• 600

Chương 337: Chỉ nhi


Tôi ngẩng đầu nhìn giáo sư Trương, hắn dắt tối sang bên kia tường. Bên đó không có ai, hơn nữa ban đêm tối trời, xung quanh chẳng có lấy 8một bóng chim bay qua.

Đột nhiên giáo sư Trương củi đầu hôn tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quấn lấy tôi như cuồng phong.3

Em ở đây cùng cô ấy, anh vào đi!
Tôi nói với giáo sư Trương, hắn dặn dò tôi vài câu rồi đi tới cổng biệt thự, đẩy cửa bước vào trong.
Sau khi giáo sư Trương đi, tôi đứng tại chỗ chờ đợi.
Dây chuyền vàng tỏa ra khí lạnh, một bóng người màu trắng bước ra từ trong sương mù rồi đáp xuống mặt đất, mang dáng vẻ một thanh niên.
Người kia nhìn thấy chúng tôi, sốt sắng hỏi:
Mẹ tôi thế nào rồi?


Em đi thì biết, lúc nãy bản quân đọ sức với gã trong biệt thự nhưng chưa làm được gì gã, đang định ra tay thì Thương Nhi suýt chút nữa xảy ra chuyện.
Để bản quân đối phó với Trẻ Chín Đầu, Thương Nhi đi xử Hạ Đông Tử đi

Tôi lập tức niệm chú thanh tâm, bấy giờ tinh thần mới ổn định lại.
Trong khi đó, gã Trẻ Chín Đầu không hề để ý mấy thứ này, cứ thể nhào về phía tôi. Tôi dùng chủ Ngũ Lôi đánh hắn ta, nhưng hắn ta còn khó đối phó hơn tôi tưởng. Bỗng nhiên những cái đầu nhỏ trên đầu hắn ta lao tới, tôi nhất thời bị đầu của mười mấy đứa trẻ bao vây. Cái đầu nào cũng mặt mày dữ tợn, xông tới cắn tôi với tốc độ nhanh như gió.
Giáo sư Trương cậy trời tối mà làm liều một trận.
Sau khi xong việc, chúng tôi ôm nhau ở bên đó hồi lâu.
Bọn chúng uy hiếp Tiêu Vũ, cậu ta bị đánh, còn cô gái thì bị một đám người làm nhục. Sau đó, Hạ Đông Tử dứt khoát làm đến cùng, giết chết Tiêu Vũ và giữ cô gái lại bên cạnh cho người ta chà đạp. Mỗi lần đàn em của Hạ Đông Tử lập công, đến tối cô ta sẽ bị nhiếp hồn nhập mộng cho những kẻ đó làm nhục trong mơ.
Bởi vì Tiêu Vũ tìm Hạ Đông Tử báo thù nên cũng bị bắt bị nhốt.

Anh ta không sao đâu

Giáo sư Trương kéo tôi đưa Tiêu Vũ trở về, cô gái kia cũng vội vàng đi theo. Tôi hỏi cô ta về cái chết của Tiêu Vũ, đối phương vừa khóc vừa kể rằng, cô ta với Tiêu Vũ là bạn học thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, hai người định kết hôn, ai ngờ chưa kịp kết hôn thì Hạ Đông Tử đã tìm đến Tiêu Vũ yêu cầu cậu ta làm một bản dự toán giả. Tiêu Vũ không đồng ý, gã bèn bắt cô gái đi.
Cô gái đồng ý, tôi và giáo sư Trương đi vào nhà.
Sau khi đóng cửa, tôi và giáo sư Trương đưa mắt nhìn nhau. Tôi xoay người nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thì thấy cô gái ngoài cửa đang dáo dác nhìn ngó xung quanh, ánh mắt gian xảo khác hẳn lúc nãy.
Coi như tôi đã hiểu, Huyền Quân không làm gì được Hạ Đồng Tử, bởi vì gã là con người.
Quỷ giết người cũng không phải chuyện gì tốt.
Trẻ Chín Đầu phía đối diện gào thét thảm thiết, lập tức định chạy trốn.
Giáo sư Trương kết ấn, uy lực của chú Ngũ Lôi còn mạnh hơn tôi, đánh cho Trẻ Chín Đầu suýt thì hồn bay phách tán.

