• 601

Chương 285: Ân oán kiếp trước



Thầy Ly.


Huyền Quân liếc nhìn Long Đình:
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát.


Hắn nói rồi đặt tôi xuống, lấy chăn đắp lên người tôi,8 hắn cũng nằm bên cạnh, đắp chăn ôm tôi ngủ.
Tôi nhìn hắn:
Anh ở lại ngủ đây đi!

Tôi ra lệnh cho Huyền Quân, sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt là sự bất mãn cực độ, giống như đang oán trách, lúc cần dùng hắn thì giữ lại, lúc không cần thì đá đi, hắn giống như một con chó bông, không được coi là người.
Nhưng ai oán thì ai oán, hắn vẫn vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi. Lúc này tôi mới cảm thấy vững dạ một chút, nằm xuống nép vào lòng hắn.
Cô gái chết rồi nhưng không biết mình đã chết, trở thành hồn ma lang thang ở bên ngoài, người thường hay gặp nhất chính là thiếu soái kia.
Ngày tháng lâu dần, cô gái nảy sinh tình cảm với thiếu soái bèn bám theo bên cạnh anh ta, sau này thiếu soái đầu thai thì cô ta cũng đầu thai, còn sinh cùng một chỗ.
Bởi vì chuyện thiếu soái vô tình siết chết cô ta mà cô ta bám lấy thiếu soái, sau này còn hóa thân thành lệ quỷ, bám theo thiếu soái hơn hai mươi năm.
Tôi buồn ngủ díp cả mắt, dù sao cũng thức trắng cả đêm rồi.
Huyền Quân cũng rất bi3ết điều, dù sao còn có Long Đình ở đây, tất nhiên hắn không tiện mặt dày giở trò.
Nhưng hắn ôm eo tôi giống như gọng kìm vậy, ôm chặt c9ứng khiến người ta nghẹt thở.
Lúc này hắn mới ừm một tiếng, đồng ý rời đi cùng chúng tôi.
Chúng tôi ra ngoài, Long Đình đi điều tra chuyện hàng xóm nhà Tử Du, điều tra suốt hơn hai tiếng mới tra được địa chỉ nhà đó, mấy người chúng tôi đi tìm nhà hàng xóm đó.
Trên đường đi, tôi kể cho Tử Du nghe một câu chuyện. Tôi nói có một người sinh ra trong phủ đại soái, là con trai của đại soái. Đại soái kia đã bắt một cô gái đi ngay trong lễ cưới, cô gái bị ông ta sai người biết chết tươi, lúc chết vẫn còn đang ngủ.

...
Tôi hơi lúng túng, Tử Du cũng mơ thấy à?

Thầy Ly, tôi đã mơ thấy thầy!
Tử Du nói vậy, trong mắt còn có nét kích động, tôi lập tức đáp qua loa
vậy à
.

Thầy...

Tử Du hơi chần chừ, đồng ý với tôi:
Tôi biết rồi, là vì nợ oan tình mà cô ấy đến tìm tôi, cho nên tôi càng phải đối xử tử tế với cô ấy.


...
Tôi không trả lời, tạm thời có thể nói là như vậy.
Tôi chỉ liếc nhìn Huyền Quân, dù sao hắn cũng đã xóa đi ký ức kiếp trước của Tử Du rồi.
Tôi tắm rửa xong ra ngoài thì Huyền Quân đã thay đồ ngủ đợi tôi. Thấy tôi đi ra, hắn đứng dậy, lúc này tôi mới nói:
Hay là ngủ riêng đi.


...
Sắc mặt của Huyền Quân lập tức khó coi.
Hắn tức giận nghiến răng, quay người bỏ ra ngoài, cứ như tôi làm chuyện gì có lỗi với hắn vậy.
Huyền Quân dứt khoát nắm tay tôi, vẻ mặt lạnh nhạt dẫn tôi đi trước.
Một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa, bà ta ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi:
Các người tìm ai?


Dì Diệu, cháu là Tử Du.
Tử Du báo tên, lúc đầu người phụ nữ còn chưa nghĩ ra, tới khi sực nhớ lại thì muốn đóng cửa, nhưng bị Tử Du đẩy mở.
Huyền Quân như cảm nhận được gì đó, đẩy cửa đi vào, tôi nhìn về phía hắn:
Có người nằm trên giường tôi.

Huyền Quân liếc nhìn bên cạnh tôi, đi tới nắm tay tôi, vẽ chủ Thanh Tâm vào lòng bàn tay. Đầu óc tôi tỉnh táo hơn chút, nhìn sang bên cạnh, cẩn thận nhớ lại:
Là màu đen nhưng không phải quỷ, giống như người chết!

