• 600

Chương 297: Quẻ này họa vô đơn chí


Trần Húc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là nhiệm vụ, một bên là Tịnh Tịnh.

Tịnh Tịnh nhìn ra sự khó xử của Trần8 Húc, chủ động báo Trần Húc đi trước:
Em đưa anh đi trước, em không sao đâu, em ổn mà.



...
Tuy rằng Trần Húc thấy khó 3xử, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi nằm thắng, kéo bông, đưa tay lên nhìn, thử nắm vào thì phát hiện ngón tay cứng đờ hết cả.
Huyền Quân vốn dĩ đang ngủ, lại kéo tay tôi xuống, đặt trên người tôi bảo:
Em vẫn chưa thấy mệt à?

Tôi nhìn Huyền Quân, bây giờ mới nhắm mắt lại.
Tịnh Tịnh tỉnh lại trong bệnh viện, Trần Húc cũng đã về bên cạnh cô ấy. Cả nhà ba người họ, có thời gian ít nhất mười năm để trải qua thật bình yên với nhau.
Tôi bước ra khỏi bệnh viện, tay phải đã không cử động được nữa. Huyền Quân nắm chặt tay tôi, hỏi tôi có đau không. Đau thì vẫn đau, nhưng dây thần kinh hỏng rồi.
Để giấu Quý Mạt Dương, tôi và Huyền Quân qua bên chỗ hắn ở. Hắn vốn định để tôi ở trong phòng ngủ của hắn, thế nhưng tôi lại thích ngủ bên phòng sách hơn.
Lúc tôi và Tử Mặc đến nơi, mười mấy người lính cứu hỏa đã ở trong đám cháy. Long Đình cũng vọt vào theo, Vân Nhã túm chặt Tịnh Tịnh không cho cô ấy lại gần.
Cô ấy bế đứa nhỏ theo, bèn giao nó lại cho Vân Nhã rồi đẩy Vân Nhã ra, nhân lúc người ta không để ý chạy vào trong.
Căn nhà sập xuống, xung quanh là ánh lửa hừng hực.
A Hải quay đầu lại, thoáng nhìn qua Tịnh Tịnh. Tịnh Tịnh điên cuồng đuổi theo, cô ấy còn ôm con gái trong lòng, làm sao đuổi được kịp.
Long Đình bảo cô ấy lên xe, chạy theo sau.
Nhưng có loại xe nào đuổi kịp xe cứu hỏa cơ chứ, đó không phải chuyện đùa à?

Tôi là Mộ Tuyết, rất vui được làm quen với cô. Cô sống ở đây, vậy là vị hôn thê của đàn anh ạ?
Mộ Tuyết hết sức nhã nhặn hỏi tôi.

Không phải, tôi là đồng nghiệp của giáo sư Trương, hôm qua làm việc muộn quá nên ở lại đây một đêm. Nếu hai người có việc thì cứ nói chuyện đi, tôi cũng phải về rồi.
Tôi chuẩn bị rời đi thì bị Huyền Quân gọi lại:
Ai cho em về, còn học được cách nói dối rồi đấy hả!
Tôi xoay người, Huyền Quân giải thích:
Học sinh của tôi đấy, nhưng cô ấy theo học bổ túc thôi, không phải học sinh bình thường trong khoa, cô ấy là giáo sư khảo cổ học.


Vậy là do em hiểu lầm mất rồi. Đàn anh, chuyện em vừa mới nói, anh xem phải làm sao bây giờ?
Mộ Tuyết không nhiều lời nữa. Bỗng nhiên tôi nhận ra một điều, sau khi chia tay Trần Tử Dương thì tôi lại quên một tên cặn bã nữa, mà điều đáng buồn là, tên cặn bã này lại mang trên người một mảnh linh hồn thuộc về tôi.

Không phải bây giờ tôi vẫn ổn đấy à?
Tôi đẩy Huyền Quân ra, trong lòng thừa biết hắn đối xử với tôi rất tốt, thế nhưng chẳng ai thích bị người khác chỉ vào mũi mà mắng cả.

Lỡ làm sao thì có kịp không?
Huyền Quân nắm tay tôi thật chặt, tôi thấy hắn giận đến như vậy, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc chiến tranh một bên phải nén giận, giờ phút này tôi chính là bên nén ấy, đánh không được mắng cũng chẳng xong, Huyện Quân thôi không hung dữ nữa.
Huyền Quân đã ở ngay trên người tôi, tôi xê dịch thì hắn cũng dịch theo, tôi dừng lại thì hắn cũng dừng.

