• 1,002

Chương 286: Hung trạch


Huyền Quân ôm thật chặt, cúi xuống nhìn mặt tôi:
Thấy gì vậy?



Vẫn là thứ đó, hắn ngủ ở phía sau tôi, còn lấy tay chọc tôi. Tôi tưởng 8là anh, quay lại bảo anh đừng nghịch nữa, thể là nhìn thấy mặt của hắn. Hắn nhìn tôi chằm chằm, còn cười nữa, tên đó cười còn xấu hơn cả khóc!
3


Xem ra có thứ gì đó đã vào nhà rồi, hơn nữa còn ở bên cạnh chúng ta.
Huyền Quân đứng dậy bế tôi lên, để tôi sang một bên.

Đạo hữu thì không dám nhận, chỉ là người qua đường, nhưng đúng lúc gặp phải chuyện này.


Vào trong rồi nói.

Đối phương còn trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, ngay cả tôi cũng cảm thấy cậu ta rất trẻ.
Huyền Quân thu bức tranh lại và phong ấn, sau đó nhanh chóng dẫn tôi đi tìm Tiểu Trương.
Tiểu Trương nhận được điện thoại cũng bắt đầu hoảng, thế nhưng cậu ta vẫn cho chúng tôi địa chỉ của người mua tranh, giao nhiệm vụ gửi tranh cho chúng tôi.
Mà tôi và Huyền Quân tìm đến địa chỉ, không ngờ lại là một nơi hung trạch. Huyền Quân dừng lại ở cửa hung trạch quan sát:
Xem ra người mua tranh cũng không đơn giản.
Lúc hắn đang nói thì trong biệt thự có người đi ra, là một người trẻ tuổi.
Cậu thanh niên cung kính giới thiệu mình là truyền nhân đời thứ bao nhiêu của phái Mao Sơn. Tôi không biết người khác gặp chuyện này sẽ ra sao, chứ tôi thì chẳng nghe lọt tai chữ nào, giống như chỉ nghe một người nói liên thoắng trước mặt mình, còn nói gì thì không rõ.
Cuối cùng tôi chỉ nhớ được ba chữ, cậu ta tên là Thủy Nghi Vân.
Cái tên này đơn giản dễ hiểu, nên tôi nhớ.
Tôi phụng mệnh sư phụ xuống núi để xử lý một vụ thảm án từ nhiều năm trước, cũng coi như một lần khảo nghiệm để tôi xuất sư.

Bên cạnh bức tranh đó có một cái hộp dài, trong hộp là cây tiêu ngọc.
Tiểu Trương bảo cậu ta gửi đến một bức tranh và một cây tiêu ngọc.
Huyền Quân đi tới mở chiếc hộp ra, bên trong thật sự có một cây tiêu ngọc cực đẹp, trơn tru láng mịn, là ngọc màu xanh lá.
Tô9i đứng ở cửa, Huyền Quân nhấc đệm ra, tìm một lượt ở dưới giường nhưng không thấy gì, thế là hắn đưa tôi xuống lầu tìm.
Huyền Quân tìm 6hết tất cả các phòng một lượt mà vẫn không tìm được.
Sau đó tìm cả trong sân nhưng cũng không có. Đúng lúc Tiểu Trương đến tìm tôi, nhì5n thấy Huyền Quân với tôi ở trong sân thì đi qua hỏi chúng tôi đang làm gì.
Huyền Quân ngậm một ngụm nước rồi phun lên bề mặt bức tranh, chỉ nháy mắt tranh đã thấm nước, ướt một mảng lớn.
Huyền Quân cầm dao rọc giấy, bắt đầu tách từng lớp trên bề mặt tranh ra. Tách lớp đầu tiên vẫn không nhìn ra điều gì, nhưng tiếp xuống mấy lớp nữa thì bộ mặt thật của bức tranh xuất hiện.
Trong đó là khung cảnh một gia đình ăn cơm, có hai đứa trẻ, một người phụ nữ và hai người đàn ông.
Thử náo loạn kia chính là do Tiểu Trương đưa đến.

