• 1,002

Chương 304: Huyền qu n là tên cặn bã, khốn nạn


Thật ra nếu đánh cũng chưa chắc đã đánh không lại cô ta, nhưng nếu cô ta tính kế bẫy chúng tôi thì khó mà nói được.

Qu8ý Mạt Dương cân nhắc xong mới đồng ý cho tôi tới trường học ở, hơn nữa ở bên ngoài còn công khai giả vờ như chúng tôi không l3iên quan tới nhau.

Huyền Quân không hay biết gì về những chuyện này, hắn bị chặn ở ngoài cửa, không cách nào vào tron9g được.
Trước mắt là một nơi u ám, xung quanh tràn đầy sương mù màu xanh lam tối tăm, Huyền Quân cầm la bàn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi thấy Huyền Quân, chuẩn bị rời đi thì bị hắn nhìn thấy.
Tôi đang chuẩn bị chuồn lẹ thì Huyền Quân đã sải bước đi tới túm lấy tôi, buộc một sợi dây màu đỏ lên cổ tay tôi, trên sợi dây đỏ là chuông Trần Hồn.
Huyền Quân kéo tôi đến trước mặt, tay đang cầm la bàn vừa cử động, la bàn lập tức chui vào cổ tay áo. Lúc tôi đang nhìn thì hắn đã vòng tay ôm lấy eo tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, hắn lại càng sát tới. Tôi vốn định đẩy hắn ra, nhưng thấy hắn cúi đầu bèn rụt tay về.
Đánh không lại, còn chịu sự khống chế của người ta, còn gì nữa đâu mà giãy dụa.
Huyền Quân thấy tôi từ bỏ phản kháng, bèn vòng hai tay ôm tôi kéo vào lòng.
Tôi sợ Huyền Quân đánh lén bèn trốn hắn.
Cung Duyệt và Cung Duệ cũng tới tìm, ba người bọn họ vừa hay chặn được đường của Huyền Quân.
Trên đường đi, Quý Mạt Dương gọi điện thoại hỏi tôi có cần gì không, tôi nói vài câu với anh ấy, sau đó tắt điện thoại

Chuyện của tôi, không liên quan đến anh.
Tôi chuẩn bị đi vào trong.

Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
Lý Dịch Tiêu đi theo tôi vào phòng.
Huyền Quân định đi cùng, nhưng hắn làm sao vào được.
Tới bên ký túc, tôi còn chưa kịp đi vào đã bị Huyền Quân gọi lại:
Chờ đã.

Chúng tôi xoay người, lòng phòng bị tăng cao.
Vẻ mặt Huyền Quân không bằng lòng:
Em định ở đây à?

Hai người Cung Duyệt và Cung Duệ đã ngăn Huyền Quân lại, thế là tôi cứ vậy thoát khỏi Huyền Quân, đi vào phòng ngủ. Vừa vào phòng, tôi lập tức ngồi phịch xuống, Lý Dịch Tiêu đi đến ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn tôi:
Giờ cô thế này, có quen không?


Sống được là quen thôi.

Tôi nằm xuống, Lý Dịch Tiêu cũng năm. Nhưng tôi không ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ tới Mộ Tuyết.

Trước đây Mộ Tuyết từng giúp đỡ anh, lần này tìm anh là vì có việc muốn anh giúp đỡ. Nếu em không vui thì cứ nói cho anh biết, anh cũng đâu dám nổi loạn cái gì. Bây giờ tức giận, tự hại mình bị thương, tội gì phải thể hả?

Cái tên Huyền Quân cặn bã này, sao hắn có thể nói ra những lời như thế hả?
Tôi nhìn anh ta:
Tôi không muốn biết chuyện của các người.

Không biết thì không biết, anh đưa em về.
Huyền Quân định dẫn tôi đi, như thể biết thân xác của tôi đang ở đâu.

Sao tôi biết được?
Tôi xoay người định đi, nhưng bị Huyền Quân kéo lại , tôi chỉ đành mặc kệ cho anh ta lôi kéo. Trước này tôi chưa từng cảm thấy Huyền Quân đáng ghét thế này, do dự chần chừ, lằng nhằng không dứt khoát. Thấy tôi vẫn xụ mặt, Huyền Quân kéo tôi qua một bên. Tôi hậm hực khó chịu, cứ đi được một lát lại dừng. Hắn kéo tay tôi, nghĩ đến gì đó nên xoay người lại:
Có kẻ muốn hại em?

.
Tôi nhìn Huyền Quân, xem ra hắn cũng không ngốc lắm.
Ai muốn hại em?