Cẩn thận đấy!
.
Huyền Quân dặn dò xong, tôi mới xoay người rời đi.
Tôi kiểm tra cho cô ta thì thấy đối phương đã hấp hối, tôi bèn gọi điện cho Tề Vũ, anh ta cử người đến đây.
Giáo sư Trương xoay người nhìn về phía biệt thự nói:
Cô ta không sao, một mình Thương Nhi có thể đối phó với Hạ Đông Tử không?


Gã bị thương ư?
Tôi lấy làm lạ.

Ừ, tôi trông thấy gã đánh nhau với ai đó, nhưng trên người gã có quái vật nên tôi không dám tới gần. Tôi nghe thấy tiếng đánh nhau trên tầng.
Huyền Quân sắp xếp như vậy ắt có lý do của hắn, tôi cũng không dài dòng, nhìn thẳng vào mắt hắn một cái rồi đi đến biệt thự.

Thương Nhi
Huyền Quân cất tiếng gọi, tôi quay lại nhìn hắn.
Cô gái buồn rầu hồi lâu, cuối cùng gật đầu dẫn chúng tôi quay lại biệt thự.
Khi tới nơi, cô ta nói không dám vào trong, bảo chúng tôi tự đi vào, còn cho chúng tôi biết vị trí cụ thể.
Cuối cùng nó mọc vô số đầu nhưng không gọi là trẻ mười đầu hay trẻ mười một đầu, mà chỉ gọi là Trẻ Chín Đầu.
Loại oán quỷ này chất chứa oán hận rất nặng, bọn chúng có oán niệm của tiểu quỷ, kết hợp với tu luyện hoàn toàn dựa vào việc ăn thịt người và ăn trẻ con chết yểu.
Cô gái cũng đứng cạnh tôi, không lâu sau, trong biệt thự bắt đầu nổi mây đen rợp trời, khói mù bao phủ xung quanh, âm khí trở nên dày đặc.
Tôi lo lắng nói:
Xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải rời khỏi đây

Cô gái sợ cuống cuồng, định túm lấy giáo sư Trương, tôi lập tức đẩy cô ta ra:
Đứng lại!

Cô gái sững người, không dám sấn lại gần nữa, nhưng bỗng chốc khóc òa lên:
Các người thả Tiêu Vũ ra, anh ấy chưa từng hại ai, vì tôi nên anh ấy mới chết thảm như vậy. Trong các người cũng không phải người xấu, tên Hạ Đông Tử kia cho các người bao nhiêu tiền tôi sẽ trả các người bấy nhiêu, các người muốn gì tôi cũng cho hết. Cầu xin các người, thả Tiêu Vũ ra!

Giáo sư Trương giơ tay bấm rồi cất lời:
Tiêu Vũ, cậu còn không ra à?

Cô gái sửng sốt, sợ đến nỗi không dám hó hé gì.
Tề Vũ cũng là người thông minh, biết ngay có điều bất thường.
Tôi nhìn một lát mới thôi, gật đầu với giáo sư Trương.
Tôi vừa nhìn đã biết đối phương là thứ gì.
Trong số Phục Ma viết có một loại quý tên là Trẻ Chín Đầu, loại quỷ này có nguồn gốc rất kỳ quái. Đầu tiên, biển trẻ sơ sinh bị vứt ở bãi tha ma thành tiểu cương thi, tiểu cương thi sẽ ăn hết những đứa trẻ bị đưa tới sau. Sau khi đứa trẻ này ăn xong, đầu của đứa trẻ bị ăn sẽ mọc trên mặt, trên đầu nó.

Đương nhiên là thật!

Lúc này cô ta mới đứng dậy lau nước mắt, sốt sắng nói:
Vậy chúng ta đi mau, tôi thấy Hạ Đông Tử bị thương, gã đang lau vết thương trong biệt thự


Chúng ta đưa Tiêu Vũ về trước đã


Thế Huyền Quân thì sao?

