• 600

Chương 314: Sông tang thủy


Nhìn thấy tôi, Mộ Tuyết giận điên lên, ả ta ném cái đầu trong tay qua, tôi vung tay lên chộp lấy đầu của Thượng Hiểu Yến rồi đặt sang một bên,8 cô ta rưng rưng nước mắt khẩn thiết nhìn tôi:
Cứu tôi với.


Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nhìn về phía Mộ Tuyết.

Ly Thương, tôi phải giết cô, để cô đời đời kiếp kiếp cũng không thể siêu sinh.
Mộ Tuyết nổi điên lên, trong thoáng chốc, mái tóc dài và đôi mắt của cô ta đã biến thành màu vàng, móng vuốt dài mỗi lần cào xuống đều phát ra tiếng xé gió vù vù.
Tôi bắt đầu đánh với ả, nhưng tình huống có hơi bất lợi, nên sau một lần né tránh tôi lập tức kết ấn, còn dùng thêm vô số bùa giấy để trấn áp Mộ Tuyết.
Nhìn thấy tôi, đứa bé kia ngoác miệng cười:
Mẹ ơi, con muốn ăn cô ta để bồi bổ cho mẹ.


Ngoan lắm, con thích thì ăn đi, con mà ăn được cô ta, mẹ cũng sẽ được lợi rất nhiều.

Hồng Nhi không nói lời nào, tôi ngẩn người nhìn gương mặt lạnh bằng của Huyền Quân. Lúc này Huyền Quân mới nói:
Chuyện này đều do Thương Nhi mà ra chứ đâu?


...
Tôi kinh ngạc, mình có làm chuyện gì đâu chứ?

Mẹ nói đúng một phần, sự tồn tại của Ngạo Ngự cũng là uy hiếp đối với con. Nếu nó lớn hơn chút nữa, được bồi bổ bằng máu của cha thì đến lúc đó muốn đánh thắng được nó sẽ khó hơn rất nhiều, cho nên sao con có thể để yên cho chuyện đó xảy ra được?


Thế làm sao mà cô ta trộm được huyết khí của cha con?
Tôi vẫn hơi lo lắng, sợ Hồng Nhi gạt tôi chuyện gì.

Chẳng qua chỉ là một thứ không nguồn không cội, còn sao với trăng cái gì? Mẹ ngươi trộm một giọt huyết khí của cha ta, cưỡng chế rót vào máu tươi của người đàn ông khác rồi làm chuyện cẩu thả mới sinh ra ngươi, cho nên dù người có ngụy trang giống cha ta thì đã sao, cũng có tác dụng gì đâu? Rốt cuộc vẫn danh không chính, ngôn không thuận.
Hồng Nhi càng thêm khinh thường, trong dáng vẻ còn kiêu ngạo hơn cả đứa bé kia.

Ngạo Giác, hôm nay có người thì không có ta, Ngạo Ngự ta sẽ giết chết người, để hai mẹ con ngươi có đi mà không có về.
Ngạo Ngự lao tới, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, Hồng Nhi lập tức tiến lên đánh nhau với Ngạo Ngự.
Hồng Nhi đã thấy rõ thiên cơ từ trước, cho nên mới chọn lúc này đầu thai đến trong bụng tôi?
Thấy tôi vẫn còn mê mang, Hồng Nhi bắt đầu giải thích.

...
Tôi hơi đăm chiêu, đầu tiên là nhìn về phía hang động đã sụp, sau đó nhìn về phía Hồng Nhi:
Chẳng lẽ là do biết hai mẹ con Ngạo Ngự sẽ tới tìm mẹ, nên con mới đến?

Thử nghĩ xem, một mình Mộ Tuyết cũng đủ làm khó tôi rồi, nểu thêm Ngạo Ngự nữa thì tôi thua chắc. Hơn nữa, mục tiêu của Mộ Tuyết và Ngạo Ngự là tôi, cho nên nhất định bọn họ sẽ tránh đụng độ với Huyền Quân. Nếu vậy, Hương Vụ không đến được, Huyền Quân lại không thể giúp tôi, bị chặn giết hai đầu như thế, chắc chắn tôi chỉ có con đường chết.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Huyền Quân đã nắm lấy tay tôi kéo lại gần.
Hắn nhìn về phía bụng tối, tức giận nói:
Xem ra mấy ngày nay con ngứa đòn nhỉ, còn ra ngoài quậy phá cơ à?

Mộ Tuyết bị giam lại, toàn thân bị bao bọc bởi những lá bùa.

Ly Thương.
Mộ Tuyết giận dữ gầm lên, thân thể chấn động, giựt xé những lá bùa khiến chúng nổ tung. Ả ta đong đưa mái tóc dài màu vàng, gầm rống hệt như một con sư tử, sau đó vọt về phía tôi. Tôi lại đánh tiếp với Mộ Tuyết, lần này tôi dùng đinh trấn hồn ghim cô ta vào vách tường, ả chỉ kịp rống lên một tiếng rồi ngất đi.