Để xem lần này ai giúp được em?
Huyền Quan sáp lại gần, hôn tôi đầy mãnh liệt. Một tay tôi không cử động được, chỉ có thể bất lực nằm yên.
Thế nhưng phải chờ đến tận lúc hừng đông, Huyện Quân mới chìm vào giấc ngủ.
Tịnh Tịnh chạy đến nhưng bị Trần Húc giữ chặt. Ba người nhìn nhau, chỉ thấy A Hải nở nụ cười:
Cảm ơn nhé!

Dứt lời, A Hải tan biến trong làn khói lửa. Tôi đến túm lại, cố gắng giữ hồn phách của anh ta nhưng không được, còn bị ngã một phát. Tịnh Tịnh thét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh Long Đình lao đến, cõng Tịnh Tịnh lên lưng chạy ra, báo Trần Húc mau đi cứu người.
Trần Húc cứ vừa đi vừa quay đầu lại, thế nhưng chẳng thấy gì hết.
Tôi dán bùa Định Hồn lên người Trần Húc, bấy giờ mới xoay người rời đi.
Lúc rời đi bị lửa lớn vây quanh, tôi muốn ra ngoài mà không có lối thoát nào cả. Biết rằng mình cưỡng ép đổi mệnh, bị phản phệ nên rất khó để thoát ra, tôi cũng không dám kêu to, sợ sẽ liên lụy đến nhiều người hon.
Tôi nhìn xung quanh, muốn rời đi nhưng không tìm được đường. Trong lúc đang nghĩ ngợi không biết làm sao thì thấy Huyền Quân lao từ ngoài vào, nhìn thấy tôi thì ôm tôi thật chặt.
Chẳng bao lâu, hai chiếc xe đã đến nơi. Trần Húc xuống xe đi làm nhiệm vụ. Tôi và A Hải cũng ra khỏi xe, anh ta nhìn tôi nói:
Cậu ta vốn dĩ có thể không quay lại, nếu cậu ta đã xin nghỉ thì có thể không nhận nhiệm vụ.

Khi ấy anh cũng không cần cứu người, nhưng anh vẫn cứu.
Tôi nhắc A Hải.
Anh ta nhìn tôi:
Mạng người quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hơn nữa, khi đó tôi sống không có gì nuối tiếc, cửu được một mạng người, chết cũng có ý nghĩa.

A Hải đã nói vậy, tôi cũng không tranh luận gì thêm.
Tôi quay người chuẩn bị rời đi, vì mọi thứ trước mặt chẳng liên quan gì đến mình.
Thế nhưng còn chưa bước đến cửa thì đã bị Huyền Quân gọi lại.
Em làm đồ ăn sáng đi, tiện thể làm luôn bài tập lịch sử nữa.

Tôi quay đầu lại, nhìn gương mặt điển trai kia của Huyền Quân rồi lại thoáng nhìn sang chiếc bình sử Thanh Hoa dưới đất, chỉ muốn cầm lên ném vô mặt hắn. Thế nhưng tôi nghĩ đến chuyện mình đã tự giới thiệu là đồng nghiệp, hắn cũng bảo tôi là học sinh của hắn, giờ mà đánh hắn thì rất chi là vô lý. Bấy giờ tôi mới buông bình hoa xuống, bước ra cửa.
Âm quỷ theo sau tiến vào, thân thể nó lớn dần, bắt lấy tôi và Huyền Quân, nuốt vào trong bụng.
Tôi được Huyền Quân che chở, âm quỷ mang chúng tôi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, âm quỷ nhổ chúng tôi ra đất, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Long Đình lên xe đưa Trần Húc đi trước, A Hải ra khỏi la bàn, anh ta ngồi ngay cạnh Tịnh Tịnh. Xe c9ủa Long Đình rung lên một cái, suýt nữa thì văng ra ngoài, sau khi ổn định lại, Long Đình tập trung lái xe. Tịnh Tịnh và Vân Nhã n6gồi ở phía sau, bốn người xúm xít lại mà Vân Nhã cử báo thấy hơi lạnh.
Long Định tấp xe vào lề:
Vân Nhã, cô xuống xe trướ5c đi.


Tôi không xuống, tôi muốn ôm em bé.
Vân Nhã không chịu, xe của Tử Mặc đang đỗ ở bên ngoài, tôi xuống trước, ngồi vào xe của Tử Mặc. Long Đình bảo Vân Nhã lên ngồi phía trước, cô ấy nhận ra có gì đó không ổn, đành giao lại đứa bé cho Tịnh Tịnh, lên phía trước ngôi.

Cảm ơn cô!

Tôi không đáp lời, A Hải xoay người bước về phía trước, chạy nhanh vào xe cứu hỏa. Tịnh Tịnh bông kích động nhảy từ trên xe xuống.

