• 600

Chương 289: Xả thân vì đạo


Lúc em trai xương khô nói còn quay đầu nhìn lại, anh ta thấy hơi lạ:
Sao cứ có cảm giác hẳn đã ra ngoài?



Chắc là k8hông phải đầu.
Huyền Quân ở đây, thứ kia không thể nào ra được.
Thi quỷ lùi lại, tôi cầm roi tiền đồng đi về phía hắn.
Bây giờ thi quỷ mới kinh hoàng nói:
Đừng qua đây, man rợ, các ngươi là lũ man rợ!

Chẳng qua bản thân căn nhà này có vấn đề, chỉ là đã3 sơ sót.
Tôi hỏi em trai xương khô:
Anh gặp ác mộng ở chỗ nào, hay là bất cứ chỗ nào cũng gặp ác mộng?

Tôi lại vòng qua bên cạnh xem một chút, quả nhiên không phải đều như vậy, nơi tươi tốt thì rất tươi tốt, còn nơi khô héo thì rất khô héo. Tôi gọi điện thoại cho Chu Cường, anh ta lập tức nghe máy:
Tìm tôi à?


..
Tôi kinh ngạc, bắt máy nhanh thể?
Tôi nhìn giờ, lúc này chắc hẳn anh ta vẫn chưa nghỉ ngơi.

Tôi gửi cho anh một địa chỉ, anh chuẩn bị một chút đi, đến đây thì đừng vào vội, bên dưới có đồ, anh đợi tôi xử lý xong rồi hãy vào, tránh làm hại đến anh.


Man rợ? So với man rợ thì chúng ta vẫn còn chưa sinh đầu. Còn các ngươi, tàn sát phụ nữ của chúng ta, giết hại đàn ông của chúng ta, ăn con cái của chúng ta.
Chúng ta chưa từng làm hại các ngươi, còn các ngươi lại xâm lược, giết chóc, cướp đoạt, không việc ác nào không làm.

Ta vốn muốn lột da của ngươi để dùng, như vậy thì ta có thể biến thành người sống, đáng tiếc ngươi là phụ nữ, da của ngươi không có tác dụng với ta. Ta giết người rồi tìm kẻ ở bên trong kia, ta thấy da của hắn cũng rất tốt.


Da của người bị lột sống, chắc là đau lắm nhỉ?
Tôi hỏi thi quỷ, hắn ngẩn người một chút rồi nhìn tôi càng lúc càng dữ tợn.

Kh9ông phải, có mấy chỗ, những chỗ khác thì không.

Em trai xương khô nói rồi đi đến chỗ chân tường ở một bên biệt thự.6 Chỗ đó là một bãi cỏ, vì quanh năm không có người nên đã rất lộn xộn, cỏ mọc cao, hơn nữa còn có một ít cỏ dại.
Loại ác ma chạy vào nhà người khác giết người phóng hỏa, làm đủ mọi chuyện ác thế mà còn dám hiên ngang.
Hôm nay phải tẩn ngươi vỡ mồm, cho ngươi nói này.

Tôi lấy một sợi roi tiền đồng từ sau lưng ra. Nói là roi tiền đồng, chẳng qua là lúc rảnh rỗi tôi đã xâu tất cả tiền đồng tích lũy được với nhau mà thôi. Tôi vốn định làm sợi dây quấn cổ tay hay là đeo trên cổ cũng được, nhưng không ngờ đếm ra thì thấy mình tích lũy không ít, đã có bảy bảy bốn mươi chín đồng rồi, đeo thì không đeo được, trừ khi làm thắt lưng. Bình thường tôi không đeo, thế mà hôm nay lại có chỗ dùng.
Không có cây roi vừa tay, vừa hay có thể lấy ra dùng tạm.
Nhìn thấy roi tiền đồng, thi quỷ sợ run lên, vội vàng lùi về sau mấy bước.

Thế nào? Sợ rồi à? Lúc nãy ngươi to mồm lắm cơ mà? Chẳng phải ngươi uy phong lắm sao? Hùng hổ hiên ngang thể cơ mà?

Tôi cúp điện thoại rồi nhìn bãi cỏ, bảo em trai xương khô đào chỗ cỏ tươi tốt lên, kết quả bên dưới có một ít hài cốt.

Chuyện gì thế này?
Em trai xương khô kinh ngạc, anh ta đã ở đây lâu như vậy mà không phát hiện bên dưới căn nhà này chôn xương trắng, nhưng lại biết đến những cơn gió lạnh và còn nằm mơ.
Thể là chúng ta man rợ à?
Bản thân là kẻ xâm lược, người chết không hối cải thì đừng trách ta!


Là một kẻ xâm lược, người nhận được kết cục thế này, hắn nên tự xám hối mới phải, thế mà người còn dám ra ngoài hại người!