Tôi không biết.
Tôi nhìn xung quanh, thầm nghĩ cũng đến lúc nên về rồi, nên định rời đi.
Huyền Quân giữ chặt không cho tôi đi, còn gặng hỏi:
Nói cho anh biết ai hại em, anh sẽ để em về ngay lập tức.

Tôi lạc giữa bọn họ như thể mình đang ở nơi âm tào địa phủ.
Hơn nữa, tôi còn cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, trôi dạt về một hướng.

Ly Thương Ly Thương... Là giọng Mộ Tuyết đang gọi tôi, tôi muốn dừng lại, nhưng cơ thể dường như không nghe theo mệnh lệnh.
Tôi định cởi ra, nhưng vừa chạm vào nó đã cảm thấy đau rát.

Đừng sờ lung tung!
Huyền Quân giữ chặt tay tôi, làm phép lần thứ hai, tôi mới thôi cảm thấy khó chịu.
Vừa rồi là ai triệu hoán em?
Huyền Quân hỏi tôi, giọng điệu nghiêm túc nghe có vẻ không tốt lắm.

Chẳng ai cả.
Tôi không muốn nói nhiều về Mộ Tuyết, có một số việc cho dù nói ra cũng chưa chắc người ta tin.
Vừa ngủ thì tôi lại mơ thấy Huyền Quân, hắn đứng ở dưới lầu, đang nhìn về phía bên này, nhìn thấy tôi, Huyền Quân bảo tôi qua đó.
Tất nhiên tôi không bước sang, mà xoay người định đi.
Nhưng vừa xoay người lại, tôi đã đi vào một hành lang âm u tối tăm, xung quanh còn có một số linh hồn lang thang. Những linh hồn này lơ lửng trên không trung, đầu củi xuống, đờ đẫn không có tinh thần.

Nếu cô không quay về được thì phải làm sao?
Lý Dịch Tiêu lên tiếng, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái, không về được cũng là chuyện của tôi, chẳng liên quan tới cậu ta.
Tôi không nói gì, căn phòng cũng im ắng lại.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Không chỉ thế, giọng nói của Mộ Tuyết như vọng đến từ một nơi rất xa, rất xa.
Lúc sắp đi ra khỏi cửa thì giọng của Mộ Tuyết bỗng nhiên biến mất, tôi vô cùng tò mò, hồn phách nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Đi vào trong sân, Huyền Quân cũng ở đây, nhưng hắn lại đang tìm tôi.
Tôi lắc đầu:
Tôi không về đầu, cũng không cần anh tới giúp.


Không giúp, vậy em nói đi, em muốn thế nào?
Huyền Quân hỏi tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ muốn thể nào cả, vậy nên tôi im lặng không đáp.
Hắn ôm tôi, xem giờ:
Ai triệu hoán em?

Thu xếp đồ xong, La Quán Trinh lại làm phép lần nữa, cô ấy định kéo hồn phách của tôi ra ngoài, nhưng thử vài6 lần vẫn không có tác dụng. Tôi cũng tỏ vẻ mù mờ, không rõ là như thế nào nữa. Kết quả mà Quý Mạt Dương đợi được không mấy tố5t đẹp, vậy là vẫn phải nghĩ cách khác. Anh ấy dặn tôi nhớ chăm sóc tốt chính mình, sau đó mới thả tôi tới trường học. Lúc tôi sắp đi, Quý Mạt Dương lo lắng, hai ba lần định mở miệng bảo tôi ở nhà, nhưng rồi lại thôi.
Khi ra tới cửa, Huyền Quân nhìn thấy tôi bèn đi tới, tôi lập tức trốn sang một bên.
Lý Dịch Tiêu đi đến nói:
Tôi đưa cô ấy tới trường học trước, anh nói rõ ràng với họ đi rồi đến sau.
Lý Dịch Tiêu nói xong thì dẫn tôi rời đi, Huyền Quân không đi nói rõ ngọn ngành mà theo chúng tôi.
Tôi nhìn Huyền Quân, hắn tưởng tôi ngu chắc? Huyền Quân mất kiên nhẫn:
Nói đi thì về!

Thể thà không về còn hơn.
Tôi quay mặt đi, coi như không biết.

Huyền Quân tức tối, sắc mặt trầm xuống:
Ngứa đòn à?


Tôi lẳng lặng nhìn hắn.

Huyền Quân sửa miệng ngay:
Anh nói là anh ngứa đòn, được chưa?



..
Tôi nhìn Huyền Quân, xoay người định quay về. Lần này hắn không ngăn cản nữa mà đưa tôi quay lại.

Nhưng suốt cả đường đi hắn rất im ắng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.