• 1,003

Chương 336: Giáo sư ly nhớ tôi không?


Bé gái bị cổ thuật khống chế, tôi định giải cổ thuật trên người cô bé trước. Vì muốn tiến hành một cách nhanh chóng, tôi không thể làm gì khá8c là bóp miệng bé gái ra rồi cố cắn rách cổ tay cho cô bé uống máu mình.

Bé gái trợn to mắt, gào lên thảm thiết. Đến khi máu chảy và3o bụng, nó càng đau đớn hơn. Tôi ôm bé gái ngồi xuống, mặc cho đám diều da người cắn xé mình, cũng không để cô bé bị thương.

Bé gái 9vặn vẹo vì đau đớn, nghẹo đầu phun ra một con sâu mềm đen sì dính nhớp.
Hắn đã không còn là hắn ban đầu.
Tôi vừa đi vừa nhìn hắn:
Giáo sư Trương


Ừm

Tuy nhiên tôi biết rõ hắn và Huyền Quân bên trong là một, nhưng vấn đề là hiện tại bọn họ có thể chia tách thành ba người, cũng có thể hợp lại thành một người.
Tôi không tin ba người họ không có suy nghĩ riêng.

Không biết tình hình anh ấy ở bên trong thế nào nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới mở lời.
Tôi đi tới cạnh Huyền Quân, rốt cuộc đống máu thịt kia cũng lên tiếng:
Cuối cùng ta cũng có thể quay về làm chính mình rồi

!
!

Tôi biết ngay là thân thể này rất hợp với tôi mà
Nói rồi diều da người ngắm nghía tay mình. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, đối phương đi về phía tôi.
Diều da người đi đến trước mặt tôi, dùng điệu bộ của Huyền Quân nhìn tôi:
Bây giờ cô có gì muốn trăng trối trước lúc lâm trung không?


Anh thật sự cho rằng có thể dễ dàng chiếm lấy thân xác này được à?
Tôi ôm bé gái lùi về sau mấy bước.
Huyền Quân nhìn đống máu thịt run lẩy bẩy bên cạnh, tung chủ Ngũ Lôi ra. Đoàng! Đống máu thịt kia chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị sét đánh tan thành tro bụi.
Huyền Quân nhìn tôi, vội vàng đi tới cởi áo trên người ra cho tôi, rồi bế tối sang chỗ khác.

Giáo sư Trương?


Chuyện gì thế này?

Diều da người hoảng hốt, máu thịt đứng bên cạnh cũng hoảng loạn.
Huyền Quân túm diều da người lại, nhắm mắt, hai tay kết ấn:
Trên gọi Ngọc Nữ, thu phục tà ma. Lên núi đá vỡ, lưng đeo ấn chương. Đầu đội xương trắng, chân đạp khôi cương. Trải nâng lục giáp, phải giữ lục định...

Bấy giờ cô bé mới từ từ thiếp đi.
Bé gái không sao, 6còn tôi thì đã máu me be bét.

Đại đạo vô hình, sinh ra trời đất, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, nuôi dưỡng5 vạn vật. Ta không biết tên, đành gọi tên Nhật đạo. Người tu đạo, có trong có đục, có động có tĩnh. Trời trong đất đục, trời động đất tĩnh. Nam trong nữ đục, nam động...

Tử Mặc cũng muốn ra ngoài nhưng đã bị tôi nhốt lại.
Diều da người nhanh chóng dụng hợp với Huyền Quân, đồng thời cất tiếng cười quỷ dị.
Hắn ta từ từ mở mắt, đứng dậy nhìn tôi.
Tôi cũng không để ý tới, nhưng lại thấy con diều da người trên mặt đất dần chui vào trong cơ thể Huyền Quân. Bởi vì có máu của tôi nên hắn ta có thể chạm vào Huyền Quân, phá tan lá bùa tiến vào thân xác hắn.
Diều da người không thể bọc kín Huyền Quân hoàn toàn do ảnh hưởng bởi chú thanh tâm. Tôi muốn tới lột diều da người ra, nhưng bản thân đang bị thương, lại còn đèo bòng thêm bé gái, nên bó tay bất lực.
Bây giờ chỉ có thể đợi Huyền Quân về thì may ra còn có một tia hi vọng.

Vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, thứ kia cố tình kiểm diều da người từ bên ngoài. Có điều, chuyện này không làm khó được anh ta đâu

Huyền Quân càng nói tôi càng hoàng, tim đập thình thịch, có dự cảm sắp xảy ra chuyện gì đó khó bề tưởng tượng.
Tôi thấp thỏm nhìn Huyền Quân, hắn nắm tay tôi bảo:
Để anh ta đối phó với thứ trong kia, chúng ta đi tìm Tiêu Vũ

Tử Mặc ra ngoài thấy tôi bị thương, chẳng cần Huyền Quân sai bảo đã xoay người xông vào trong cơ thể tôi, cấp tốc chữa trị vết thương cho tôi.
Lúc con người bị thương không thể tự chữa trị vết thương cho mình, chỉ có thể trông cậy vào các biện pháp y tế, nhưng nếu mượn sức quỷ thần thì đơn giản hơn nhiều.
Tử Mặc dùng quỷ lực chữa trị vết thương cho tôi, Huyền Quân thì ở bên canh chừng, thoáng cái tôi đã bình phục. Có điều Tử Mặc tiêu hao rất nhiều quỷ lực, sau khi rời khỏi cơ thể tôi, anh ta lảo đảo gần như tan biến. May mà Huyền Quân nhanh tay lẹ mắt đưa Tử Mặc vào trong quan tài trấn hồn, mới bảo vệ được tính mạng của anh ta.
Tôi bế bé gái đứng dậy từ trong đám diều da người, bùa chú xung quanh bắt đầu bắn thủng diều da người, chúng gào thét bên tai như thể bị xé rách.
Thoáng cái diều da người trước mặt đã bị xé nát rơi xuống đất, con diều da người duy nhất còn sống phủ lên người Huyền Quân, cả tấm da người dính lên hắn, đống máu thịt như con rắn đứng ngẩn người bên cạnh Huyền Quân.
Đống máu thịt đứng sững bên cạnh bắt đầu run rẩy theo chú thanh tâm của tôi.
Huyền Quân nắm tay tôi đi về phía trước.
Tôi đi theo hắn, cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của đối phương. Mặc dù tay hắn thon dài mảnh khảnh nhưng rất mạnh mẽ.
Tôi nhớ là sau khi từ núi Tu Di trở về, chúng tôi chưa từng ở bên nhau như thế này.
Diều da người cười sằng sặc, tiếng cười chấn động bốn phương, mặt đất xuất hiện vết nứt, gió lạnh thổi vù vù như dao găm ập về phía tôi.
Tôi vội vàng ôm bé gái vào lòng, đồng thời quay lưng về phía diều da người. Kết quả là mặt sau quần áo bị xé rách, nơi gió xẹt qua đều rét lạnh, thất lỏng sền sệt nào đó chảy từ trên người xuống. Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới chân thì thấy máu nhỏ tí tách.
Tôi vốn định tận dụng máu trên đất dùng ấn Càn Khôn, nhưng chưa kịp làm thì đã nghe thấy âm thanh diều da người bị xé rách. Tôi quay lại thì trông thấy Huyền Quân, còn tấm da người đang gào thét thảm thiết trong sợ hãi.
Tôi đã khỏe re, vừa nhìn Tử Mặc trong quan tài trấn hồn vừa quở trách anh ta không nên liều lĩnh như vậy. Vốn dĩ anh ta không cần truyền cho tôi nhiều quỷ lực đến thế, nhưng vì lo lắng nên anh ta đã dùng hết toàn bộ quỷ lực, kết quả thiếu chút nữa thì tan biến.
Sau đó tôi ôm bé gái trong lòng cho Huyền Quận xem:
Không biết cô bé này từ đầu tới, phải giao cho Tề Vũ mới được.

Tôi đưa cô bé cho Huyền Quân rồi gọi điện cho Tề Vũ, anh ta nhanh chóng đến đón bé gái đi. Lúc này tôi và Huyền Quân mới nhìn về phía biệt thự đằng kia.
Huyền Quân mặc một chiếc áo trong màu trắng, tuy rằng là vải bông nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn bị lạnh. Mà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, quần áo của tôi đã rách tận tình, chỉ choàng một chiếc áo khoác của hắn bên ngoài.
Thật sự là lần này tả tơi quá thể:
Tôi và Huyền Quân đứng một hồi, không hiểu sao có hơi lúng túng, tựa như lâu lắm rồi chúng tôi không gặp nhau.
Tôi vô cùng kinh ngạc vì Huyền Quân vẫn chưa về, hắn là giáo sư Trương.
Huyền Quân bực bội nhìn tôi:
Đồ ngốc!

Hắn chĩa kiếm vào ngực tôi rạch mạnh một đường, tức thì Tử Mặc ra khỏi quan tài trấn hồn.
Chủ giết quỷ của Huyền Quân vang lên, diều da người bị xé rách, la hét không ngừng.

Tại... tại sao?

Đến cuối cùng, diều da người vẫn không biết tại sao Huyền Quân có thể giết mình.

Bình thường cũng hỏi, cũng nói là giáo sư Trương, khác nhau chỗ nào?


Không nhiều, chỉ hơi khác chút thôi.


Vậy anh thích dáng vẻ hiện tại hay là...


Hiện tại



Nếu chia tách ra thì anh sẽ chết sao?



Cho nên vẫn có sự thay đổi à?



Không thay đổi nhiều


1

11
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.