Chuyện này con cũng không rõ lắm, phải hỏi cha cơ, hình như chuyện này vẫn còn nhiều uẩn khúc.
Hồng Nhi vừa dứt lời đã biến mất không còn tăm hơi, trong lúc tôi cảm thấy khó hiểu sao thằng bé lại đi vội như vậy thì bên tai đột nhiên nghe được tiếng bước chân đi từ dưới núi lên, tôi xoay người nhìn lại, phát hiện người tới là Huyền Quân.
Nhìn thấy tôi, Huyền Quân quan sát một lượt rồi mới đi đến trước mặt.
Còn đứa bé kia đã bị đập vào vách tường hang động.
Nhưng nó như thể có mình đồng da sắt vậy, hoàn toàn không xây xát gì, còn bất ngờ nhảy từ trong vách tường vọt ra.
Hồng Nhi càng đánh càng nhanh, tôi vốn tưởng rằng còn phải mất một lúc, nào ngờ Hồng Nhi chỉ dùng một kiểm đã chém rách ngực Ngạo Ngự. Một trái tim còn chưa hoàn toàn phát triển bị kéo ra không trung, sau đó bị một kiếm chọc thủng.
Mộ Tuyết hét lên thảm thiết, thân thể ngã cái rầm vào trong quan tài treo.

Mẹ ơi.

Giọng nói của một đứa bé cất lên từ trong chiếc quan tài treo, nhân lúc tôi quay đầu lại nhìn, hồn phách của Mộ Tuyết bất ngờ lao về phía đó, tôi muốn ngăn lại nhưng đã muộn mất rồi.
Ngạo Ngự lung lay, nhìn chằm chằm Hồng Nhi:
Ngạo Giác, ta...

Thân thể Ngạo Ngự biến đổi rất nhanh, tựa như một miếng thịt thối rữa, hoàn toàn không còn hình người.

Vâng, thể con đi ăn cô ta.

Đứa bé thoạt nhìn ngoan ngoãn là thế, nhưng lại bất ngờ nhảy ra khỏi quan tài treo lao về phía tôi. Tôi đang chuẩn bị đáp trả thì thấy Hồng Nhi sầm mặt xuống, đôi mắt thằng bé lạnh như băng, linh khí mạnh mẽ trong cơ thể cũng xông thẳng ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng âm rõ to, hang động bị chấn động, đứa bé bị hất văng ra ngoài, ngay cả tôi cũng giật mình.
Tôi nghe thể mới dừng lại, nhìn bộ quan tài treo kia, nó đã cháy được một lúc rồi, có mấy lần còn rung lắc dữ dội. Thậm chí, tôi còn nghe thấy đứa bé kia gọi Hồng Nhi là anh Giác, đáng tiếc Hồng Nhi không phải tôi, thằng bé không có chút thương hại nào đối với bọn họ cả.
Quan tài treo nổ tung, một làn sương màu đen sắp tràn ra, Hồng Nhi phất tay một cái, sương đen lập tức tản đi hết.
Đứa bé đáp xuống đất, quanh người bao phủ bởi một làn sương trắng, sau đó biến thành một cậu trai tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cậu ta mặc một bộ quần áo màu đen tỏa ảnh dạ quang, nhưng điểm quan trọng nhất là, dáng dấp khi trưởng thành của đứa bé này gần như giống y hệt Huyền Quân, điều này làm tôi có hơi mất bình tĩnh.

Ngạo Giác, người thấy bản tôn sao?
Đứa bé giơ hai tay lên cho Hồng Nhi quan sát, gương mặt tà ác kiêu căng cực kỳ.
Hồng Nhi vung tay lên, cậu ta lập tức rơi vào trong quan tài treo, theo sau đó là một ngọn lửa bùng cháy, vừa vào quan tài đã bốc lên hừng hực. Trong quan tài treo truyền ra tiếng kêu thảm thiết, inh tai nhức óc.
Tôi định đi qua, nhưng lại bị Hồng Nhi cản lại, thằng bé nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:
Mẹ à, những thứ xấu xí đó sẽ làm bẩn mắt mẹ đấy, đừng xem.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì có một người từ bên trong quan tài treo đứng lên, người đó không phải ai khác mà chính là Mộ Tuyết. Dáng vẻ của cô ta lúc này không khác gì người sống, một bên tay còn nắm lấy tay của một đứa bé.
Dáng dấp của đứa bé có vài chỗ giống với Hồng Nhi, người ngoài chỉ cần nhìn một cái là biết ngay hai đứa nhỏ là anh em, có điều đứa bé kia mang đến một cảm giác âm tà khó tả.
Tôi nhìn về phía Mộ Tuyết đang đứng trên quan tài treo thì ra là cô ta trộm huyết khí rót vào cơ thể của người đàn ông khác mới có thể sinh ra Ngạo Ngự.
Nhưng việc đó thành công kiểu gì được nhỉ!
Thấy bụng tôi vẫn im phăng phắc, Huyền Quân cười khẽ một tiếng:
Để cha chọn ngày lành tháng tốt tìm một cô gái làm bạn với con, sau này khi Phù U tới cũng có người chăm sóc, con thấy sao?

