• 1,003

Chương 62: Sự thật đáng sợ



Cô qua đây!
Huyền Quân gọi tôi, tôi lùi lại mấy bước, không dám quay đầu nhìn hắn.


Sao, muốn tôi xuống ôm cô 8à?



A!

Tôi đẩy anh ta ra, lạnh nhạt hỏi:
Anh đến rồi à?

Mặt Quý Mạt Dương sầm xuống, anh ta hỏi tôi:
Làm cái quái gì vậy?


Không có gì, nghe nói anh tới đây nên tôi chạy ra đón anh thôi.


Để tôi nói.
Quý Mạt Dương cất bước muốn đi, có thể nói, anh ta vì tôi mà bằng lòng làm mọi thứ. Trước kia anh ta ầm ĩ một trận với Huyền Quân, bây giờ lại đi tìm hắn, không biết có được không đây?
Vì vậy tôi đã kéo Quý Mạt Dương một cái, anh ta quay lại tôi liền nói:
Tôi nói với sự thúc rồi, sư thúc đồng ý đi cùng tôi.

Quý Mạt Dương hỏi:
Thật không?

Té Vü?
Tôi rất buồn bực, bèn mách:
Là Tề Vũ tối hôm đó tới tìm cô, muốn làm bạn với cô đó hả?

Tôi cố ý nói cho Quý Mạt Dương nghe, sắc mặt La Quán Trinh cực kém, ngay lập tức phủ nhận:
Cô đừng nói bậy, chúng tôi không có quan hệ gì cả, chỉ là việc công, theo lý mà làm thôi.


Ồ!
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, thấy anh ta chẳng có một chút phản ứng nào, đúng là thất vọng không chịu nổi.

Vậy sự thúc có đi không?
Giọng điệu của Quý Mạt Dương như thể cả thế giới này mắc nợ chúng tôi vậy, cho dù La Quán Trinh không thể hộ giá hộ tống tối thì sư môn cô ấy cũng sẽ đi, có vẻ anh ta đã quên chuyện của Trương Huyền Linh rồi.
La Quán Trinh nhìn tôi một cái rồi mới nói:
Tôi không quản được chuyện của sự thúc. Anh phải tự đi hỏi sư thúc mới được.


Là tiểu quỷ!
La Quán Trinh bất thình lình
bồi một nhát
sau lưng tôi, sắc mặt Quý Mạt Dương đột nhiên sa sầm cả lại, cái dáng vẻ giông bão sắp kéo đến đó quả thật khiến người ta sợ hãi.

Tôi thấy em ấy rất đáng thương, hơn nữa còn là sự thúc và tôi cùng nhặt được em ấy, anh ấy cũng không ngăn cản tôi.
Thấy Huyền Quân đã bỏ đi ra ngoài nên tôi đành đổ cái tội này cho hắn.
Quý Mạt Dương hỏi tôi:
Cô nhặt ở đâu?


Anh nói đi.
Tôi cố gắng bình tĩnh,
Quý Mạt Dương nhìn Huyền Quân:
Tại sao cô ấy lại ở trong phòng anh?


Anh hỏi cô ta ấy.

Thế nhưng La Quán Trinh cũng không có chút khí phách nào, ngược lại còn bình tĩnh trả lời:
Trước tiên phải tìm được ba mẹ của đứa trẻ, đáp ứng tâm nguyện của con bé đã, sau đó mang nó đến ngã tư đường đưa nó đi. Nếu mọi việc suôn sẻ có thể không cần đưa trở về, cứ vậy mà tiên đi thôi. Có thể gặp gỡ cũng coi như là cơ duyên, không cần lo lắng!

Nghe La Quán Trinh nói vậy, Quý Mạt Dương quay sang nhìn tôi, anh ta lại hỏi La Quán Trinh:
Cô có đi cùng cô ấy không?


Tối nay và tối mai tôi phải ra ngoài. Trong thành phố có một vụ án mạng, nạn nhân chết rất kỳ lạ. Tề Vũ đã tìm tôi hai lần. Tôi phải đi.

Ngay khi tôi muốn đá văng hắn ra thì nghe Quý Mạt Dương ở bên ngoài gọi tôi:
Ly Thương, Ly Thương...

Tôi đẩy Huyền Quân ra, xoay người bỏ chạy:
Tới đây!

Tôi chạy tọt ra ngoài với tốc độ nước rút một trăm mét.

Quay lại đây!
Huyền Quân ra lệnh, tim tôi đập thình thịch, không nghe thấy tiếng hắn mặc quần áo.

Sư thúc, tôi sực nhớ tôi vẫn...


Câm miệng!
Huyền Quân kéo tôi qua, hắn cúi đầu áp sát lên, sắc mặt tôi cứng đờ, nhìn vai hắn, hoàn toàn không mặc áo!
Huống hồ, tôi vẫn chưa xác định Huyền Quân và Hương Vụ rốt cuộc là cùng một người hay là hai người khác nhau6.
Tôi mù mờ đứng đó, Huyền Quân đã xuống giường bước tới, hắn vén một lọn tóc của tôi ra sau, hỏi:
Cô sợ tôi à5?


Có một chút!
Cảnh tượng như thế này ai mà không sợ?

Ừm.

Lúc này Quý Mạt Dương mới liếc mắt về phía cửa, đoạn quay sang nhìn tôi:
Sau khi xử lý xong chuyện này, cô định ở lại à?


... Tôi vẫn chưa có dự định gì. Tôi đến là vì muốn tìm gặp Tô Man. Cô ta nuối tiểu quỷ, tôi lo cô ta sẽ hại người, nhưng nếu anh muốn kết thúc việc ở Sở Nghiên cứu, thì tôi quay về cũng chẳng có tác dụng gì, tôi lại đây...


