• 600

Chương 298: Quẻ này họa vô đơn chí


Tôi tỉnh dậy đã thấy Long Đình ở đó, hơi ngạc nhiên,


Thầy Ly.
Long Đình không dám ngồi xuống, chỉ đứng một bên. Tống Bảo bê8n kia vô cùng ghen tị, cứ nhìn chằm chằm vào Long Đình.

Nói anh nghe chuyện này.
Tôi bước đi, Long Đình theo sát. Anh ta khiêm tốn nghe lời, tôi mới kể lại chuyện của Mộ Tuyết cho anh ta.

Còn có chuyện như vậy ư?
Quả thực Long Đình không tài nào tin nổi.
Tôi quay đầu lại nhìn những người đó, cảm thấy không hiểu nổi, tại sao mấy cô gái thời nay lại có tính công kích mạnh như vậy cơ chứ?
Thầy, chúng ta đi thôi.
Long Đình hết mực cung kính, anh ta gọi một tiếng thầy làm mấy cô gái đó im bặt, còn khiến họ vô cùng kính nể, sau lưng là ý định dốc hết tâm tư lấy lòng.
Trên đường, có người chạy đến chào tôi và Long Đình Long Đình vô cùng hào phóng nói với người ta rằng, tôi là thầy của anh ta, anh ta là học trò của tôi. Tuy rằng tôi giới học thuật, thế nhưng lại không thể tự lo được sinh hoạt, thế nên anh ta mới không yên tâm, đến đây xem tôi thế nào.
Long Đình hỏi:
Tay của thầy sao vậy?


Tạm thời thôi, nhưng tôi cũng chẳng biết bao giờ mới lành hẳn. Bây giờ tôi ở trong trường học này, chắc chắn Huyền Quân sẽ đi tìm, tôi không muốn hắn tìm được tôi. Anh tới đây yểm trợ, sau đó mua vé máy bay rời khỏi đi, tốt nhất là đưa người... đưa Vân Nhã đi theo, kéo cô ấy lại làm lộ. Để Huyền Quân nghĩ rằng, người anh đưa đi chính là tôi.

Long Đình đứng ở cửa chờ tôi, còn tưởng tôi có chuyện muốn nói với anh ta thật.
Long Đình và tôi cùng bước ra khỏi cửa, từ khi ra khỏi ký túc xá dành cho nữ, Long Đình vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Tôi sợ dẫn đến đàm tiếu nên đành dặn dò Long Đình:
Nếu không có việc gì thì anh đừng qua đây nhé, tránh cho người ta soi mói.


Thầy... Sợ miệng lưỡi người đời ư?

Không sợ, nếu như tôi cũng thích anh, tôi sẽ ở bên anh.

Long Đình thoáng sửng sốt, anh ta nhìn tôi không nói lời nào, tôi thở dài:
Tiếc rằng, tôi không thích anh, chẳng những bây giờ không thích, mà tương lai cũng sẽ không thích.


Cẩn thận là tốt, thế nhưng anh đưa đẩy khéo quá sẽ mất đi tính chân thật, nếu anh không để ý đến mấy cô ấy, họ cũng sẽ không hiểu lầm. Có đôi khi, sự kỳ vọng có thể khiến người ta phát điên. Hôm nay anh làm những chuyện như vậy, nhìn như chỉ để tránh vấn đề cấp bách cho tôi, thế nhưng trên thực tế lại là gieo xuống mầm họa. Cho các cô ấy hy vọng, nhưng lại là hy vọng ảo. Ngày một ngày hai thì còn được, để lâu sẽ khó tránh khỏi việc sinh ra hận thù. Cho dù không phải, Long Đình... anh vốn là người thiện lương, thế nhưng nếu bỏ tấm lòng thiện, lương tri, chỉ còn vẻ khéo đưa đẩy, sao anh biết được đó không phải là cái ác?

Long Đình ngây người nhìn tôi:
Thầy Ly, tôi...

Bây giờ tôi mới bảo:
Tất nhiên là thích rồi.

