• 1,002

Chương 288: Xả thân vì đạo


Sau khi vợ chồng người anh đi, người em bắt đầu ngồi đọc sách nhưng đọc thể nào cũng không vào đầu, nỗi oán hận u uất trong lòng càng ngày càng lớn8.

Oán khí tích tụ lại giống như quả bóng da khổng lồ, một khi nổ tung thì sẽ rất đáng sợ. Không thể đọc sách, người em bắt đầu vẽ tranh. N3gay khi anh ta vẽ, cùng với những thứ mà anh ta vẽ lên trang giấy, trên vách tường đối diện cũng xuất hiện thứ tương tự trên tranh, một thử khổng 9lồ màu đen.

Thứ đó giống như tôi nhìn thấy trong mơ, toàn thân đen sì, giống như khỏa thân không mặc quần áo gì cả.
Cuối cùng có một ngày người anh trai phát điện, cầm dao chém chết tất cả mọi người, bao gồm cả người em.
Nhưng cho dù như vậy, cả nhà bọn họ vẫn không thể giải thoát.
Thi thể của họ bị buộc dây, cả ngày đi lại trong biệt thự, dù đã chết nhưng cũng không khác lúc còn sống, hồn phách không thể rời đi, mỗi ngày đều bị tàn phá.
Thậm chí cuộc sống của bọn họ còn không thay đổi, người em trai ở trong phòng thẫn thờ đọc sách, mà dưới lầu còn có tiếng bị chà đạp, bọn trẻ trốn trong phòng khóc lớn.
Tất cả những chuyện này cứ mãi mãi tiếp diễn như vậy trong căn hung trạch.
Sau này có một đạo sĩ đã đến căn nhà, phong ấn nơi này và còn phong thứ đáng sợ đó vào một bức tranh. Còn bọn họ thì bị phong ấn trong một bức tranh khác. Mặc dù đều bị phong ấn nhưng ít nhất cũng không còn bị giày vò nữa, với họ mà nói, như vậy đã đủ rồi.

Đúng vậy.
Em trai xương khô nói rất chắc chắn.
Lúc này tôi mới quay người nhìn biệt thự:
Nếu nói như vậy thì rất có khả năng kẻ giày vò người khác chính là ông lão đó.

Tôi cẩn thận nhớ lại thứ ở trên giường kia, cử cảm thấy hắn không già. ít nhất chưa qua bốn mươi, mà người già được nói là tuổi cao sức yếu thì tất nhiên phải ngoài sáu mươi tuổi,

Không giết người, có lòng hối cải, tôi sẽ giúp. Có điều, anh đi như vậy thì cả nhà anh phải làm sao?


Tôi không quan tâm được nhiều như thế, thứ đó rất đáng sợ. Tôi biết hẳn là do tôi tạo ra, nhưng tôi không muốn hại người khác, tôi không biết phải làm sao bây giờ?


Hắn không phải do anh tạo ra, trông hắn không phải là người của nước chúng ta. Hắn bám vào nơi này, chắc hẳn là một thứ như kiểu ác linh, mà hiện giờ việc tôi cần làm là chờ đợi đã, xem thử tình hình như thế nào. Nếu thực sự không có cách nào, thì phải tìm ghi chép địa chỉ của nơi này xem, hy vọng sẽ tìm ra tiền thân của nơi này là gì.


Anh từng tra rồi à?
Tôi hỏi em trai xương khô, dù sao anh ta cũng là người trong cuộc, có những chuyện hỏi anh ta là chuẩn rồi.

Tôi từng tra, trước khi đến đây tôi đã từng điều tra. Tôi không muốn ở đây nhưng tôi là học sinh, không tin thần quỷ cho nên không phải vì đây là hung trạch mà không muốn sống ở đây, mà bởi vì tôi không thích ở cùng anh trai và chị dâu tôi.


Cha mẹ tôi qua đời sớm, anh em chúng tôi sống nương tựa vào nhau, là anh trai đã nuôi lớn tôi, tôi muốn học hành thành tài đề bảo đáp anh tôi, nhưng từ khi anh ấy cưới chị dâu thì chúng tôi bắt đầu không hòa thuận.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ kia gây chuyện xấu ở trong nhà.
Sau đó, người anh trai cũng bắt đầu ý thức được sự việc không đúng, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cả nhà bọn họ thường xuyên bị bỡn cợt như con rối, nhất là hai đứa trẻ bị coi làm rối dây, treo trên lầu.

Tôi cũng biết có rất nhiều chuyện không nên, nhưng tôi không ưa nổi chị ta.


Chị ta là tiểu thư con nhà giàu, từ sau khi sống cùng anh trai tôi cứ suốt ngày chê bai chúng tôi. Tôi đã muốn đi từ lâu, nhưng anh trai không nỡ để tôi đi.

Sau đó đến chỗ này thì anh tôi mới nói, nếu tôi không muốn ở thì tìm một căn nhà ở gần đây cho tôi. Nhưng còn chưa tìm được thì đã xảy ra chuyện.