Bị tôi nói trúng, thi quỷ phẫn nộ gào lên:
Tất cả đều tại các ngươi, các ngươi là bọn man rợ!

Chúng ta man rợ?
Tôi nhướn mày, nếu thi quỷ hiểu tôi thì hắn sẽ lập tức cút đi. Quý Mạt Dương cũng còn hơi sợ khi thấy tôi nhướn mày nhìn anh ấy, đặc biệt là khi tôi chỉ nhẹ nhàng nhướn mày một cái, ngước mắt lên nhìn kiểu khinh miệt. Thi quỷ ngông cuồng cười to:
Các ngươi chính là đám man rợ, bọn hạ tiện, lũ thấp hèn, là giống lợn!

Thi quỷ gào lên:
Chúng ta là dũng sĩ, là anh hùng...


Dũng sĩ, anh hùng của ngươi chính là đi giết chóc, xâm lược?

Ta phải giết ngươi!
Thi quỷ đột nhiên điên lên lao về phía tôi, nhưng hắn không kịp đến gần tôi đã vung roi tiền đồng trong tay đánh xuống. Hẳn né tránh, căn bản không dám đối đầu, bị đánh đến kêu cha gọi mę.

Đúng là hết thuốc chữa, lúc sống vô liêm sỉ đến cực điểm, chết rồi mặt cũng vẫn dày, chẳng trách da của ngươi lại bị lột mất.
Khoan chưa nói tội của người lúc còn sống, ta chỉ nói lỗi của người sau khi chết. Ngươi giết người vô số, lột da, ăn thịt, hãm hại người sống, tôi không thể tha.
Tôi5 đến xem thử, quan sát cỏ dưới đất, sờ một nắm cỏ tươi tốt.
Lúc này cây cỏ nên úa tàn rồi, cho dù đất và nước tốt thì cũng sẽ phải mang dáng vẻ khô héo, nhưng có ở đây tươi tốt như vậy chứng tỏ bên dưới có gì đó.
Bây giờ nhìn kỹ thì phát hiện hắn chỉ có hình thái của một con ác quỷ, chẳng qua hắn là thi quỷ chứ không phải ác quỷ đơn thuần.
Lúc này, tôi mới nhìn rõ thân thể của thị quỷ không có da, là loại bị người ta lột da rồi thiêu cháy.
Tôi liếc nhìn thi cốt vừa được đào ra:
Xem ra người đã sát hại không ít người ở đây.


Đáng chết, bọn họ đáng chết, ngươi cũng đáng chết!
Thi quỷ nhào về phía tôi, tôi tránh đi. Thi quỷ lại to lên không ít, giống như một tên ngốc to xác ở phía đối diện.
Em trai xương khô cười khà khà:
Ngươi quả thực thông minh, nhưng thông minh muộn rồi. Nếu ngươi không biến ta thành dáng vẻ con người thì làm sao ta hồi phục được, lại làm sao đào được từng người bọn họ ra. Năm đó khi bọn họ trấn áp ta, ta đau đớn cỡ nào, bây giờ còn ai ngăn được ta nữa?

Khuôn mặt của em trai xương khô nứt toác, gió mây trên trời thay đổi, cả căn biệt thự bị bao trùm trong sương mù, em trai xương khô cũng biến thành thứ màu đen đó. Tôi từng thấy dáng vẻ của hắn lúc ở trên giường tối.

Ngươi là thi quỷ?


Ta sẽ biến trở lại nhanh thôi. Người đã phá bỏ phong ấn, ta có thể rời khỏi đây rồi.
Thi quỷ trừng to mắt, vui đến quên trời đất.
Sau đó em trai xương khô lại đào được mấy bộ xương ở những chỗ tôi nói. Tôi tính đại khái vị trí và số lượng, coi như đã đào hết ra rồi.
Tôi nhìn về phía em trai xương khô:
Rốt cuộc ngươi là ai?


Được!
Chu Cường cực kỳ bình tĩnh đáp lại, dường như còn có chút mong chờ. Tôi cũng không rõ anh ta làm sao, chỉ cảm thấy anh ta như đã mong đợi rất lâu, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.
Nhưng dường như rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc, nếu không phải là cần liên hệ với cảnh sát thì tôi cũng sẽ không nhớ đến Chu Cường.
Không bao lâu sau thi quỷ bị tôi đánh lăn lộn dưới đất, ôm mặt không dám buông ra, bởi vì tôi chuyên đánh vào miệng hắn, nên dù thế nào hắn cũng không dám bỏ tay ra. Nào ngươi nói nữa đi.

Mỗi roi đánh xuống là thi quỷ đều run rẩy, đốm lửa trên người văng ra, cứ như tôi đang luyện thép vậy, không phải đánh xuống thi quỷ mà là một khối sắt đen đang bị nung chảy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.