Hai chúng tôi đều im lặng như thể không có gì để nói, lại tựa như không cần phải nói gì hết.
Giáo sư Trương tính toán:
Tiêu Vũ đang ở gần đây, chúng ta đi tìm cậu ta

Hắn ra hiệu cho Tề Vũ đi vào trong bà cụ, hai chúng tôi làm bộ đã xử lý xong mọi chuyện, mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Vũ muốn nói với mẹ vài câu, chúng ta tới biệt thự trước, xử lý Hạ Đông Tử rồi trở lại. Cô dẫn chúng tôi đi, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô.

Trước đó hắn ta ẩn nấp trên người Hà Đông Tử, lúc Hạ Đông Tử xoay người, tôi đã nhìn thấy nửa khuôn mặt gã toàn là đầu trẻ con, làm tôi sợ phát khiếp.
Lúc đó tôi không nghĩ tới chuyện tên Quỷ tôn này là Trẻ Chín Đầu, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra.
Cô ta sợ chúng tôi cướp mất đồ của mình, còn vội vàng che chắn trong lòng.
Giáo sư Trương đi sang bên đó, cô gái nói:
Tôi không có gì hết, tôi không có

Tôi để cho giáo sư Trương dắt mình đi, chúng tôi đi được một đoạn thì trông thấy một cô gái hoảng hốt chạy ra từ phía sau biệt thự. Cô gái này mặc bộ đồ màu đen, áo đen và váy da cùng màu, đi giày cao gót, đang chạy thục mạng về phía cách đó không xa.
Cô gái nghe có người đằng sau thì cuống quít quay đầu nhìn lại khi. Thấy chúng tôi, cô ta liên tục lùi về sau, thành ra bị ngã.
Còn nhìn thấy gã đang lau máu nữa


Vậy là tên này bị thương rồi à?
Tôi nhìn giáo sư Trương, hắn suy nghĩ chốc lát rồi xoay người nhìn vào trong biệt thự.
Tôi bố9i rối hỏi:
Huyền Quân không biết đâu nhỉ?


Biết là cái chắc
Giáo sư Trương nói vậy làm tỏi phiền muộn vô cùng, tôi không hiểu6 như này là kiểu gì nữa, không kìm được mà thở dài một hơi!

Không giống, em trả lời đi.


Em thật sự là không nhớ nổi
Tôi rầu rĩ định bỏ đi, giáo sư Trương lập tức kéo lại, ôm lấy tôi hôn mấy chập rồi mới thả ra.
Tôi nhìn Huyền Quân, biết bọn họ đã hợp thể, hắn muốn chúng tôi chia binh làm hai đường.
Tôi cũng nhìn biệt thự.
Hạ Đông Tử khó đối phó đến vậy cơ à? Vẫn chưa giải quyết xong hả?

Các cô gái rất đau khổ song không thể chạy trốn.
Chúng tôi đi tới cửa nhà Tiêu Vũ, tôi gọi điện cho Tề Vũ, anh ta nói mình đang ở đây, sau đó đi ra mở cửa cho chúng tôi.
Trong thoáng chốc lơ là tôi chưa kịp tỉnh táo lại, cái đầu nhỏ đã ghé sát vào gần.
Tôi bất giác niết ấn Càn Khôn, nhưng còn chưa kịp dùng thì một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt. Sau tiếng nổ
âm
vang dội, tất cả những cái đầu nhỏ đều vỡ tung thành mảnh vụn, máu thịt văng tung tóe.
Giáo sư Trương buồn cười, đẩy tôi ra rồi ngắm nghía vuốt ve mặt tôi 5bảo:
Em vẫn chưa trả lời tôi, có nhớ tôi không hả?


Anh ở đây cả ngày, em nhớ cái gì?