Tôi định mở một Sở Nghiên cứu riêng ở đây, đã phê duyệt rồi, hợp tác với trường Đại học. Tôi sẽ xuất ra một phần vốn dùng cho nghiên cứu, cho sinh viên của trường có cơ hội thực hành.


Đại học?


Ngoài ra, cô sẽ là người phụ trách Sở Nghiên cứu.
Nghe Quý Mạt Dương, tôi đã hiểu, anh ta là muốn tìm cho tôi một công việc ổn định để tôi không phải chạy lung tung.

... Nghĩa là tu sửa công ty ấy hả?


Tất nhiên.
Quý Mạt Dương nói như vậy, tôi chợt thấy bồn chồn trong dạ, ai biết được là thật hay giả?
Nhưng thật hay giả thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, việc gì tôi phải quan tâm.

Tôi vẫn chưa xong chuyện bên Sở Nghiên cứu. Cô tưởng dễ dàng kết thúc như thế à?
Chưa đợi tối dứt câu, Quý Mạt Dương đã lên tiếng.
Tôi cảm thấy khó hiểu:
Chẳng phải anh đã ký kết thỏa thuận với người ta, bản Sở Nghiên cứu đi rồi sao?


Đấy là muốn sửa chữa lại thôi.

Nhìn thấy Quý Mạt Dương liền ôm lấy anh ta:
Sếp!

Tôi thật sự có ảo giác như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy!
Quý Mạt Dương bị tôi đột ngột lao tới mà chấn động cả người, mất một lúc lâu anh ta mới phản ứng lại được, anh ta thương cảm ôm lấy tôi, còn vỗ nhẹ an ủi.
Huyền Quân ra khỏi cửa, va vào Quý Mạt Dương một cái rồi bỏ đi.
Quý Mạt Dương bị hắn va trúng, anh ta quay sang nhìn tôi:
Cô nói đi.


Tôi nhặt được một bé gái. Em ấy đang tìm ba mẹ, muốn Trinh Trinh đi cùng tôi nhưng Trinh Trinh không chịu nên tôi đành phải nhờ sự thúc giúp đỡ.
Quý Mạt Dương nhíu chặt đôi mày kiểm lại:
Bé gái?


Vậy sao?
Hiển nhiên là Quý Mạt Dương không tin, nhìn sang phòng Huyền Quân và đi sang đó, anh ta vừa định mở cửa, tôi liền bước tới.

Sếp, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Tôi nắm tay Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương đẩy tôi ra, sắc mặt anh ta không tốt, nhìn chằm chằm cửa phòng Huyền Quân muốn đẩy ra. Nhưng ngay khi anh ta vừa định đẩy cửa, tim tôi đập rộn lên, thì Huyền Quân từ bên trong bước ra, giương đôi mắt hờ hững lên nhìn. Tôi vội nhìn quần áo trên người Huyền Quân, may mà hắn có mặc quần áo. Thấy hắn đã mặc quần áo, lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn. Đang xoay người chuẩn bị đi thì Quý Mạt Dương duỗi tay kéo áo tôi lại, muốn kéo tôi qua.
Tôi quay sang, Quý Mạt Dương đanh mặt nhìn tôi:
Tôi đã cho cô đi chưa?

Huyền Quân cũng nói tôi càng sợ, luôn cảm thấy việc tôi gặp Huyền Quân trong mơ không phải là 3giá.
Nhưng tôi không dám thừa nhận.
Một khi mọi thứ lộ ra ánh sáng, lỡ xảy ra chuyện gì thật thì làm sa9o?
Thấy Quý Mạt Dương đã bình thường trở lại, tôi mới nói:
Ở chỗ thôn Lý gia. Buổi tối em ấy gọi tôi là chị.

Tôi không dám nói tôi đã đến núi Thu Tức, càng không dám nói mình đã lỡ ngồi lên một ngôi mộ bên đường, tôi sợ Quý Mạt Dương sẽ đưa tôi đi.

Ừ.
Quý Mạt Dương nhìn sang La Quán Trinh.
Tôi xoay người, Quý Mạt Dương đã dừng lại, anh ta còn hỏi La Quán Trinh:
Làm sao bây giờ?

Giọng điệu và dáng vẻ của anh ta hệt như trước giờ chưa từng làm gì sai, chưa từng vứt bỏ La Quán Trinh và La Quán Trinh cũng không trèo đèo lội suối vượt ngàn dặm xa để cứu anh ta vậy.
Đúng là vô tình vô nghĩa.
Từ lâu anh ta đã muốn tôi ở lại Sở Nghiên cứu, không đi thăm dò huyệt mộ cùng anh ta nữa.

Tôi đắn đo một lúc:
Nếu như tôi không làm người phụ trách, tôi có thể ở lại không?



Không thể.
Cái vẻ chắc như đinh đóng cột đó của Quý Mật Dương thật chẳng dễ thương chút nào!

Tôi ngập ngừng rồi hỏi tiếp:
Vậy nếu tôi làm người phụ trách Sở Nghiên cứu ở đây, tôi còn cần quay về đó nữa không?



Bên đó cũng là cô phụ trách, chỉ là cô không cần phải quay về mỗi ngày, chẳng phải bình thường có mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần sao?



Ừm.
Thì đúng là như vậy.


Cô có ý kiến gì không? Không thì cứ quyết định vậy đi.
Quý Mạt Dương hỏi tôi, tôi gật đầu bày tỏ hết ý kiến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.