Chương 61: Không hổ là anh em, đều không biết xấu hổ
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1570 chữ
- 2021-12-31 04:52:40
Tôi giả vờ rằng không chạm vào Tiểu Trân, thế là Tiểu Trân chạy sang chỗ tôi, áp lại gần mặt tôi nhìn tôi.
Thân thể em ấy rất lạnh, hít 8thở một cái thì có khí lạnh ập tới, nhưng tôi không thấy có gì không ổn.
Tiểu Trần kể từ khi em trai ra đời, em ấy không được mua quần áo mới nữa, quần áo mới bây giờ là được tôi mua cho, em ấy rất thích, thậm chí còn hôn tôi một cái, cười lên trông rất ngây thơ đáng yêu.
Tôi ôm chặt em ấy, vuốt ve mái tóc của em ấy, trong lòng chợt thấy buồn không thể tả.
Nhưng cô ấy không nhắc gì đến chuyện Tiểu Trân, chỉ xoay người bỏ đi.
Cô ấy đi rồi, Tiểu Trân lại bò từ dưới giường ra, vội chui vào chăn của tôi, chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Nhưng Tiểu Trân không biết, nhìn em ấy bò từ dưới giường lên, tôi cảm thấy buồn đến mức nào. Thế là tôi bèn nghĩ đến việc mua một căn nhà, tôi muốn mỗi nơi tôi đặt chân đến đều mua một căn, như vậy tôi có thể tùy ý đưa bạn bè ra vào, hơn nữa ở trước mặt tôi, bạn bè của tôi cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Tôi ngủ mơ thấy Huyền Quân ở bên mình, hắn lại đang dây dưa cùng tôi, tay hắn lạnh ngắt, nhưng lúc chạm vào tôi, tôi lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất thoải mái, cảm giác đau nhức trên người dường như cũng dịu đi.
Không giống như Hương Vụ lúc ở trên máy bay, Huyền Quân trong giấc mơ rất mơ hồ, càng giống là mơ hơn, nhưng tôi lại đỏ mặt xấu hổ vì những chuyện hắn đã làm với tôi.
Tôi tỉnh dậy, cơ thể tôi đã khỏe hơn chút, cơn đau trước đó đã biến mất, sờ trán cũng không thấy sốt, mà lúc này trời đã tối rồi.
Tôi dậy khỏi giường, định quay sang nhìn Tiểu Trân thì hoảng hốt phát hiện có dấu vết trên người, quần áo cũng bị cởi ra từ lúc nào, trên cơ thể đầy những dấu vết nông sâu khác nhau. Tôi vội vàng lấy quần áo mặc vào, sợ Tiểu Trân nhìn thấy.
Bẩm sinh người bị giết sẽ có năng lực cảm nhận được kẻ cầm dao, bởi vì trên người họ có sát khí tàn sát, hơn nữa sát khí này có thể nhận ra trong nháy mắt, thậm chí ngăn cách trăm mét cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy vừa đi rồi, không nhìn thấy đầu, bây giờ chị đã không sao nữa, em cứ lên đi.
Nghe tôi nói vậy, Tiểu Trần cẩn thận quan sát, nhận thấy thật sự không có động tĩnh gì mới chịu chui vào chăn. Em ấy vừa lên, tôi liền cảm thấy thật lạnh, nhưng tôi vẫn không thể bộc lộ ra ngoài, thế là tôi ôm Tiểu Trân lạnh như một khối băng vào lòng nghỉ ngơi.
Nghe tôi nói mình bị cảm, đôi mắt của Tiểu Trân chợt mở to, tràn đầy mong9 đợi:
Thật ạ?
Suy cho cùng Tiểu Trân cũng chỉ là một đứa trẻ, rất dễ tin lời người khác. Em ấy tưởng rằng bản thân đã làm hại tối nên6 tôi mới khó chịu. Bây giờ khi tôi nói rằng tôi chỉ bị cảm, em ấy theo bản năng liền cảm thấy rằng chuyện này không liên quan đến mình, cảm giá5c tội lỗi cũng được giảm bớt.
Sau này tôi mới biết, phàm là giống loài tương sinh tương khắc cùng tồn tại trên thế gian thì sẽ có năng lực cảm ứng lẫn nhau.
Giống như một quy luật: lợn thì sợ thợ giết lợn, thủ rừng thì sợ chó săn.
Xoa đầu Tiểu Trân, tôi khó hiểu quan sát trong phòng, luôn cảm thấy rằng hơi ẩm còn sót lại trong giấc mơ của tôi vẫn chưa hề tan biến đi.
Nhớ lúc tôi sắp tỉnh lại, Huyền Quân đã túm lấy tôi, nhưng dù hắn có túm như thế thì tôi vẫn tỉnh giấc, tôi vẫn nhớ ánh mắt không cam lòng ấy của hắn, nhớ đến đó, tôi chợt giật nảy mình.
Cút!
La Quán Trinh nói xong liền bỏ đi, dáng vẻ đó thật chẳng giống thục nữ nết na chút nào.
Tôi quay người nhìn phòng của Huyền Quân, đi đến đó tìm hẳn.
Nhưng mà hắn đang đắp chăn, nằm ngửa trên giường. Phòng của hắn tốt hơn phòng tôi, hơn nữa còn rất sạch sẽ.
