Chương 290: Xả thân vì đạo
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1525 chữ
- 2022-02-12 03:45:49
Tôi nhớ Quý Mạt Dương có một người bạn hòa thượng. Hòa thượng đó là một đại hòa thượng, ban đầu là cư sĩ tu hành tại gia, sa8u đó vì khi lĩnh ngộ Phật pháp đã thẩm thấu được sự huyền diệu trong đó bèn muốn xuất gia đi tu, không nhập phàm trần nữa. <3br>
Tôi và Quý Mạt Dương đến xem anh ta cạo đầu đi tu, nhìn thấy trong tay sư phụ cầm dao cạo không sợ hãi, nhưng nhìn t9hấy chú tiểu bang ống lửa thì lại sợ.
Trên đó đang đốt một cây nhang làm tôi cũng phải hoảng.
Chỉ là hắn sợ quân nhân cho nên khi quân đội vào đây ở, hắn rất an phận, không hề ra ngoài.
Nhưng người bình thường đến là hắn sẽ ra ngoài hại người.
Đệ tử biết.
Cho đến khi hòa thượng đó chết đi, ngón tay út của anh ta cũng bị đốt xong.
Nhưng không biết, người sư phụ đó không có tâm can hay là bảo thủ, mà lại đi con đường này nữa.
Có điều sư phụ bảo thủ như vậy thì thiết nghĩ chắc các đệ tử cũng thế, có thể ngồi ở đây xả thân vì đạo cũng không lạ, nếu họ lâm trận bỏ chạy mới là khó tin hơn. Tôi lấy bùa ra để chiêu hồn các sư huynh của Thủy Nghi Vân, chẳng mấy chốc từ chỗ đào xương đã xuất hiện mấy đạo sĩ mặc đạo bào.
Sư phụ vốn là người tu bùa, tu vị của môn phái chúng tôi chính là vẽ bùa, mặc dù cũng có thể dùng một số tu vị khác nhưng dù sao cũng yếu hơn nhiều.
Lúc đó không thể đối phó với ác quỷ, bất đắc dĩ mới phải chôn sống. Sự phụ cũng rất đau khổ nhưng chúng tôi cam tâm tình nguyện.
Tôi vốn định n6găn cản nhưng Quý Mạt Dương đã kéo lại. Sau đó anh ấy nói với tôi, việc tấn hương này cũng có quy tắc, một cây thông thường5 là hòa thượng mới nhập môn, có ý nghĩa muốn hắn thanh tâm, cắt đứt thế tục, một lòng hướng Phật
Mà người bạn đó của anh ấy có đủ hai mươi vết tấn hương, chứng tỏ ngộ tính cực cao, tu vi cực cao, nhập môn đã là trụ trì rồi.
Điều đáng sợ còn hơn thể nhiều, đáng sợ là khi tin dữ truyền đến.
Chưa đến một tháng sau, Quý Mạt Dương đã dẫn tôi trở lại nơi người bạn hòa thượng đó xuất gia, anh ta đã không còn nữa.
Xả thân vì đạo là sứ mệnh tu đạo của chúng tôi, việc nghĩa không từ.
Sư phụ các anh cũng là người cổ hủ. Phải biết rằng việc không nên nhất chính là dạy các anh chết. Các anh tu đạo, không muốn sống lâu trăm tuổi mà lại muốn kết thúc tính mạng sớm à.
Duy chỉ có nơi này là chúng ta không thể đi được.
Khi chúng ta đến, ác quỷ đã thành. Hắn vốn là người đến đây do thám, ẩn nấp trong đám người, nhưng khi chiến loạn hắn lại gây tội ác ở nơi này, hại chết không ít người. Sau này có người phát hiện hắn lột da sống phụ nữ và trẻ em, nướng bọn họ để ăn, dẫn đến dân chúng phẫn nộ.
Người ở đây mới bắt hắn lại, dùng cách giống như vậy để giết hắn. Nhưng oán khí của hắn rất nặng, sức sống cũng rất ngoan cường.
Nghe nói khi hắn chết, cơ thể đều bị cháy đen nhưng tim vẫn còn đập. Hắn bị người ta vứt bỏ ở đây, khi chúng tôi phát hiện thì đã thành ác quỷ, hơn nữa căn nhà này có oán khí rất lớn, người đến đây ở đều chết cả.
Vừa nghe bọn họ lại tự bao gia môn, tôi lập tức nói:
Không cần đầu, tôi không nhớ nổi. Phái Mao Sơn các anh chỉ vì quần cư ở Mao Sơn nên gọi là phái Mao Sơn thôi. Trên núi đó có một ngàn lẻ tám môn phái, trên Mao Sơn có ba mươi sáu, dưới Mao Sơn có bảy mươi hai, còn có hai tư thanh đường, ba quỷ phải...
Nghe các anh báo tên đơn giản thôi tôi đã đau đầu rồi, quá rườm rà. Khi các anh nhập môn, sư phụ các anh không nói, người xuất gia không hỏi xuất thân à?
Có nói, chỉ là ân nhân cứu chúng tôi, chúng tôi nên tự báo danh tính, ngày khác cũng tiện bảo đáp ân nhân.