Tôi xoay tay nắm cửa biệt thự hai lần, cánh cửa bật mở.
Bên trong đen như mực, âm khí dày đặc. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua nơi Huyền Quân rời đi, thầm mắng đồ vô lương tâm, bỏ tôi lại chỗ này.
Tôi xoay người toàn rời đi, cô gái kia lại nở nụ cười quỷ dị. Cô ta nhìn tôi, xoay đầu qua để lộ gáy. Mái tóc dài ngang vai đen nhánh tách từ giữa sang hai bên, để lộ khuôn mặt cực kỳ xấu xí và đáng sợ.
Nửa bên mặt là xương thịt máu me lẫn lộn, đặc biệt là hàm răng dữ tợn, nửa mặt bên kia mọc đầy đầu của trẻ sơ sinh.

Mẹ cậu nhờ chúng tôi tìm cậu, cậu đi theo chúng tôi đi

Giáo sư Trương lấy một lá bùa ra, không cho Tiêu Vũ cơ hội ý kiến gì, cứ thế thu cậu ta vào.
Trước khi vào nhà, giáo sư Trương nói với cô gái kia:
Cô ở lại đây, chúng tôi đưa Tiêu Vũ vào trước, giải thích rõ ràng rồi sẽ ra ngoài sắp xếp cho cô


Vâng

Điều đáng sợ nhất là bọn chúng tu hành rất nhanh, tương đương với vô số đứa trẻ tu hành, sau đó tu hành trên một cơ thể, do đó chúng tu luyện thành Quỷ vương dễ dàng hơn.
Nhưng tên này là Quỷ tôn, hơn nữa hắn ta còn có thân xác của người trưởng thành. Điều này rất kỳ lạ, ít nhất là tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Giáo sư Trương nói tiếp:
Tiêu Vũ, mẹ cậu đang ở nhà chờ cậu. Bà ấy không thấy cậu về, cả ngày nơm nớp lo lắng cho cậu, chúng tôi đến để đưa cậu về

Cô gái nghe chuyện về mẹ của Tiêu Vũ xong mới thả sợi dây chuyền trong ngực ra, đó là một sợi dây chuyền vàng.

Cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội, hôm nay chính là ngày chết của cô. Suýt nữa thì thằng ngu Hạ Đông Tử kia phá hỏng chuyện tốt của ta rồi, có điều bây giờ không sao, xem như gã lấy công chuộc tội

Hắn ta há miệng phát ra vô số giọng trẻ con nghe như ma âm, khiến màng nhĩ của tôi không ngừng rách toạc.
Cô gái nói đến đây thì quỳ xuống, tôi mới bảo:
Chúng tôi không phải người của Hạ Đông Tử, chúng tôi đến đây để đối phó với gã. Nhưng Tiêu Vũ cũng là mục đích của chúng tôi, mẹ Tiêu Vũ đang chờ cậu ta ở nhà, chúng tôi phải đưa cậu ta về.

Cô gái giàn giụa nước mắt, ánh mắt lộ vẻ khó tin:
Thật không?

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trẻ Chín Đầu vứt bỏ thân xác con rối, chỉ còn là một làn khói đen bỏ chạy.
Cô gái kia ngã bịch xuống đất.
Khi tới cổng biệt thự, tôi không vội đi vào ngày mà cầm một lá bùa định sử dụng, Huyền Quân ở phía sau lên tiếng:
Gã là đạo sĩ, đồng thời cũng là con người, em phải dùng biện pháp đối phó với con người mới được

Tôi cất lá bùa đi, ngoảnh đầu nhìn Huyền Quân, song hắn đã biến mất.
Ban đầu cô gái còn muốn chạy trốn, nhưng vì Tiêu Vũ, cô ta chỉ có thể nghe lời Hạ Đông Tử, chẳng những phải nhiếp hồn nhập mộng mà còn phải tới nhà tro cốt định kỳ để khao thưởng bầy oán quỷ bên đó.
Hạ Đông Tử bắt rất nhiều thiếu nữ để dùng vào việc này, chết thì đưa thẳng tới nhà tro cốt, sống thì gã có thể nhiếp hồn.
Tôi xoay người đi vào biệt thự, đóng cửa lại, sau đó lấy một cuộn dây thép từ sau lưng ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.