Tôi nhớ đến vẻ đẹp của chiếc quan tài trấn hồn nọ, quả thực là đẹp không thể nào tả xiết, mê mẩn mãi không thôi. Chỉ tiếc rằng, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa. Sau khi lấy về giữ lại, tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Tôi biết rồi.

Hàn huyện vài câu, Long Bình đuổi người quấy rầy chúng tôi đi, đi với tôi về phía nhà ăn bên kia.

Tôi không sao hết, trốn ở đây vài ngày thôi. Đừng nói cho Huyền Quân biết tôi ở đây, cả hai người nữa, nếu không 6muốn tôi ở lại đây nữa thì cứ làm lộ đi.
Tôi nhìn thoáng qua Vân Nhã và Tống Bảo, hai người họ vội vàng xua tay, lắc đầu nguây nguậ5y.
Long Đình nói:
Cô Ly ở chỗ này tôi không yên tâm. Tôi đã đánh tiếng với trường rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại giúp xây dựng thư viện.


Vậy nếu có việc thì sao?
Long Đình hỏi tôi.

Gọi điện thoại ấy.

Long Đình ăn một lúc, thấy tôi mãi không động đũa, mới hỏi tôi sao không ăn.

Tôi đến đây, thật ra là để giấu Quý Mạt Dương một chuyện.


Anh Long, xin anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ thay anh chăm sóc thầy.
Một cô gái lấy lòng nói, còn nháy mắt với Long Đình.
Long Đình khách sáo:
Cảm ơn cô nhiều, nhưng thấy tôi là người cô độc, không thích ai làm phiền.

Giống như là, tôi đem lòng mến mộ chiếc quan tài trấn hồn đã lâu, mê như điếu đổ. Tôi ngóng trông khi mở quan tài trấn hồn ra sẽ có thứ gì đó bên trong. Vậy mà lúc mở quan tài khám nghiệm tử thi lại chỉ có một đống mục nát.
Thế thì ai mà chịu được!
Đúng là không thể hiểu nổi.
Long Đình hỏi tôi:
Cô Ly, cô ăn cơm chưa?

Tôi không đói lắm.

Vậy cũng phải ăn chút gì đó, tôi đi mua cơm.
Long Đình xoay người bước ra ngoài, tôi gọi anh ta:
Thôi, tôi đi với anh. Vân Nhã, cô ăn cùng Tổng Bảo nhé, tôi có chút chuyện muốn nói với Long Đình.

Long Đình đang định nói gì đó thì chúng tôi đã đến nhà ăn, tôi dẫn anh ta vào mua cơm. Lúc đang ăn cơm, Long Đình hỏi tôi:
Nói vậy thì, trong cuộc sống giáo sư Trương...


Con người sẽ luôn có rất nhiều người bạn thế này, chuyện đó rất bình thường. Nếu không sao là tốt nhất, còn có sao thì cũng chẳng có cách nào, nghĩ thoáng một chút là được rồi. Thế nhưng đây không phải là chuyện mà tôi muốn nói với anh, mà là chuyện anh sống hai mặt.


Sao anh lại đến đây?


Tôi thấy không yên tâm nên đến đây x3em thế nào.
Long Đình vẫn cung kính như vậy, thế nhưng tôi cứ cảm thấy, trong lòng anh ta chỉ đợi tôi và Huyền Quân chia tay chia c9hân thôi.

Tại sao?
Long Đình lấy làm khó hiểu.

Vì không có cảm giác.
Đây là lời thật lòng.
Long Đình lắc đầu:
Tôi sai rồi.


Ăn cơm đi.


Cậu nói xem, nom cô ta cũng không xinh đẹp gì cho cam, sao mà có nhiều người thích vậy?


Cao tay đấy.

Long Đình không nuốt trôi cơm nữa, cầm đôi đũa nhìn tôi.

