• 195

Phần III - Chương 16: Câu đố của các chữ Run


Số từ: 8680
Dịch giả: Đỗ Trọng Tân
Nhà xuất bản Văn Học
• 3 giờ 25 phút chiều
Nam Phi
— Đây không phải là mật mã. - Gray nói. - Nó chưa bao giờ là một mật mã.
Anh quỳ xuống sàn nhà, tay cầm bút dạ. Anh khoanh tròn bộ chữ Run mà anh đã vẽ cho Baldric Waalenberg.
Những người khác đã xúm quanh anh, nhưng anh tập trung chú ý đến Lisa Cummings. Câu trả lời mà Gray đã nhận thức chẳng có ý nghĩa gì, song anh cảm thấy đó là cái ổ khóa, và người phụ nữ này hiểu biết nhiều về thiết bị này hơn bất cứ ai khác trong căn phòng những người có thể đang nắm chìa khóa. Họ cần phải cộng tác với nhau.
— Lại chữ Run rồi. - Lisa nói.
Gray nhăn trán nhìn đợi cô giải thích.
Cô gật đầu hướng xuống sàn nhà.
Tôi có thấy một bộ chữ Run nữa, một bộ hoàn toàn khác, viết bằng máu. Đọc ra là Schwarze Sonne.
— Mặt trời Đen. - Gray dịch nghĩa.
— Đó là tên dự án của Anna tại Nê - pan.
Gray suy ngẫm về ý nghĩa. Anh hình dung ra biểu tượng Mặt trời Đen trên máy trạm phía dưới. Âm mưu gốc ban đầu của Himmler chắc hẳn đã phân nhánh sau cuộc chiến tranh. Nhóm của Anna đi tới phía bắc. Nhóm của Baldric đi về phía nam. Một khi đã tách ra, hai nhóm rẽ ra phân kỳ ngày càng xa nhau cho đến mức đồng minh trở thành địch thủ.
Lisa vỗ vào các chữ Run trên sàn, kéo chú ý của anh trở lại.
— Những chữ Run mà tôi đã giải mã là hoán vị đơn giản của các chữ hình tượng. Như thế có như nhau không?
Gray lắc đầu.
— Baldric đã đưa ra cùng giả định đó. Nhưng vì sao lão lại gặp quá nhiều rắc rối trong việc giải mã các chữ Rune? Song Hugo sẽ không chôn vùi bí mật của mình nông choèn thế đâu.
— Nếu đó không phải là một mật mã, - Monk hỏi, - thì nó là cái gì?
— Đó là câu đố ghép hình. - Gray nói.
— Cái gì cơ?
— Có nhớ lại lúc ta nói chuyện với cha của Ryan không?
Monk gật đầu.
Gray hình dung lại cuộc gặp gỡ với Johann Hirszfeld, người tàn tật bị bệnh phù thũng, đã mất trong quá khứ, cả đồn điền của gia đình vĩnh viễn bị lâu đài Wewelsburg đè bóng lên và cả bí mật Quốc xã bẩn thỉu nhỏ bé của gia đình này.
— Ông ta đã mô tả ông nội Hugo của mình mới tọc mạch làm sao. Luôn luôn lùng kiếm những chuyện kỳ lạ, điều tra những bí mật lịch sử.
— Đó là thứ đã lôi kéo ông đến với Quốc xã. - Fiona nói.
— Và trong thời gian rỗi rãi của mình, Hugo luôn mài giũa kiến thức của mình.
Lời của Johann vọng lại đến Gray: Các trò ghi nhớ, các câu đố ghép hình. Luôn giải các câu đố ghép hình.
Gray đập tay vào bộ chữ Run.
— Đây chỉ là bài toán hóc búa nhức đầu. Mà không phải là mật mã… chỉ là câu đố ghép hình. Các chữ Run là những hình khối để lật đi xoay lại, để sắp xếp, sắp đặt lại trật tự từ mớ hỗn độn.
Gray đã giải câu đố này trong đầu suốt cả ngày qua, để các chữ Run xoắn lại xoay đi trong thị giác của mình cho đến khi lập thành một hình dạng. Anh biết đó là câu trả lời. Đặc biệt biệt về cảm giác hối hận tội lỗi của Hugo vào những ngày cuối đời ông, diễn đạt hối tiếc của ông vì đã cộng tác với quân Quốc xã. Nhưng nó có ý nghĩa gì? Ánh mắt đổ dồn nhìn Lisa.
Anh kéo sáu chữ Run trên sàn, lần lượt từng chữ một, sắp xếp theo trình tự đúng. Anh đã hoàn thành câu đố ghép hình trên sàn, khép ấn chữ Run cuối cùng vào và hoàn thành câu thần chú.
Trật tự từ mớ hỗn độn.

Xá tội từ cộng tác.

Thánh thiện từ tội lỗi.

