• 1,002

Chương 305: Thi biến


Tôi giật mình, sợ hết cả hồn, vội vàng ngồi bật dậy, chỗ cửa phòng vẫn còn một con nữ quỷ nào đó.

Lý Dịch Tiêu cũng đã tỉnh dậy từ khi nào, 8có lẽ do động tinh của tôi quá lớn nên đã đánh thức cậu ta.


Cô sao thế?

Tôi liếc sang Lý Dịch Tiêu, khẽ lắc đầu.

Không s3ao, cậu ngủ đi.

Tôi lại chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng vừa mới quay về giường lại thấy Lý Dịch Tiêu đứng dậy, bước xuống gi9ường, tiến lại gần chỗ tôi rồi ngồi xuống.

Ngủ đi, cô đánh không lại tôi đâu. Vả lại, tôi cũng chỉ nằm đây với cô thôi chứ đâu có ý định làm gì cô hả.
Huống hồ, cho dù tôi có lẫn giường với cô thật thì cô cũng chỉ là một cậu nhóc chưa khai bao mà thôi, có thể thế nào được? Bây giờ chuyện này đâu còn hiếm lạ gì nữa đâu, đôi bên cùng có lợi thôi mà.


..
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như thế này đấy, nói như thể bây giờ tôi có bị làm gì thì cũng là chuyện thường như cơm bữa vậy.

Cô cũng đừng có mà gây sự nữa, nếu không tôi mặc kệ cô đấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Lý Dịch Tiêu đã mở miệng cảnh cáo trước.
Nực cười thật, bị đè là tôi đây nè, làm cứ như cậu ta mới là người bị động ấy.
Tôi trừng mắt nhìn Lý Dịch Tiêu, bỗng cả người như có thêm sức mạnh, bèn tung cước đạp Lý Dịch Tiêu rớt xuống giường.

Cậu còn muốn nếm thử thêm lần nữa à?

Tôi kéo chăn nằm xuống, không quên liếc xéo Lý Dịch Tiêu. Nếu cậu ta còn không chịu ngoan ngoãn nằm yên thì tôi vẫn còn dư sức dậy tấn cậu ta thêm trận nữa đấy. Quả nhiên, Lý Dịch Tiếu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, mới mở miệng nói:
Tôi chỉ đùa với cổ tí thôi, thể mà cô cũng coi là thật à.


Tôi đâu có coi là thật, tôi cũng chỉ đùa chút thôi mà.

Tôi chỉ tay ra bên ngoài, có ý mời cậu ta đi ra trước, Lý Dịch Tiêu vội vàng nói:
Nếu cô không muốn đi thì cứ ở lại đi, tôi bảo đảm sẽ không làm phiền cô nữa đâu.

Tôi không đi, cậu cũng đừng nói thêm gì nữa.

Nói xong tôi lại bước trở về giường, trong lòng cảm thấy cực kỳ bức bối, biết thế này thì tôi đã không tới đây rồi. Giờ nhìn xem, đúng là tự mua dây buộc mình.
Cuối cùng Lý Dịch Tiêu cũng mệt rồi, vừa ngả lưng một lát đã ngủ mất. Đợi khi cậu ta ngủ say, tôi mới rời khỏi phòng.
Lý Dịch Tiêu trợn mắt nhìn tôi.

Dau!


Nói thừa, không đau thì tôi đánh cậu phí hơi à!
Tôi vừa nói, vừa ra sức đạp, cơ thể của xác chết cũng rất nặng đấy.
Đau..
Thấy Lý Dịch Tiêu đau tới nỗi chảy nước mắt, tôi mới chịu dời chân quay về giường ngồi. Mãi lâu sau, Lý Dịch Tiêu mới quay mặt sang nhìn tôi, trông có vẻ rất ngạc nhiên:
Sao cô khỏe thế?

Bịch một tiếng, Lý Dịch Tiêu nhảy dựng từ dưới đất lên, hình như vẫn còn ý định xông lại đây. Không còn cách nào khác, tôi đành phải ngồi dậy, buông lời cảnh cáo rằng, nếu còn dám tiến lại gần, tôi sẽ cho cậu ta thưởng thức tay nghề của tôi một phen.

Cậu muốn qua đây cũng được, nhưng xảy ra chuyện gì thì phải tự mình gánh lấy hậu quả đấy!