Tôi thấy quần áo của hắn đều để ở trên chăn nên định đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người đã nghe Huyền Quân gọi:
Có chuyện gì?
Gõ cửa, tôi gọi:
Sư thúc!
Vào đi!
Giọng nói của Huyền Quân có chút kỳ lạ, trầm thấp nghèn nghẹn, giống như đang ngậm thứ gì trong miệng, lúc tôi mở cửa nhìn đến nơi phát ra giọng nói đó của hắn, quả nhiên hắn đang nằm trên giường.
La Quán Trinh đứng ở một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, đốt xong mới nhìn cô ấy nói:
Cái ấm nước kia cô làm cũng rất đẹp, cảm ơn cô nhé!
Lúc này Tiểu Trân đã ngủ, nhưng tôi lại bắt đầu lên cơn sốt. Tôi ôm Tiểu Trần, nhìn em ấy, không lo lắng điều gì khác cả, chỉ sợ tôi ngủ rồi, sốt cao không hạ, đầu óc mơ màng, La Quán Trinh bước vào và làm em ấy sợ hãi.
Lúc tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì thấy hơi buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi.
Quả thật không ngủ được, cho dù buồn ngủ cũng không ngủ được.
Tôi bắt đầu trò chuyện với Tiểu Trân, trò chuyện có thể quên đi phần nào cảm giác lạnh lẽo.
Cô đúng là không biết xấu hổ!
La Quán Trinh lại mắng tôi.
Nhưng tôi có chuyện cần thỉnh cầu cô ấy, nên mỉm cười với cô ấy nói:
Tôi muốn đưa Tiểu Trân đi tìm ba mẹ em ấy, cô có thể giúp tôi không?
La Quán Trinh cúi đầu làm, vừa làm vừa nói:
Các người không hổ là anh em, đều không biết xấu hổ gì cả!
Đôi khi, đuổi lý bị mắng là chuyện bình thường, nên tất nhiên tôi không dám phản bác. Mọi thứ đã được làm xong, tôi liền đem ra sân, vẽ một vòng tròn rồi bỏ đồ vào trong đốt.
La Quán Trinh nghe tôi nói, khóe miệng giật giật, tôi dịch bước sang một bên, lấy thêm một trăm tệ đưa cho cô ấy.
Ánh mắt khinh miệt của cô ấy đủ để giết chết tôi trong vài giây.
Mà khi tôi mặc quần áo xong, Tiểu Trân cũng mở mắt tỉnh, Tiểu Trân rất vui khi trông thấy tôi vẫn ổn, còn cười hì hì với tôi. Tôi biết Tiểu Trân một mặt muốn ở cùng tôi, mặt khác lại lo lắng sẽ làm hại tôi nên em ấy cũng rất sợ.
Nhưng nhìn thấy tôi không sao, em ấy không còn gánh nặng nữa.
Tôi trở mình, lui người vào bên trong giường:
Đương nhiên rồi, em lên đây đi.
Không được, đại sư không cho.
Tiểu Trần rất sợ La Quán Trinh, có lẽ là cảm nhận được sức uy hiếp trên người La Quán Trinh. Cũng không ai nói La Quán Trinh là đại sự, tại sao Tiểu Trần lại biết?
Có thể thấy ma quỷ cũng không bình thường, bọn họ có khả năng cảm nhận được!
Tiểu Trân nhìn tôi một lúc, chu môi lên, hơi rụt rè hỏi:
Có p3hải chị rất đau không?
Không đau, chị bị cảm thôi!
Tôi còn cần một chiếc cặp, một chiếc cặp mới!
Cô thật không biết xấu hổ!
La Quán Trinh nói thì nói tôi như vậy nhưng tay vẫn làm thoăn thoắt. Tôi thấy cô ấy làm khá ổn, nên tiện thể yêu cầu cô ấy làm cả vài quyển vở và vài cây bút, làm riêng một hộp văn phòng phẩm và bút sáp màu cho Tiểu Trân, còn đặc biệt dặn dò, tôi muốn mấy thứ đồ này đều phải có màu sắc, là màu đỏ, xanh lá cây, hồng và xanh lam. Nếu không, nhỡ lúc vẽ lá cây vẽ ra toàn màu trắng thì thật không tốt.
Chị ơi, chị làm sao thế?
Tiểu Trần hỏi tôi, tôi lắc đầu nói không nói gì, sau đó đưa Tiểu Trần xuống giường.
Tiểu Trân, chị đi làm quần áo cho em, em đợi chị nhé!
Lục Tiểu Trân đang ngủ thì La Quán Trinh bước vào, tôi vội đắp chăn lên, Tiểu Trân cũng giật mình tỉnh giấc, sợ đến mức hóa thành một làn khói biến mất hẳn, không thấy bóng dáng đầu nữa.
La Quán Trinh mang cho tôi một bát canh gừng, bảo tôi uống.
Vâng.
Tiểu Trần hơi ngại ngùng cúi đầu xuống, nhưng em ấy cũng rất chờ mong.
Tiểu Trân đợi tôi, tôi đi tìm La Quán Trinh, đầu tiên đưa cho cô ấy một trăm tệ, sau đó nói về chuyện quần áo, La Quán Trinh trông có vẻ mất kiên nhẫn, đứng dậy làm cho tôi một bộ quần áo đưa cho Tiểu Trân.
Lúc này tôi mới dừng lại, nói với hắn:
Có một chút!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.