Mấy lời này hơi khó nghe, thế nhưng lý lẽ không đơn giản đầu. Long Đình, thái độ của anh trong việc kinh doanh, đừng áp đặt nó lên chuyện tình cảm nam nữ. Trong kinh doanh, anh lừa tôi gạt là chuyện bình thường, thế nhưng trong chuyện nam nữ, tình cảm cần phải trong sạch. Tôi có thể để anh nắm tay, để anh kéo đi, thế nhưng tôi không thẹn với lương tâm, vì tôi chẳng có chút tình yêu nào với anh cả, đây gọi là trong sạch. Những gì anh nghĩ trong lòng đều không thể giãi bày, nhưng ngoài mặt thì cứ khách sáo, như vậy là không rõ ràng. Hơi thinh thích, cứ giữ ở trong lòng là trong sạch, thật ra cũng chẳng đứng đầu. Giáo sư Trương không rõ ràng, dù vì lý do nào đi nữa, thì cũng không thể tha thứ. Còn anh thì sao? Anh hãy đặt tay lên ngực mà tự hỏi, những cô gái đó vây quanh anh, lấy lòng anh, trong lòng anh không rõ là vì sao ư? Nếu đã biết là vì sao, mà anh vẫn để các cô ấy rơi vào ảo tưởng, vậy anh đúng hay sai?


Vậy thầy Ly đổi với giáo sư Trương thì sao?


Anh thấy thế nào?
Tôi hỏi ngược lại Long Đình, anh ta lắc đầu tỏ ý không biết,

Vâng.

Rời khỏi ký túc xá nữ, có không ít người cảm thản.
Trên đường, tôi nhìn Long Đình:
Có phải con trai các anh lừa con gái nhà người ta đều như vậy hết không?


Có đôi khi cũng phải khéo đưa đầy một chút để tránh gây ra ít phiền hà không đáng có. Thầy Ly ở nơi này, nếu không làm rõ thân phận, sợ rằng các cô ấy sẽ nhằm vào thầy. Thay vì để họ nhằm vào, chi bằng khiển họ nể sợ. Không phải lúc nào Long Đình cũng có thể ở đây với thầy Ly, nước xa không cứu được lửa gần, đến lúc gặp chuyện gì thì hối cũng không kịp rồi.

Long Đình ăn một miếng cơm, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi:
Thầy Ly, tôi thích thầy.

Tôi nhìn Long Đình:
Vậy à?

Long Đình cúi đầu ăn cơm, dường như anh ta đã bị đả kích.
Thôi thế cũng được, kẻo suốt ngày anh ta lại suy nghĩ lung tung.
Tôi mới bảo:
Trong mắt tôi, hành động của anh bây giờ không khác gì giáo sư Trương cả, một bên cung kính hết mực với tôi, một bên đối xử khác hoàn toàn với người khác.


Thầy...


... Sao cũng được.

Long Đình lập tức gọi điện thoại, muốn quyên góp tiền cho trường. Nhìn anh ta nóng lòng vung tiền chưa kìa, sao không đưa thẳng cho tôi đi.
Tôi nhìn Long Đình:
Có tiền mà không có chỗ tiêu à? Có vẻ giống bọn họ đấy.

Long Đình xấu hổ:
Nếu không thì tặng một phòng trưng bày, cũng có thể dùng cho những học sinh nghiên cứu khảo cổ.

Tôi vừa nói vừa giơ tay phải lên, mặt Long Đình hơi đanh lại, hiển nhiên tôi không phải là người để ý.
Tôi dùng tay trái cầm đũa ăn, cũng rất thành thạo, điều này không có gì phải bàn cãi.

Anh ta sẽ tra ra đấy.



Tra được thì tính sau, hắn cũng chưa chắc đã đến tìm anh ngay. Nếu hắn cho rằng tôi đã trở về, thì cũng sẽ ở lại chăm lo cô em gái nhỏ Mộ Tuyết đó của hắn. Anh cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì đâu, chỉ cần hắn không đến trường học tìm tôi là được, tôi không muốn gặp.



Tôi biết rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.