Vậy cậu còn đến làm gì nữa?


Thì vốn là muốn cho cô bức tranh đó, ai mà biết nó không phải một bức tranh mà là nửa bức tranh.

Phỉ thúy muốn tìm màu xanh lục thì dễ, nhưng màu xanh biếc lại còn đạt tới mức trơn mịn thì rất khó tìm, nhất là với kích thước lớn như thế này.
Chắc Tiểu Trương gửi cho tôi thứ tốt nhất rồi.
Tôi đặt tiêu ngọc sang một bên, Huyện Quân đã mở bức tranh kia ra.

Để tôi xem một chút rồi chiều đưa cho cậu.
Tôi thuận miệng đuổi khéo Tiểu Trương, cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng sợ tôi không đưa đành vội vàng đáp lời, còn gặng lại bảo buổi chiều không đưa là cậu ta đến tìm tôi đó.
Tiểu Trương đi rồi, tôi với Huyền Quân quay vào biệt thự, đến phòng trưng bày tìm bức tranh kia.
Bức tranh đó cũng rất dễ tìm, để ngay trên tủ trưng bày sách ở bên cửa vào, nhưng bên đó còn có thứ khác nữa, lúc Huyền Quân tìm lần đầu đã bỏ sót.
Cả nhà nằm ngổn ngang dưới đất, điều đáng sợ nhất là tất cả mọi người đều chết rất thê thảm, trên người máu thịt nhầy nhụa, dường như đã gặp phải sự việc gì đó đáng sợ.
Huyền Quân không tách nữa, tôi hỏi hắn:
Bên dưới hết rồi à?


Hết rồi, chắc là ở trên bức tranh khác.


Nửa bức?
Tranh mà còn có nửa bức, thể mà Tiểu Trương không nhận ra?

Tranh được gửi đến cùng một lô văn vật, chúng tôi đóng gói mang qua. Sau khi mở thùng, tôi chọn một bức tranh và một cây tiêu ngọc mang qua cho cô, những thứ khác thì đưa ra bán rồi.

Sáng sớm hôm nay tôi còn chưa dậy đã nhận được điện thoại, bức tranh là của người khác, bên người ta đã bản rồi, bức tranh người mua cầm đi là phần sau, phần trước thì được đóng gói gửi đến chỗ chúng ta
cho nên phải trả lại. Tôi kiểm tra thử thì thấy là bức tranh gửi cho cô, nên mới phải đến lấy đây!
Tiểu Trương xụ mặt sầu não.

Mời hai vị vào trong.
Thủy Nghi Vân mời tôi và Huyền Quân vào, nói chuyện liên quan đến hung trạch.
Theo như Thủy Nghi Vân nói, căn hung trạch này được xây dựng vào đầu thập niên 30 của thế kỷ 19. Lúc đó còn là tiền kỳ chiến tranh thuốc phiện, mà khi xây dựng nơi đây cũng không mang dáng vẻ này, và người vào ở sớm nhất có thể nói là người phương Tây, hay chính là người ngoại quốc.
Người ngoại quốc thì không nói đến vội, trước tiên nói về một gia đình sống ở đây đã, cũng được coi là một nhà rất có danh vọng thời bấy giờ.
Sau khi vào ở thì cuộc sống vẫn rất an ổn, chỉ là sau này chẳng hiểu sao lại chết ở đây. Trong mấy chục năm sau khi bọn họ chết, trừ khoảng thời gian quân Giải Phóng từng ở đây là không có chuyện gì, còn tất cả những người khác dọn vào thì đều xảy ra chuyện kỳ quái.
Đặc biệt là ba mươi năm trước, trong một đêm cả gia đình năm người đều chết ở đây, cuối cùng khám nghiệm tử thi không ra nguyên nhân gì, mà cũng không có kẻ xấu đột nhập, cho nên nó đã thành vụ án không có kết luận, nơi này cũng trở thành căn hung trạch lớn.

