen, ngày nào anh cũng...

Tôi quay phắt lại nhìn Huyền Quân:
Xẻng Lạc Dương?
Thấy tôi giật mình, Huyện Quân hỏi:
Không phải à?

Ừ.
Tôi đáp lời:
Các nhà sử học gọi cái này là xẻng thăm dò, chỉ có người làm khảo cổ hay trộm mộ mới gọi nó là xẻng Lạc Dương.

Anh không trộm mộ.
Huyền Quân đưa ống thép cho tôi, mặt mày như họa, bình thản ung dung, nhưng không hiểu sao vẫn đem đến cho người khác cảm giác hẳn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tướng quân tay cầm trường kiểm, chỉ về phía Huyền Quân.
Huyền Quân vung tay ném một lá bùa qua, không gian phía trước bỗng bùng lên một lực cản mạnh mẽ, những người vốn đang vui chơi xung quanh bỗng nhiên quay ra nhìn chằm chằm chúng tôi. Quần áo hoa lệ trên người họ rút đi, lộ ra làn da khô quắt như vỏ cây và gương mặt gớm ghiếc, xông tới bao vây về phía này.
Lạc Dương là cổ đồ của mười ba triều đại, là trung tâm văn hóa chính trị, quan to hiển quý nhiều không kể xiết, những người này lại rất quan tâm đến vấn đề xây mộ và nghi thức tổ chức tang lễ.
Thi nhận nhà Đường - Vương Kiển Tăng đã từng hình dung về nơi này như sau: Đỉnh núi Bắc Mang ít đất trống, mộ cũ Lạc Dương dày khắp nơi. Mộ cũ người ta nhiều khôn kể, có tiền một suất cũng khó mua.

Không còn đâu.
Không cần dùng thiết bị thăm dò tôi cũng có thể khẳng định.
Huyền Quân quay đầu lại nhìn tôi. Vốn tôi đã chắc chắn, nhưng thấy ánh mắt này của hắn lại bỗng thấy không yên. Quan sát chung quanh lần nữa, vẫn không phát hiện điều gì bất thường, tôi bèn dạo quanh vách tường khu mộ một vòng rồi quay lại hỏi:
Nói về quần thể mộ cổ thì tôi đã gặp không ít, những nơi trước mắt này thì mới chỉ tới một lần. Tôi còn nhớ lúc ấy mình khoảng tầm mười mấy tuổi.
Đó là lần đầu tiên tôi có cảm xúc muốn vào ngành khảo cổ học, tuy nhiên vẫn chưa nghiêm túc cân nhắc, chỉ là có hứng thú với bộ môn này mà thôi.
Con người ấy mà, kiểu gì chả kiêng kị một vài thứ.
Chưa kể diện tích của khu mộ cổ này rất lớn, mộ bên trong lại lung tung lộn xộn, căn bản không thể triển khai toàn bộ công tác bảo vệ được.

Hồi nhỏ có tới một lần, lúc ấy nơi này vẫn chưa khai quật gì, chắc là sau này mới có người đụng vào. Quý Mạt Dương cũng mới chỉ phất lên mấy năm nay, em lên đại học mới bắt đầu khảo cổ, anh ấy vào nghề trước em nhưng có vẻ nơi này đã được khai quật ngay từ sau lần em rời đi rồi, cho nên vẫn mãi không có cơ hội quay lại.


Nếu là lăng mộ đế vương thì chắc chắn phải có hoàng đế, em nói xem liệu có đào được không?
Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi lập tức ném cho hắn một ánh mắt khinh thường. Chế tôi không tốt nghiệp nổi môn lịch sử nữa đi, hắn đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp khoa khảo cổ chắc?
Càng đi những tiếng rao hàng rộn rã cùng người đi đường ngày một nhiều thêm. Bọn họ khoác trên mình đủ mọi màu sắc, tất cả đều là trang phục cổ đại. Tôi vừa đi vừa quan sát, Huyền Quân kéo tay tôi dặn dò:
Đừng quay đầu lại.


... Nơi này là âm phủ?

Huyền Quân ngạc nhiên hỏi:
Em có người quen bên này à?


Là bạn của Quý Mạt Dương. Em có gặp qua vài lần, chắc là cấp dưới.


Dân khảo cổ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội khai quật nào, dù là công cụ dò mộ hay thiết bị dò sóng điện tử, sau bao nhiêu cũng dò xuống được. Anh biết đùa thật đấy.
Ý là người trong ngành chúng tôi hoặc là không tìm thấy, hoặc cho dù phải đào ba tấc đất cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào!
Huyền Quân đi tới sờ vách đá:
Theo em thì chỗ này còn thứ gì chưa bị đào ra không?

Thấy tôi nghi ngờ, Huyền Quân giải thích:
Khi thích một người, bản thân sẽ quan tâm đến mọi chuyện xung quanh người đó, bao gồm cả nghề nghiệp và những chuyện người đó từng tiếp xúc.

Huyền Quân liếc mắt nhìn xẻng thăm dò trong tay tôi:
Đây là xẻng Lạc Dương, đã có từ lâu lắm rồi. Ban đầu bắt nguồn từ trộm mộ, và người phát minh ra là người Lạc Dương.