Theo như trí nhớ của em trai xương khô, trước khi đến đây, anh ta đã cố ý điều tra về căn nhà này. Ghi chép sớm nhất là do người nước ngoài xây dựng, sau đó khi đánh trận đã có một số người dân vào ở, sau đó nữa là quân nhân vào ở, sau khi quân nhân đi thì luôn có chuyện xảy ra.
Anh ta còn nói, thực ra trước khi quân nhân đến thì đã bắt đầu thường xuyên có chuyện, không ít người sống ở đây đều chết mà không rõ nguyên nhân.
Sau này quân nhân đến thì không có chuyện gì.
Sau đó thì bỏ trống một thời gian, nghe nói còn có một người có thân phận địa vị từng sống ở đây, người này chết vào lúc tuổi cao sức yếu, cũng vì chuyện này nên anh trai và chị dâu anh ta mới muốn mua lại căn hung trạch này. Em trai xương khô nói, chị dâu anh ta tuy có tiền nhưng cũng không nhiều, cộng thêm xuất thân nông thôn, cũng chỉ là con gái nhà địa chủ thích ba hoa phóng đại. Cô ta nói mình rất giàu, nhưng cũng không phải loại người luôn tiêu xài phung phí.
Anh trai anh ta làm công cho người ta, vốn dĩ là chăn trâu làm ruộng cho nhà chị dâu, sau này bị chị dâu nhìn trúng nên mới thành người một nhà.
Của hồi môn của chị dâu không ít, ở dưới quê thì có thể ăn đến già, nhưng ở thời đại đó cô chị dâu rất thích theo đuổi mốt, nhất quyết đòi dọn đến thành phố sống cho nên mới tìm đến nơi này, thông qua rất nhiều mối quan hệ, tốn không ít tiền mới mua được căn hung trạch này về.

Anh nói sau khi quân đội đi cũng có không ít người đã chết, nhưng căn nhà bỏ trống rồi có một ông cụ đến ở, ông cụ này chết già, là vì như vậy nên các anh mới mua căn nhà?

Tôi ra khỏi ảo cảnh, bỏ tay ra khỏi người bộ xương.
Tôi giải trừ bùa trấn hồn cho nó, nó nhìn tôi chằm chằm. Tôi lại lấy một tờ bùa chủ khác dán lên người nó, khi bùa chú tan ra, cơ thể của nó xuất hiện diện mạo vốn có.
Khuôn mặt của người em trai vẫn là dáng vẻ ban đầu, anh ta kinh ngạc, sờ lên người rồi lại sờ mặt, sau đó nhìn tôi.
Người em xé tờ6 giấy nhưng nó lại hợp lại với nhau, anh ta nhận ra có điều không ổn mới giật mình đứng dậy, vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy thứ ở trên tường.
Người em trai lùi lại, thứ kia toét miệng cười với anh ta rồi từ cửa phòng của anh ta đi ra ngoài. Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng cô gái bị chà đạp, người em trai chạy ra ngoài thì trông thấy chị dâu đang bị đè ở dưới lầu, còn cái thứ màu đen kia lại ở trên người anh trai anh ta.
Anh ta chạy xuống cầm đồ đạc lên đánh, nhưng lại bị coi là điên loạn.
Từ sau lần đó, trong căn nhà này, ngay cả người anh cũng coi anh ta là kẻ điên, cũng bắt đầu ghét bỏ anh ta.

Chỉ có tìm được căn nguyên của sự việc thì mới dễ xử lý.


Nếu tôi biết thì sao?
Em trai xương khô hỏi tôi, dường như anh ta đã thích ứng với kiểu trùng sinh hiện tại, nhưng có lẽ anh ta không biết, thời gian trùng sinh mà tôi cho anh ta chỉ là một đêm.
Nói cách khác, bình minh sẽ là lúc chết của anh ta.

Tôi đi xem thử.


Tôi đi quanh ngôi nhà, muốn xem thử có phải căn nhà này có vấn đề hay không, thuận tiện chuyện trò vài câu với em trai xương khô.

Anh ta nói mình cũng đi lại bên ngoài biệt thự nhưng đã không nhớ năm tháng nữa. Anh ta còn hỏi tôi hiện tại là năm nào, tôi nói giờ là năm 2021, anh ta đờ cả ra.

Anh ta nói không ngờ anh ta với tôi lại là người khác thế kỷ.

Người được học hành dù sao cũng khác, ở thời đại đó nếu anh ta không chết mà còn sống thì trình độ văn hóa đã cực cao rồi.


Bình thường anh ra ngoài làm gì vậy?
Tôi hỏi em trai xương khô, anh ta nói trong phòng ồn ào không thể học được nên mang sách ra ngoài, dựa vào chân tường đọc, có lúc đọc sách rồi ngủ quên, còn mơ thấy ác mộng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.