Huyền Quân giơ tay lên tính toán:
Chắc là nằm mơ!


Chúng ta quen nhau, mơ thấy là rất bình thường, không cần phải kinh ngạc.


Không phải, chúng ta...

Để tôi xem.
Huyền Quân lên tiếng, cũng đã đến gần Tử Du, nhưng Tử Du bất giác né tránh, không muốn cho Huyền Quân đụng chạm, tựa như anh ta có bảo bối gì sợ hắn cướp mất vậy. Nhưng giờ tránh né cũng muộn rồi, tôi thấy Huyền Quân vẽ gì đó ở trán anh ta, mặc dù rất nhanh nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Chỉ có Long Đình và Tử Du vẫn chưa phát hiện ra.
Long Đình đúng là người thông minh, anh ta lo người phụ nữ cắn chặt không buông.
Tử Du cũng chẳng phải kẻ ngốc, bèn nói:
Vậy anh cho em vay thêm một triệu nữa, khi nào có tiền em trả lại.


Tôi không có.

Tôi không muốn biết chuyện của Tử Du, anh ta có cuộc đời của anh ta, tôi có con đường của tôi. Kiếp trước gặp nhau thì sao, cuộc gặp gỡ ở kiếp này chẳng qua cũng chỉ là cắt đứt chút ràng buộc cuối cùng giữa hai người mà thôi.
Nếu đã không còn quan hệ, không gặp lại thì tốt hơn.
Tôi cùng Huyền Quân rời đi trở về chỗ ở, vừa vào nhà hắn đã gọi tôi lại:
Đi nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu có ăn thịt người.
Huyền Quân ở dưới lầu, tôi đã lên trên, hắn nói như vậy thì tôi mới quay người lại.
Em thật sự không có ý định gặp nhau?
Huyền Quân hỏi tôi, tôi không trả lời mà quay người đi về phòng ở trên lầu.
Tử Du cưỡng chế xông vào, người phụ nữ lập tức ngồi phệt xuống đất la làng ăn vạ.
Long Đình định báo cảnh sát thì bà ta lấy cái chết để đe dọa.
Cuối cùng vẫn là Tử Du giải quyết chuyện này.
Cháu cho dù năm trăm ngàn, hủy bỏ chuyện âm hồn của cháu và Tiểu Nga.

Nhưng Tử Du lại nhìn thẳng vào tôi, hỏi:
Vậy tôi không thích người nào sao?


Chuyện này thì tôi không biết, tôi cũng không nhìn xa được như vậy.

Suốt quãng đường đi, Tử Du rơi vào trầm tư
Giống với giấc mơ của tôi, nhưng tại sao lại thiếu một người?

Cơn buồn ngủ ập tới, tôi không quan tâm được nhiều nữa.
Đến khi ngủ dậy thì tôi thấy Tử Du và Long Đình đang ngồi đối diện chúng tôi, hai người đều đang nhìn sang đây. Tôi dậy, Huyền Quân cũng ngồi dậy.
Huyền Quân không thèm để ý đến hai người họ, chỉ ngồi dậy nhìn lướt lên trên lầu, cửa phòng trên đó đóng sập lại. Huyền Quân không phải tôi, tất nhiên hắn sẽ không giơ cao đánh khẽ. Huyền Quân định lên lầu, tôi gọi hắn:
Để về rồi xử lý.

Long Đình định bỏ đi thì bị tôi kéo lại:
Anh, anh cho anh ấy mượn đi, nếu không bọn em làm sao kết hôn được.

Người phụ nữ kia lập tức hùa theo:
Đúng đó, không xóa bỏ âm hôn, các người sẽ không thể nào kết hôn được đầu, huống hồ con gái tôi sẽ thường xuyên trở về.


Anh!
Tôi ở bên cạnh gọi Long Đình, lúc này anh ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Được, tôi cho cậu vay, nhưng cậu phải nhớ, nếu còn xảy ra chuyện này nữa, cậu phải đưa hết tiền cho tôi, tôi cho cậu ngồi tù.