Chợt cảm thấ6y, thế gian vạn ác cũng không ác bằng một nửa Huyền Quân! Dứt lời, hắn đi vào trong khu mộ cổ. Mọi người đều biết trên t5hế giới có rất nhiều lăng mộ đế vương, lăng mộ đế vương chẳng qua là nơi mai táng các bậc đế vương, nơi họ yên nghỉ sau khi nhắm mắt mà thôi.
Nhiều lăng mộ đế vương tụ lại thành quy mô nhất định, trở thành quần thể, cho nên còn được gọi là quần thể mộ cổ, bởi vì chúng đến từ thời cổ đại, hoặc có khi còn xa xưa hơn nữa.
Cho nên tôi len lén tích góp được một vé khứ hồi và chút tiền ăn uống, nghỉ hè đi tới nơi này, chỉ với vỏn vẹn 320 tệ, ở lại đây 15 ngày. Mười lăm ngày sau, tôi vốc một nắm đất rồi bỏ đi. Bây giờ nằm đất đó vẫn còn nằm trong hộp ở nhà tôi, chưa từng vứt bỏ.
Người sống ở đời nhất định phải có vài lần bốc đồng, đó là lần bộc phát đầu tiên của tôi, nhưng đến nay vẫn còn đẹp vẹn nguyên như thuở đầu.
Rồi một ngày nọ, tôi tình cờ xem một bài báo nói về việc khai quật một ngôi mộ có niên đại xa xưa, phát hiện một chiếc quan tài, từ đó vén lên bức màn che về một triều đại, cũng tìm ra lời giải cho bí ẩn ngàn nam.
Đối với tôi mà nói, sự việc ấy thần bí, tráng lệ như Đôn Hoàng, chỉ một lần nhìn thoáng qua đã bị mê hoặc không lối về.

Không phải, âm phủ có cả cổ lẫn kim, nhưng nơi này không có quỷ hiện đại. Đây chẳng qua chỉ là một thế giới riêng của bọn họ, một thế giới không thuộc về con người.
Huyền Quân dắt tôi đi thẳng về phía trước, quang cảnh hai bên đường như mở ra một thế giới phồn hoa gấm vóc. Đèn đuốc sặc sỡ, ca múa thái bình, hết thảy đều ở trước mặt, như thực mà lại như ảo.
Cho đến khi đi tới chân tòa thành khiến lòng run sợ, người trên thành mặc áo giáp đen cúi đầu nhìn chúng tôi, bên cạnh là một cô gái đeo mạng che mặt và tướng quân vô diện, bọn họ chính là người mà Huyền Quân muốn tìm.

Hân hạnh.


Chồng cô làm nghề gì vậy?
Lão Ung hỏi tôi về Huyền Quân.
Anh ấy là nhà sử học, theo tôi đến đây xem chút thôi. Hôm nay không cần anh đầu, khi nào dùng xong công cụ anh hẫng đến lấy.

Tôi men theo bước chân của Huyền Quân, một đường đi thẳng vào trong khu mộ cổ.
Rõ ràng là ban ngày nhưng sắc trời đã bắt đầu thay đổi, mây đen hội tụ, chia khu vực xung quanh thành nơi phồn hoa rực rỡ.

Giáo sư Ly đúng là ngốc nghếch một cách9 đáng yêu!

Không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ tới hình ảnh Bát Giới ngốc nghếch đáng yêu...
Theo như tôi biết, trong giới Mô Kim cũng không phải không có nhà sử học, nhưng Huyền Quân mà lại đi trộm mộ ư? Không thể nào đâu!
Thứ nhất, lịch sử và khảo cổ có mối quan hệ móc nối chặt chẽ; thứ hai, đạo sĩ không nhất thiết phải xuống mộ, bởi có phải lúc nào cũng cần đánh cương thi đấu.
Huyền Quân đứng bên dưới mộ, còn tôi đi lên trên chờ người. Không lâu sau, một chiếc xe địa hình chạy tới. Một nam thanh niên trẻ mặc áo da nhảy khỏi xe chạy về phía tôi, lão Ưng cũng xuống xe, nhặt đồ trên xe ném qua.
Đưa anh đi.
Chẳng biết Huyền Quân đứng đó từ lúc nào, đưa tay cầm lấy hết chỗ công cụ. Lão Ưng nhìn Huyền Quân dò hỏi:
Anh là?

Chồng em ấy.

Lão Ung tháo kính râm xuống, ngạc nhiên nhìn Huyền Quân, giọng qua loa lấy lệ:
Hân hạnh.


Anh có chắc là bên trong vẫn còn đồ không?

Đây là quần thể mộ cổ, em có dám chắc là dưới đất không còn gì có thể đào được nữa không?
Công nghe hắn nói tôi càng thấy kỳ quái.
Tôi rút di động gọi cho người quen, đối phương lập tức lái xe qua.

Mộ Lạc Dương mười cái thì chín cái trống, không phải là do cái xẻng này mà ra à?
Tôi nhắn chặt mày, bất mãn nhìn Huyền Quân:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.