õ... hậu quả thế nào cơ? Chẳng lẽ cô đánh thắng được tôi?
Trên mặt Lý Dịch Tiêu lộ ra vẻ không tin, không biết là do lời nói của tôi không có trọng lượng, hay là do cơ thể nhỏ nhắn này khiến cậu ta không thèm để vào mắt nữa?
Nhưng nếu cậu ta vẫn kiên trì muốn sáp lại gần, thế thì cậu ta chết chắc rồi, tôi đành phải chiều theo mong muốn của cậu ta thôi.
Vì vậy tôi bước chân xuống giường, vươn tay kéo Lý Dịch Tiếu lại một chút. Lúc này cậu ta có hơi sững sờ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cánh tay bị tôi nắm chặt lấy. Nhưng không ngờ, khi cậu ta còn chưa kịp thấy rõ thì tôi đã tung một đòn quật qua vai, ném cậu ta bay ra ngoài. Cậu ta ngã xuống giường cái rầm, miệng không ngừng kêu gào.
Nhìn Lý Dịch Tiêu lăn lộn kêu đau trên giường, tôi tiến lên một bước, giẫm một chân lên ngực Lý Dịch Tiêu, dí mạnh xuống, dồn toàn bộ trọng lượng của cơ thể lên chân để ghì cậu ta.
Nói là tất cả, nhưng tính ra nhà họ Cung chỉ có ba vị chủ nhân. Ông chủ là ông Cung, hai người còn lại chính là con của ông ấy, Cung Duyệt và Cung Duệ.
Cả ba người đều rất ngạc nhiên khi thấy tôi, tôi nói với họ:
Cho người làm ra ngoài hết đã.


Đi xuống đi.
Ông Cung phất tay, tất cả người làm đồng loạt lui ra ngoài.
Thật ra tôi cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đời người ai ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy chứ. Sau khi nhóm người làm đi hết, ông Cung mới đi tới bên tôi, hỏi:
Con là con trai hay con gái ta thế?
Ông Cung có thể nói chuyện với tôi thế này, khiến tôi cảm thấy rất vui mừng. Dù sao tôi cũng chiếm dụng cơ thể của con trai ông ấy, nhưng ông ấy vẫn trò chuyện với tôi bằng một thái độ đầy thân thiện, coi tôi như con gái của mình, có thể thấy nhân phẩm của ông ấy thế nào,

Lúc trước cháu còn có thể làm con gái của bác, nhưng bây giờ chắc không được rồi, bác xem nè!
Tôi bỏ tay ra, để lộ hai cái răng nanh nhọn hoắt. Ông Cung nhìn mà kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Đây là?
Ông Cung vươn tay định chạm vào, nhưng tôi khẽ nghiêng người tránh đi, bởi vì tôi không quen lắm khi bị người xa lạ đụng chạm.
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu, nửa đêm nửa hôm, không chịu ngủ còn chạy tới chỗ tôi làm 6cái gì?

Nếu cô sợ, tôi có thể nằm cùng cô một lúc.
Lúc nghe Lý Dịch Tiêu nói thế, tôi cảm thấy hết sức hoài nghi, có phải đầu cậu ta bị c5ửa kẹp trúng không vậy!

Không cần!

Lúc ra khỏi cửa tôi mới phát hiện, ánh trăng đêm nay rất sáng. Sau khi ngẩng đầu nhìn một hồi, tôi cảm thấy hình như ánh trăng trên trời rất thích cơ thể này, còn phủ quanh nó từng quầng sáng nữa. Sau khi đứng yên một lúc, tôi cảm thấy cơ thể này xảy ra biến đổi kỳ lạ. Tôi đưa tay sờ lên miệng, vậy mà lại mọc ra hai cái răng nanh.
Lúc đầu tôi còn không tin, cho dù là thi biển thật thì cũng đâu có nhanh như vậy. Nhưng khi trông thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong nước, có không muốn tin cũng không được. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, có hai cái răng nho nhỏ... không phải răng nanh thì là gì nữa? Nhưng mà, sao ngay cả gương mặt này cũng thay đổi vậy? Quá kỳ lạ, tôi nhớ rõ ràng trước kia trông đâu có được đẹp thế này. Giờ chẳng những đẹp hơn, mà đường nét còn mềm mại, thiên về nữ tính!
Tôi rời khỏi trường học, đi đến nhà họ Cung, lúc tôi ẩn chuông cửa thì trời cũng sắp sáng rồi. Người đứng sau cửa chính là quản gia, vừa thấy tôi, ông ta cũng sợ run, nhưng vẫn mở cửa mời tôi vào. Đến khi tôi bước tới phòng khách ở tầng trệt nhà họ Cung thì tất cả mọi người trong nhà mới đi từ trên lầu xuống.