Báo đáp thì không cần đầu, các anh cứ nói mình tự cái gì đi. Chôn sống là đại kỵ, đạo môn không cho phép, sư phụ các anh dùng các anh để áp chế ác quỷ, chắc hẳn không phải là người thương thiên hại lý, ông ta không có cách nào nên mới đưa ra hạ sách này.
Đó là ngón tay chứ không phải nhang đèn, khi đốt sẽ mòn rụi, mà lúc này chắc hẳn là đau đớn nhất, nhưng tôi lại không thấy hòa thượng đó đau.
Cho nên từ đó trở đi tôi cảm thấy, phàm là người xuất gia, muốn tu thành chính quả đi gặp Phật Đà, đều là những người mê muội, không thể nói nổi.
Cuối cùng người bạn đó nói với anh ấy một câu A Di Đà Phật, từ đó về sau, không nhận anh ấy nữa.
Lúc đó tôi đã từng nói xuất gia chính là tự hại mình, hại mình xong lại lục thân không nhận.
Trước đây tôi đã từng có chút tâm tư đối với Phật pháp, cho dù không phải là ngộ được thì hiểu biết một hai cũng không có gì xấu.
Nhưng sau hôm đó, coi như tôi đã từ bỏ hoàn toàn.
Ân nhân nói đúng, năm đó nơi này oán khí quá nặng, sư phụ dẫn chúng ta xuống núi vốn là để trừ ác giúp dân, muốn giải cứu người chịu khổ chịu nạn trong thiên hạ. Nhưng chúng ta đến đây mới phát hiện tu hành vẫn chưa đủ để cứu giúp người thiên hạ.
Nhưng sư phụ dẫn chúng ta theo bắt được không ít quỷ quái, cũng đã giúp được không ít người.
Mà vết tấn hương đó được gọi là Bồ Tát Giới.
Bồ Tát Giới cả đời không được hoàn tục, không ăn thịt uống rượu.
Tất nhiên cũng là làm chuyện tốt, nhưng nếu các anh sống đến bây giờ thì có phải chém được bao nhiêu yêu, dẹp được bao nhiêu ma không.
Gập tay mà tính, thực là không đáng.
Hiến cả tính mạng, quẳng đi mấy chục năm tu hành, gà đẻ trứng trứng thành gà, đáng nhẽ phải đẻ ra bao nhiêu?
Nghe đến có vẻ rất cảm động, nhưng lấy thân tuẫn đạo vốn không phải điều tôi thích.
Những người này ấy à, đều ngốc cả rồi!
Hòa thượng trong chùa nói khi anh ta đến đã mắc bệnh nan y khó chữa, anh ta nói với trụ trì muốn hầu hạ Phật Đà lần cuối.
Mà hôm đó, tôi và Quý Mạt Dương đứng ở núi sau chùa, nhìn hòa thượng nọ ngồi khoanh chân trong định hóng gió. Một tay kết ẩn đặt trên đùi, trong tay là chuỗi tràng hạt, tay kia đặt ngửa lên trên, ngón tay út của anh ta duỗi ra, bên trên quần vải bông, trên vải bông có dầu gì đó đã bốc cháy. Thứ đó cực kỳ đáng sợ, có thể đốt ngón tay người ta trụi cả xương.
Mà nơi này, nếu tôi không đến, cứ tiếp tục như vậy qua mấy năm nữa, chúng tôi không biết tới, thì bọn họ sẽ sa đọa thành ác quỷ, đến lúc đó chẳng ai cứu nổi họ nữa.
Mà sư phụ của bọn họ, chắc chắn cũng biết.
Vị hòa thượng đó cứ nhắm mắt ngồi như vậy, miệng niệm kinh Đại Phật đỉnh thủ lăng nghiêm: nếu có tỳ kheo phát tâm quyết định tu tam-ma-đề, có thể ở trước tượng Như Lai, tự mình thắp một ngọn đèn, đốt một lóng tay, hay đốt một liều hương trên thân thể, Như Lai nói rằng tất cả những nghiệp chướng nhiều đời của người này lập tức trả hết.
Liên Sinh, chắc con biết.
Quý Mạt Dương nói tôi bậy mồm, còn bảo tôi không hiểu tín ngưỡng. Hiểu hay không thì tôi không dám nói, dù sao tôi cũng chưa lĩnh ngộ Phật pháp, cũng không dám bàn luận bừa bãi, nhưng việc tấn hương quá tàn nhẫn, chưa từng tận mắt nhìn thấy sẽ không hiểu nó đau đớn cỡ nào.
Nhìn hòa thượng đó nhắm mắt một mực niệm kinh, tôi đã chùn bước trước Phật Đà rồi.
Tuổi tác của bọn họ đều không lớn lắm, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi sáng sủa, thân người thẳng tắp, rất có khí thải.
Nhìn thấy tôi, tám đạo quỷ tụ tập tới, giới thiệu một cách quy củ:
Chúng ta là truyền nhân đời thứ bảy mươi tám của phái Mao Sơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.