• 600

Chương 315: Sông tang thủy



Giác Nhi làm sao giống được, Hồng Nhi được cha mẹ đều là con người thai nghén, ngũ hành không thiếu, còn cô ta là một con cương thi ngàn năm, 8có thể sinh ra được thứ tốt lành gì?


Huyền Quân nói làm tôi á khẩu.

Nhờ Huyền Quân cả đấy, chữa trị thi thể tiêu hao rất nhiều linh khí của sự thúc.
Cho dù La Quán Trinh không giải thích tôi cũng biết, loại thuật chữa trị này không phải ai cũng làm được.
Bất kể thế nào, ân tình nợ nhà họ Cung cũng phải trả.

Bớt nhắc hẳn đi.
Huyền Quân không vui, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh như hỏa tiễn để xuống núi, chỉ trong chớp mắt đã đến dưới chân núi.
Đáp xuống mặt đất, Huyền Quân cõng tôi ngồi lên xe của Tử Mặc,
Nếu lúc trước Thượng Hiểu Yến cũng có được ba phần bản lĩnh, hai phần gia cảnh, một phần tàn nhẫn của tình địch thì thử hỏi, cô ta có chết thảm trong tay tình địch hay không ?
Càng đáng buồn hơn là, thậm chí Thượng Hiểu Yến còn không có được bốn phần cuối cùng nên thuộc về mình.
Thật ra những thứ này đều chỉ làm cho có thôi, thứ nhất là do đã không còn hồn phách, thứ hai là thi thể đã bị huỷ hoại mất rồi.
Tất cả những gì có thể làm bây giờ là hoả thiêu, sau đó tìm một nơi có phong thủy tốt để chôn cất.
Mọi người đồng loạt quay qua, Quý Mạt Dương hỏi:
Hơn nửa đêm rồi, hai đứa còn tính dằn vặt nhau nữa hả?

Tôi có lời muốn nói với Ly Thương.
Huyền Quân nói xong, như sợ tôi không chịu đi, lập tức khom lưng bể tôi đi thẳng.
Tử Mặc đi theo muốn đưa chúng tôi về, nhưng Huyền Quân lại quá cố chấp, không ai khuyên được, thế cho nên Tử Mặc đành phải rời đi trước.
Trước khi tòa tháp biến mất, tôi còn kịp thấy đầu của Thượng Hiểu Yến đang bay tán loạn trên phố. Cô ta sốt ruột gào thét, muốn tìm người đàn ông kia, tôi biết Thượng Hiểu Yến có thể cảm ứng được vị trí chung chung của hắn, nhưng do thời gian quá ngắn, cô ta chưa kịp xác định vị trí cụ thể của người đó.
Đến cuối cùng, đầu của Thượng Hiểu Yến hóa thành tro tàn, biến mất không còn dấu vết.
Người đã đến đông đủ, quan tài không tiện đưa vào trong sân nhà họ Cung, hơn nữa dựa theo phong tục hạ táng, đầu tiên là phải hoàn thiệu sau đó mới chôn cất, cho nên người nhà họ Cung vừa ra đã lập tức
khiêng linh cữu đi.
Nhưng cứ rề rà như thế này thì bao giờ mới xuống tới chân núi cơ chứ?
Tôi dừng lại:
Anh cõng tôi đi.

Cả cuộc đời của Thượng Hiểu Yến cứ thế mà bị chôn vùi, thật ra dù đến khoảnh khắc cuối cùng khi sắp hồn phi phách tán, thứ cô ta muốn nghe chỉ là một lời giải thích mà thôi, cô ta muốn biết tại sao người luôn miệng nói yêu lại lựa chọn ruồng bỏ cô ta.
Thật ra cũng không có gì là khó hiểu, một người phụ nữ cảm tính, gặp một người đàn ông lý tính, đáp án không cần nói cũng biết.

Tôi là Thượng Hiểu Yến.

Thượng Hiểu Yến?

Ông lão giật nảy mình, đôi mắt trợn trừng nhìn tôi chắc chắn, sau đó cứ thể tắt thở chết đi.
Huyền Quân nằm một hồi, xoay người qua ôm lấy tôi.

Nếu em muốn đi gặp hắn, tôi đi cùng em.
Rốt cuộc Huyền Quân cũng hạ quyết tâm, nhưng tôi giả bộ ngủ, không để ý đến hắn, lảng tránh việc này. Trong giấc chiêm bao, tôi mơ thấy Hương Vụ, tôi lại đi đến nơi đó, nhưng chúng tôi cách nhau rất xa, tôi không vào được.

Vậy em muốn đi đầu, trường học?
Huyền Quân không vui.