Khả năng cao là thị biến, nhưng cũng có thể là do cháu.

Ông Cung gật đầu:
Cho nên?


Bây giờ, hồn phách của cháu vẫn chưa thể ra khỏi cơ thể này. Nhưng sống bên ngoài đối với cháu mà nói lại không được an toàn lắm, nên cháu muốn ở tạm chỗ này một thời gian. Dù sao cơ thể này cũng có quan hệ với bác, hơn nữa... quả thật là cháu không còn chỗ nào khác để đi.
Tôi nhìn chằm chằm Lý Dịch Tiêu một lúc lâu, sau đó bỗng bật cười khanh khách. Lý Dịch Tiêu bị tối cười đến cứng đờ cả người, còn hỏi tôi cười cái gì.
Nếu không phải cơ thể bây giờ của tôi thật chẳng ra sao, không những gầy còm ốm yếu lại còn chẳng có tí sức lực gì thì chắc chắn tôi sẽ cho anh ta nếm thử thủ đoạn dạy dỗ người khác của tôi một chút. Đã nhận thức lệch lạc thì thôi, lại còn nói như thể là đương nhiên vậy. Rốt cuộc là do thầy cô không kèm cặp đến nơi đến chốn, hay là do mẹ cậu ta không biết cách dạy con, nên mới nuôi ra một tên mất mặt thế này đây!
Thấy tôi mãi vẫn im lặng không nói, Lý Dịch Tiêu bèn đè tôi xuống dưới người. Tôi bị cậu ta dọa cho trợn mắt, ngay cả ý định giết người cũng đã có trong đầu luôn rồi.
Tôi nhắm mắt, thản nhiên đáp lại, nhưng Lý Dịch Tiêu nghe xong lại nuốt nước bọt cái ực.
Lúc tôi chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lý Dịch Tiếu lại không ngủ được, cử nhìn tôi chằm chằm, rồi bắt đầu tán nhảm hết chuyện này đến chuyện kia. Cậu ta nói rất nhiều, nhưng tóm gọn lại đều là về chuyện lúc nãy cậu ta có hơi xúc động. Cậu ta giải thích, bởi vì muốn đùa tôi một chút nên mới dọa tôi chơi thôi, nói nhiều đến độ tôi cảm thấy bực cả mình. Cậu ta càng nói, tôi càng thấy phiền, càng phiên lại càng không ngủ được, thế là tôi đành phải ngồi dậy đi vệ sinh, lánh nạn tạm thời.
Nhưng khi tôi đứng lên thì Lý Dịch Tiêu cũng đứng, cậu ta còn muốn đi vệ sinh cùng nữa. Tôi bước tới kéo cửa ra, rồi tựa người vào khung cửa nhìn cậu ta đăm đăm, nhìn đến độ khiển cậu ta phải lùi về sau một bước, sợ tái cả mặt.
Dù đang đắp chăn nhưng tôi vẫn không thấy ẩm chút nào, ngược lại còn cảm thấy tê bì khắp cả người thì ra đây là cảm giác làm xác sống.
Lý Dịch Tiêu chẳng những không rời đi, mà còn cười nói:
Cô sợ cái gì chứ, dù sao bây giờ cô cũng đều phải con gái.
Vừa dứt lời, Lý Dịch Tiêu lập tức vén chăn lên. Tôi bị hành động của cậu ta làm cho giật bắn cả người, thiếu chút nữa phụt câu đuổi cút ra khỏi miệng. Thế nhưng tôi đã đánh giá thấp Lý Dịch Tiêu rồi, vậy mà anh ta lại dứt khoát nằm thẳng xuống giường.
Thật sự là không nhịn nổi nữa mà, thế là tôi vung tay đập tới. Lý Dịch Tiêu cũng không phải dạng vừa, cậu ta nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay tôi, sau đó hất sang một bên.
Nguyên nhân tại sao thì cháu không tiện nói cho bác biết, nhưng đó là sự thật. Có điều đành phải làm phiền bác để Cung Duyệt tới nhà cháu một chuyến, giả vờ mời chị dâu và anh trai cháu qua đây trừ tà, như vậy bọn cháu gặp được nhau cùng tiện bàn bạc,

Bây giờ cháu đang gặp chút phiền phức, tạm thời không thể quang minh chính đại qua lại bên ngoài được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.