Em biết rồi.
Tử Du vâng dạ, diễn rất đạt.
Người phụ nữ cầm tiền rồi lấy giấy kết hôn ra, Huyền Quân xóa tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của Tử Du đi, giấy kết hôn lập tức bốc cháy ngay tại chỗ.
Tử Du lại đưa cho người phụ nữ đó năm trăm ngàn còn lại, rồi chúng tôi mới rời đi.
Nhưng tôi cũng không xử lý Đỗ Tiểu Nga, mà Huyền Quân đi giải quyết cô ta. Chúng tôi ở bên ngoài biệt thự đều nghe thấy tiếng hét thảm của cô ta, tôi biết Đỗ Tiểu Nga đã bị âm quỷ ăn rồi.
Tử Du cố gắng mới có thể đứng vững, thầy Huyền Quân ra ngoài, anh ta bèn đi trước.
Long Đình nói, từ nhỏ Tử Du tâm địa thiện lương, nhưng vì cuộc sống bức bách, đã gặp phải quá nhiều biến cố, thật không công bằng với anh ta.
Tử Du nghe tôi nói, cả người chấn động.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu mới hỏi:
Còn gì nữa không?

Tôi ngạc nhiên, đầu còn gì nữa nhỉ?
Nghe đến năm trăm ngàn, người phụ nữ ngừng khóc, bà ta ngẩng đầu lên nhìn Tử Du:
Một triệu.

Tử Du chỉ do dự giây lát:
Được!

Người phụ nữ đứng dậy:
Đưa cho tôi năm trăm ngàn trước.
Tử Du đang định đưa thì bị Long Đình cản lại:
Cậu còn nợ tôi một triệu, cậu lấy đâu ra tiền, nếu cậu muốn mượn tôi, tôi cũng không cho mượn đâu.

Tôi nhìn hắn đóng cửa rồi lên giường nằm.
Nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của hắn đúng là cực kỳ khó coi!
Mệt mỏi cả ngày trời, tôi đã muốn nghỉ ngơi lâu rồi, thế nhưng ngủ đến nửa đêm thì cảm giác có người nằm bên cạnh mình. Tôi vốn tưởng là Huyền Quân ở trên giường, nhưng khi mở mắt ra lại thấy một người đàn ông xa lạ đang nằm bên cạnh. Tôi giật mình, lập tức tỉnh ngủ.
Huyền Quân ôm tôi, cúi đầu hỏi:
Sợ à?
.

Tôi tưởng là anh, bỗng nhiên tỉnh dậy, nhưng lại giống như bóng đè. Lúc tôi nhìn hắn, hắn chậm rãi nhìn tôi, có cảm giác là một người sống đang nhìn mình, dáng vẻ hơi kỳ lạ, nói là cháy đen thì cũng không phải, không cháy đen thui... mà giống như một người da đen, mắt cực kỳ trắng! Nhưng chắc chắn không phải đen vì màu da.

Huyền Quân nhíu chặt chân mày:
Nghe có vẻ thứ gì đó không sạch sẽ tiến vào phòng này, nhưng chúng ta đều không tính ra, là thứ gì được nhỉ?

Không phải tôi nhẫn tâm, mà là bọn họ không có lương tâm.
Nỗi khổ mà Hương Vụ phải chịu, rõ ràng bọn họ cảm nhận được, nhưng lại làm như không thấy.
Còn trách tôi nhẫn tâm được ư?
Trên đường đi, Tử Du hỏi tôi:
Thầy Ly, Đỗ Tiểu Nga phải xử lý thế nào?


Đỗ Tiểu Nga đã hại chết rất nhiều người, những đối thủ trong kinh doanh của anh, e là cả nữ trợ lý ở bên cạnh anh cũng đều chết trong tay cô ta, cô ta không sống nổi rồi!


.
Tử Du không nói thêm gì nữa.
Là tại sofa quá nhỏ hay do hắn quá sợ thì không ai biết được.
Có điều hắn ở phía sau tôi, hơi thở6 bị ép xuống hết lần này đến lần khác thì tôi biết.
Nhưng nghe kỹ hắn lại không phát ra âm thanh quá lớn, tôi mở mắt quay đầu nhìn hắn,5 hắn cũng ngủ yên hơn so với lúc bình thường, tôi đành phải quay người lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Sao tôi biết được?


Tôi cứ cảm thấy trong lòng lo lắng bất an, cổ sức nép vào lòng Huyền Quân:
Có phải anh muốn đến chỗ tôi ngủ nên hù dọa tôi không?



Hừ!
Huyền Quân hừ lạnh một tiếng, ôm chặt lấy tôi, trở mình đè lên, tôi hoảng hốt trùng hắn.


Anh làm gì vậy?


1 của đàn ông.
Huyền Quân nói xong thì mặc kệ tôi có đồng ý hay không, chỉ hai ba cái đã giật áo của tôi ra.

Tất nhiên hắn có chút mất hứng, còn tôi vật lộn chốc lát thì cũng buông lỏng, dù sao cái bụng cũng chình ình ra đây rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.