Chúng tôi và phía bên trên cũng có liên hệ, sư phụ tôi từng đến đây, đã thanh lọc nơi này, nhưng ông ấy nói sự việc vẫn chưa được giải quyết, mà mấu chốt trong chuyện này là một bức tranh bị phần làm hai. Sư phụ tôi vẫn luôn tìm nó, cuối cùng cách đây không lâu đã tìm được, lệnh cho tôi xuống núi đến đây xử lý hai bức tranh này.

Bên trên vẽ một bức tranh sơn thủy, phần ký tên không nhìn rõ lắm, nhưng trong niên hạn thì đã hơn một ngàn năm.
Huyền Quân cầm bức tranh đi ra ngoài, xuống dưới lầu, hắn lấy một chút nước, một con dao rọc giấy ra, còn đốt hai cây nến và lấy thêm một cái kính lúp.
Tôi biết chắc chắn hẳn đã phát hiện được gì đó.
Đối phương lấy làm lạ khi nhìn thấy tôi và Huyền Quân, đi đến cửa quan sát một lượt rồi dừng ở nửa bức tranh trong tay Huyền Quân:
Hai người đến đưa tranh?


Phải.

Huyền Quân không đưa tranh cho đối phương, cậu ta mở cửa tự báo:
Tôi là người của phái Mao Sơn, xem ra hôm nay gặp được đạo hữu rồi?


Không có gì, sao cậu đến đây, có việc gì à?
Tiểu Trương cực ít khi đến chỗ tôi, trừ khi có chuyện gì đó, mới sáng sớm cậu ta đã đến thì chắc chắn phải có nguyên nhân.

Cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, hai ngày trước có ít đồ gửi đến, ông chủ bảo tôi chọn vài món cho cô. Hôm kia tôi đến nhưng cô không có ở đây, nên tôi đã để ở phòng trưng bày cho cô rồi.

Tiểu Trương vừa nói thế, tôi và Huyền Quân đã đoán ra.
Nhìn có vẻ như là một bức tranh của người hiện đại, chiếc bàn hình tròn, hai đứa trẻ ngồi phía dưới, người lớn ngồi bên trên, mọi người đều đang ăn cơm và nhìn nhau, nhưng một bức tranh như vậy đầu đến nỗi bị giấu đi.
Huyền Quân tiếp tục bóc tách, bức tranh xuất hiện lần này có chút đáng sợ.
Trong tranh vẫn là mấy người ăn cơm lúc nãy, điểm khác là họ không ăn cơm mà tất cả đã chết.

Hai bức tranh này được mua lại thông qua một người, nhưng người này lại nhầm lẫn, tưởng một trong hai bức là bức tranh khác nên đã mang đi, anh ta chỉ nhận được một bức. Tận khi đến đây rồi anh ta mới biết, đành phải gọi điện cho người đưa đến, kết quả là chúng ta ở đây.


Lời giải thích của Thủy Nghi Vân cũng khá trôi chảy, tôi hỏi cậu ta:
Cậu có thể mang bức tranh còn lại ra cho chúng tôi xem không?



Được.


Thủy Nghi Vân đi lấy tranh, nhưng đến phòng khách của biệt thự lại ngẩn ra. Tôi và Huyền Quân ở bên cạnh đợi, cậu ta quay lại nhìn chúng tôi:
Mất rồi.



Mất rồi?
Tôi càng thấy kì lạ.
Lúc nãy tôi đi gặp hai người thì tranh ở đây, nhưng bây giờ không thấy nữa.
Thủy Nghi Vân chỉ vào chỗ bàn trà và nói với chúng tôi.

Huyền Quân và tôi đều không tin lắm, một bức tranh sờ sờ lại tự nhiên biến mất giữa ban ngày ư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.