Anh Hải, anh Hải!
.
Vân Nhã ngồi trong xe nhìn sang bên tôi, hai xe chúng tôi nổi đuôi nhau, Tử Mặc hỏi tôi:
Thế này có được không?


Gần đây anh tu hành tốt phết nhỉ, càng ngày càng thích lo chuyện bao đồng.

Tôi nhắc nhở Tử Mặc đừng nói linh tinh.
Hắn vừa đi tắm là tôi sang phòng sách ngay.
Tôi tìm được quyển Vô Cực ở trong phòng, mang lên giường xem một lát thì ngủ gật. Kể cũng lạ, tôi gặp một người trong mộng, người đó đến tìm Huyền Quân.
Tôi đang muốn nhìn xem là ai thì bỗng cảm thấy eo bị siết chặt, mở mắt ra.
Đó là một cô gái trẻ, trông có vẻ mới trên dưới hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo trắng, để tóc dài. Tôi bước xuống tầng dưới, cô gái đó ngẩng đầu nhìn tôi rồi đứng dậy.
Huyền Quân xoay người nhìn tôi, cô gái bước đến bắt tay với tôi, cô ta là một người khéo léo và biết cách giao thiệp. Không giống như tôi, quý mến thì là bạn bè, đã ghét rồi thì cả đời chẳng muốn dây dưa gì hết.
Tôi không vươn tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Tôi là đàn em của Huyền Quân, chúng tôi từng đọc sách cùng nhau.
Cô ta nói như vậy, tôi đánh mắt sang Huyền Quân, vẫn không nói không rằng.
Đến khi tôi tìm được họ thì Tịnh Tịnh đang gào to tên Trần Húc. Một bóng người đầy Trần Húc ra, cậu ta lăn xuống còn A Hải thì ngã ra đất.
Trần Húc vội vàng định vọt về phía A Hải.
A Hải đứng dậy:
Đừng qua đây!

Huyền Quân thấy tôi không sao, bấy giờ mới nhìn về phía đám cháy.
Vụ cháy này không có người lính nào gặp nạn, cuối cùng đã được dập tắt thành công.
Thấy tôi không sao, Huyền Quân cáu giận gắt:
Em dám cả gan phong ấn năm giác quan của Hồng Nhi hả?

Cũng đều bị thương, anh sợ cái gì?
Tôi định đi, nhưng lại bị Huyền Quân giữ chặt. Hắn nổi giận đùng đùng nói cho tôi nghe, Hồng Nhi bị phong ấn năm giác quan sẽ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cần tới chậm chút nữa thôi là tôi sẽ chôn mình trong biển lửa.
Nghỉ ngơi được một ngày, có người đến tìm Huyền Quân thì chúng tôi mới rời giường.
Vừa bước từ trên tầng xuống đã nghe thấy tiếng người ta nói chuyện ở bên dưới.

Em luôn mơ về nó, cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm đâu. Thế nhưng gần đây tâm hồn em cứ treo ngược cành cây, không biết có phải do nó không nữa.

Huyền Quân gọi tôi:
Ly Thương.

Tôi không quay đầu, bất kể hắn xuất phát từ mục đích gì, nếu đã có một tia lửa nhỏ thì rất dễ bùng lên thành cháy rừng. Cũng không phải tôi không buông bỏ hẳn được, tội gì phải làm khó mình.
Ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy một chiếc xe taxi, bèn lên xe rời đi trước.
Nếu tôi cho anh ta biết, nhiều năm sau Trần Húc cũng sẽ qua đời, Tịnh Tịnh phải vất vả nuôi con gái anh ta và cả đứa con trai của Trần Húc, không biết anh ta sẽ lựa chọn như thế nào.

Đây là quần áo, anh thay đi rồi đi giúp cậu ta một chút, chuyện còn lại cứ để tôi.
Tôi lấy một bộ quần áo giấy ra, thổi một hơi rồi đưa cho A Hải.
A Hải thay quần áo, nghiễm nhiên trở thành một người lính cứu hỏa,
Huyền Quân không đuổi theo, tôi cũng về thắng bên chỗ La Quản Trinh. La Quản Trinh đang bận rộn, nhìn thấy tôi thì quan sát từ trên xuống dưới một lượt, đặng hỏi:
Về rồi đấy à?



Em muốn đến trường ở, Huyền Quân mà đến tìm em thì chị cứ bảo với hắn là em về rồi.
Tôi đi thu dọn ít đồ đạc, sợ La Quán Trinh sẽ phát hiện ra chuyện cái tay, bèn vác ba lô lên định rời đi ngay thì đột nhiên La Quán Trinh lại muốn hỏi tôi vài câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.