Tôi ngẩng đầu lên, cau mày.
Hồn phách của Mộ Tuyết đáp xuống bên trong quan tài treo, nắp quan tài rơi xuống đất, phát ra một tiếng
âm
định tại nhức óc.
Tôi nhìn về phía quan tài treo, phát hiện có một làn sương mù màu trắng đang tràn ra từ bên trong quan tài. Hồng Nhi chắp tay sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng mân mê gì đó, tôi nhìn Hồng Nhi, thằng bé này coi bộ vẫn ung dung ghê. Chẳng lẽ thằng bé cố ý làm thế để quan tài treo xuất hiện?
Tôi cúi đầu nhìn bụng mình, nhưng không có chút động tĩnh nào.
Huyền Quân lạnh giọng nạt:
Lại còn đâm bị thóc, chọc bị gạo?

Thân thể lâm vào hôn mê, hồn phách của cô ta chui từ trong thân thể ra, lao về phía sau lưng Hồng Nhi. Tôi thấy thể lập tức chặn Mộ Tuyết lại, nhưng cô ta vẫn hung hăng muốn nhào lên. Nhưng phản ứng của Hồng Nhi cũng cực nhanh, chỉ nghe
rầm
một tiếng, quan tài treo rơi mạnh xuống đất, làm bằng đóng trên mặt đất chung quanh vỡ tung răng rắc.
Mộ Tuyết vốn đang chuẩn bị đánh tối thì đột nhiên lui về phía sau một bước, hồn phách lập lòe run rẩy, người cũng bắt đầu nứt toạc ra.
Rốt cuộc3 tôi vẫn nhìn lâm Thượng Hiểu Yến rồi, cực khổ cách mấy người phụ nữ này cũng có thể cắn răng chịu đựng, nhưng cô ta lại chưa chắc đã có lòng9 biết ơn.
Có lòng tốt đến mấy mà gặp phải kẻ ích kỷ thì cũng chỉ có đáng đời thôi.

Con chừa rồi!
Giọng nói non nớt của đứa bé truyền ra từ trong bụng, vô cùng êm tai, lại còn pha chút không cam lòng.
Huyền Quân hừ lạnh:
Nếu còn có lần sau thì con coi chừng ta đấy!

Tôi hoàn toàn không rõ, rốt cuộc Hồng Nhi đến từ đâu, vì sao còn chưa được sinh ra mà đã mạnh như vậy rồi, thậm chí còn không sợ cả Bất hóa cốt, rốt cuộc thằng bé là ai?
Tôi nhìn sang Hồng Nhi, những thằng bé vẫn thong dong như cũ.
Hang động bắt đầu chấn động, rung lắc dữ dội như thể sắp sụp xuống vậy. Trong lúc tôi còn đang lo lắng không biết phải làm sao thì Hồng Nhi đã bế bổng tôi lên, vừa che chở cho tôi vừa nhanh chóng rời khỏi đây.
Khi chúng tôi rời khỏi hang động, Thượng Hiểu Yến cũng gắng hết chút sức lực cuối cùng để đi theo chúng tôi. Đi được mấy chục mét, Hồng Nhi mới thả tôi xuống, lúc tôi quay đầu lại nhìn hang động, phát hiện cả ngọn núi đều đã đổ sụp xuống, trận lở núi kéo dài một lúc, sau đó mọi thứ dần trở về với sự bình yên vốn có. Tôi nhìn về phía Hồng Nhi, thằng bé nhoẻn miệng cười:
Mẹ.

Hồng Nhi, con đã biết chuyện của Ngạo Ngự từ trước rồi ư?

Đương nhiên con biết, mẹ không phát hiện con đến vào lúc này là có mục đích riêng hay sao?

Nhưng nghĩ đến việc Thượng Hiểu Yến bị ngư6ời ta hãm hại, còn bị người yêu ruồng bỏ, thôi, coi như là tội nghiệp cô ta đi.
Mộ Tuyết nhìn thấy Hồng Nhi, định xông tới, nhưng lại5 bị tôi ngăn cản.

Ngự Nhi.
Mộ Tuyết nhìn về phía quan tài treo, biểu cảm vô cùng đau đớn, không khí chung quanh lẳng lại, làm tôi cứ ngỡ rằng Mộ Tuyết sẽ chết đi như thế.
Nhưng nắp quan tài treo lại chậm rãi mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Huyền Quân không kiên nhẫn:
Lúc trước em có cửa vào ngón tay khi ở trong hầm mộ đó, nhớ không? Khi đó máu tiếp xúc với hầm mộ, đánh thức giáo sư Trương, cũng vì thế mà sót lại. Mộ Tuyết nhờ thế mới lấy được huyết khí, tính ra, Ngạo Ngự còn xuất hiện sớm hơn Hồng Nhi một ít.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.