Tôi còn chưa tới giải thích với người nhà họ Cung, giờ thân thể của Cung Hoan đã bị hủy, chẳng lẽ tôi không qua đó xin lỗi người ta một tiếng à?
Tôi nói rồi rời khỏi chỗ Huyền Quân, đi tới nhà họ Cung.
Nhưng sự thật thì sao?
Khi đối mặt với nhân tính, tình yêu chỉ như một món khai vị mà thôi, lượng calories mà nó giải phóng, cũng chỉ đủ làm tim đối phương đập nhanh trong một thoáng chốc.
Nghĩ là làm, tôi cứ thể cất bước đi tới.
Trong giây phút hoảng hốt, ông lão cũng nhìn thấy tôi, dù khoảng cách giữa hai bên còn rất xa, ông ta đã bắt đầu nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
Mà muốn duy trì mối quan hệ lâu dài, cần phải có lượng calories nhiều hơn nữa.
Đó mới là hàng trăm sắc thái và hương vị của thế gian này.
Nhưng Huyền Quân cũng không chậm hơn tôi là bao, tôi vừa đến, hắn cũng đến ngay sau. Quý Mạt Dương và La Quán Trinh cũng ở đó, trước cửa nhà còn có một chiếc quan tài gỗ đỏ, tôi đi đến mở ra nhìn thử, bất ngờ phát hiện thi thể bên trong là của Cung Hoan.
Tuy có hơi tàn tạ, nhưng chung quy cũng đã được tu bổ hẳn hoi.
Thấy tôi không nói lời nào, Huyền Quân mới nhìn thoáng qu3a hang động bị sụp, sau đó kéo tay dắt tôi xuống núi.
Đầu của Thượng Hiểu Yến bay lên, đi theo bên cạnh, Huyện Quân không để ý tới cô 9ta, tôi nghĩ ngợi rồi báo Thượng Hiểu Yến:
Nếu cô muốn đi tìm người kia, tôi sẽ không ngăn cản. Tôi phải đi xử lý chuyện ở tháp chuông, một k6hi giải quyết xong chuyện này, bọn quỷ bên trong tháp, bao gồm cả cô, đều sẽ hóa thành tro bụi, đây chính là đại nạn của cô, cô đi đi.

Nước mắt Thượng Hiểu Yến tuôn rơi, nhưng cô ta không chọn ở lại, mà hóa một chút niềm tin ít ỏi còn lại thành động lực để đi tìm người mà mình tìm kiếm bấy lâu.
Tôi thấy thật bất đắc dĩ, đã đến lúc này rồi, gặp hay không gặp có còn ý nghĩa gì đâu?
Huyền Quân vừa dắt tay tôi xuống núi vừa sa sầm mặt mày, hắn không vui khi bị tối bỏ lại, cho nên thái độ lạnh lùng như thế này là chuyện bình thường.
Cô ta muốn tình yêu, nhưng ông ta lại muốn bánh mì, hai người hoàn toàn không ở cùng một thế giới.
Trước mặt lý trí, tình cảm chỉ có một kết cục là sụp đổ tan tành.
Mãi đến khi bầu không khí trong trường học trở nên bình yên như xưa, mấy người chúng tôi mới rời khỏi.
Chúng tôi đi bộ về, La Quán Trinh đi ở phía trước, Quý Mạt Dương đi theo cô ấy.
Chỉ có sự tồn tại của vạn vật, mới có thể cân đo khoảng cách giữa người với người.
Trong đó bao gồm cả tình yêu.
Mà tôi cũng loáng thoáng thấy được người đàn ông mà Thượng Hiểu Yến muốn tìm. Đó là một ông lão tầm chín mươi, vóc người cao gầy, trên gương mặt vẫn còn sót lại đường nét anh tuấn thuở còn trai trẻ, nếu tôi không nhìn lầm, ông ta đã già đến nỗi không đi nổi nữa rồi.
Đột nhiên tôi muốn đi qua đó gặp mặt, hỏi ông ta chút chuyện.
Thượng Hiểu Yến lầm tưởng tình yêu thành bánh mì, cho rằng chỉ cần mình chịu bỏ ra tất cả, cho dù chỉ còn một miếng bánh mì cuối cùng cũng tình nguyện nhường cho con người mang danh người yêu kia,
như thể đã coi là đạt được.
Thứ Thượng Hiểu Yển truy tìm trong đau khổ chính là tình yêu mà người đàn ông kia dành cho cô ta, đó là nền móng duy nhất, đáng tiếc ngay cả bốn phần đó cũng không thuộc về cô ta.
Thấy tôi cảm khái, Huyền Quân dùng ánh mắt bực bội nhìn tôi:
Chẳng lẽ quá trình khảo cổ của giáo sư Ly đi sai hướng rồi à?

Huyền Quân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi:
Sao hôm nay em mát tính thế?

Tuy ngoài miệng xỉa xói, nhưng hắn vẫn ngồi xổm xuống, chờ tôi ghé vào trên lưng, hắn mới đứng dậy, tôi bảo:
Dù gì anh cũng là quỷ quân mà, chẳng lẽ không có đôi chân chạy nhanh' gì đó sao? Đi bộ như vậy thì bao giờ mới tới?

Trở lại chỗ ở của Huyền Quân, hai chúng tôi đi tắm rửa, Huyền Quân thay quần áo xong là lập tức dắt tôi đến phòng sách của hắn. Huyền Quần ngồi xuống, nhìn sang tôi:
Em cứ hỏi đi, những chuyện liên quan tới Mộ Tuyết ấy.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Dựa theo ký ức xa nhất của anh thì anh quen Mộ Tuyết thế nào?


Không rõ lắm.

Tôi ngơ ngác nhìn sang Huyền Quân, nhận lại một câu giận dỗi:
Giáo sư Ly đúng là thích lo chuyện bao đồng, lãng phí ghế!


Thế chẳng lẽ đi theo anh thì không lãng phí à?
Tôi tức giận trợn mắt nhìn Huyện Quân, nhưng hắn không buồn để ý tới tôi mà xoay người sang chỗ khác.
Tôi và Huyền Quân đi sau cùng, trên đường Huyền Quân dắt tay tôi kéo kéo vài lần, nhưng tôi chỉ thờ ơ liếc hắn một cái.
Về đến chỗ ở của La Quán Trinh, tôi vừa định đi vào thì bị Huyền Quân kéo lại:
Chúng ta về nhà.

Tôi và Huyền Quân khởi hành đi đến trường học, lúc xuống xe tôi mới phát hiện âm khí trong trường học đã giảm đi nhiều. Tôi cùng Huyền Quân đi vào, thấy La Quán Trinh đang xử lý những việc còn lại.
La Quán Trinh thấy tôi chỉ liếc một cái, vẫn tiếp tục giải quyết công việc của mình. Dù sao, tôi tới bên này cũng chỉ để nhìn tình hình một chút thôi. Tháp chuông nhanh chóng biến mất qua quá trình xử lý của La Quán Trinh,
Có vẻ như Hương Vụ đã ngủ rồi, hắn rũ đầu, không có chút động tĩnh nào. Tôi đợi một hồi, thấy hắn vẫn không tỉnh lại, chỉ đành ngủ trước. Sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Quân tỉnh lại trước, hắn xuống dưới nhà làm bữa sáng, lúc tôi tỉnh dậy là có thể ăn ngay. Nhưng tôi vừa ăn xong là thu xếp hành lý, quyết định rời đi. Vì vậy hai chúng tôi lại xảy ra tranh chấp.
ở đây có chỗ nào không hợp ý em à?


Cho dù tôi và anh là bạn cùng giường thì cũng không thể ở bên nhau mỗi ngày được. Tôi nghĩ kỹ rồi, để tránh gây ảnh hưởng xấu cho Hồng Nhi, tôi nên có thái độ tích cực hơn, cho dù là đi làm nghề cũ hay làm đạo sĩ, cũng tốt hơn là vừa mang thai mà đã nghỉ thai sản đúng không?
Điều quan trọng nhất là, cho dù muốn nghỉ thai sản thì cũng phải có gì để chứng mình, mà bụng tôi như thế này thì lấy gì chúng mình mà đòi nghỉ?
Huyền Quân nghiêng đầu nhìn tôi, không vui đáp:
Em nên về nghỉ ngơi đi.


Nếu mà Hương Vụ ở đây, chắc chắn hẳn sẽ đưa tôi bay.

Tôi quay đầu lại nhìn chung quanh, sau đó mới phát hiện, nơi này nằm ở bên cạnh Quy Bát Lâu.

Cô là ai?
Ông lão có chút hoảng hốt, đi đến trước mặt nhìn tôi.
Sau khi chết, ông ta bị âm binh dùng xích to trói lại, kéo tới đường âm dương.
Tôi đứng nhìn từ xa, sau đó xoay người trở về.

Thế thôi không cần hỏi tiếp nữa, tôi cũng mệt rồi.
Nếu chính hắn cũng không biết thì còn hỏi cái quái gì nữa.
Tôi lên giường đi nghỉ ngơi, Huyền Quân còn định nói gì đó, nhưng thấy tôi không buồn trò chuyện, hắn chỉ đành lên giường nằm xuống bên cạnh.
Kéo dài thêm nữa sẽ không tốt cho nhà họ Cung.

Tôi và Huyền Quân tới nơi được chọn, đây là chỗ chôn cất do Huyền Quân tự mình đạp huyệt. Tôi cũng nhìn qua, huyệt phong thủy này có thể giúp nhà họ Cung trăm năm phú quý, nhưng đương nhiên vẫn có mặt trái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.