Từ những chữ Run ngoại giáo, Hugo đã thể hiện di sản giáo hội thực sự của mình.
— Một ngôi sao. - Monk nói.
Lisa ngước mắt lên.
— Không phải ngôi sao bất kỳ nào… đó là Ngôi sao của David.
Gray gật đầu.
Fiona hỏi một câu hỏi quan trọng nhất.
— Nhưng nó có ý nghĩa gì vậy?
Gray thở dài.
— Tôi không biết nữa. Tôi không hiểu nó có liên quan gì tới Cái chuông, với chuyện làm hoàn hảo thiết bị này. Có lẽ đơn thuần đó chỉ là lời tuyên bố cuối cùng thể hiện ông ta là ai, một mật tin cho gia đình ông.
Gray nhớ lại những lời cuối cùng của Anna.
Tôi không phải là Phát xít.
Có phải chăng mật mã chữ Run của Hugo cũng chỉ là một cách khác để nói lên điều như thế?
— Không. - Lisa nói lanh lảnh, giọng chắc chắn của cô vọng suốt căn phòng. - Nếu chúng ta định giải quyết vấn đề này, chúng ta phải hành động như thể đây là câu trả lời.
Gray thấy được điều gì đó trong mắt cô, thứ gì đó đã mất đi một lát trước đấy.
Hy vọng.
— Theo như Anna, - cô tiếp tục nói, - Hugo đã đi vào buồng Cái chuông một mình cùng với một đứa bé. Không có bất cứ dụng đặc biệt nào. Chỉ có ông ta và đứa bé. Và một khi thí nghiệm đã xong, các cuộc thử nghiệm cho thấy rằng ông ta đã thành công, sản sinh ra được Kỵ sĩ Mặt trời thực thụ, nguyên bản đầu tiên.
— Ông ta đã làm cái gì trong đấy? - Fiona hỏi.
Lisa vỗ vào Ngôi sao của David.
— Cái này tuy thế cũng có mối dây liên quan. Nhưng tôi không biết ý nghĩa quan trọng của biểu tượng.
Gray biết. Anh đã nghiên cứu đa tôn giáo và nhiều lĩnh vực nghiên cứu về thế giói tâm linh hồi anh còn trẻ, hồi anh rèn luyện trong khóa huấn luyện lực lượng Sigma.
— Ý nghĩa của Ngôi sao là đa dạng. Đó là biểu tượng của lời cầu nguyện và niềm tin. Và có thể hơn. Chú ý xem ngôi sao sáu đỉnh cũng là hai hình tam giác, hình này chồng lên hình kia. Một hình thì đỉnh cắm xuống, một hình thì đỉnh chĩa lên. Trong Kinh Kabbalah của người Do Thái, hai hình tam giác tương ứng với âm và dương, bóng tối và ánh sáng, linh hồn và thể xác. Một tam giác đại diện cho vật chất và thể xác. Tam giác kia là phần hồn, linh hồn của chúng ta, ý thức của chúng ta.
— Khớp lại với nhau, chúng là cả hai. - Lisa nói. - Không chỉ là hạt hay sóng mà là cả hai.
Gray thấy được nét hiểu biết, như được khai sáng.
— Cái gì?
Lisa nhìn về phía căn buồng tai họa.
— Anna nói Cái chuông cơ bản là một thiết bị đo lượng tử để điều khiển tiến hóa. Nó hoàn toàn là cơ học lượng tử. Đó phải là chìa khóa của vấn đề.
Gray cau mày.
— Ý chị là gì?
Lisa giải thích những gì Anna đã dạy cô. Gray, dù đã có nghiên cứu sinh học và vật lý khá sâu trong Lực lượng Sigma, vẫn cần có người phân tích kỹ thêm.
Nhắm mắt lại, anh ngồi ngả người, cố tìm ra một mức cân đối giữa Ngôi sao của David và cơ học lượng tử. Có câu trả lòi nào giữa hai cái này không?
— Chị nói Hugo đã vào căn buồng đó chỉ với đứa bé à? - Gray hỏi.
— Vâng. - Lisa nói lí nhí, như thể dò xem cô có cần mặc cho anh theo đuổi ý nghĩ của mình.
Gray tập trung suy nghĩ. Hugo trao cho anh cái ổ khóa. Bây giờ đây là tùy anh. Cứ mặc áp lực thời gian trôi đi, cho phép tâm trí mình xoay lật những đầu mối, mảnh vụn. thử suy, bác bỏ.
Giống như một câu đố ghép hình khác của Hugo.
Như Ngôi sao của David, sự kết hợp đúng cuối cùng đã được hình thành trong đầu anh. Rất rõ ràng, rất hoàn hảo. Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều này sớm hơn.
Gray mở to mắt nhìn.
Lisa chắc vừa để ý thấy điều gì đó trên nét mặt anh.
— Cái gì vậy?
Gray đứng dậy.
— Nạp năng lượng cho Cái chuông đi. - Anh nói, bước sang chỗ bàn điều khiển. - Ngay bây giờ!
Lisa theo sau anh và bắt đầu làm theo quy trình.
— Sẽ mất bốn phút để đạt mức giảm sung.
Cô liếc sang phía Gray lúc cô làm, mắt dò hỏi:
— Anh đang làm gì vậy?
Gray quay sang phía Cái chuông:
— Hugo đã không vào trong buồng mà không có bất cứ công cụ gì.
— Nhưng đó điều Anna…
— Không. - Gray ngắt lời Lisa.
Ông ta đã vào cùng với Ngôi sao của David. Ông ta đã vào cùng lời cầu nguyện và tín điều của mình. Nhưng phần nhiều ông ta đã vào đó với chiếc vi tính lượng tử riêng của mình.
— Cái gì?
Gray nói rất nhanh, biết rằng mình đã đúng:
— Lương tâm đã giày vò các nhà khoa học nhiều thế kỷ… quay trở lại thời Darwin. Lương tâm là gì? Đó có phải chỉ là những sợi dây thần kinh bốc lửa? Tuyến truyền dẫn giữa não và tâm hồn là gì? Giữa vật chất và tinh thần là gì? Giữa thân xác và linh hồn?
Anh chỉ tay vào biểu tượng.
— Nghiên cứu hiện nay nói rằng nó ở đó. Chúng ta là cả hai. Chúng ta là sóng và hạt. Cơ thể và linh hồn. Cuộc sống chính nó là hiện tượng lượng tử.
— Được lắm, anh chàng này bép xép gớm thế. - Monk nói, cùng nhập hội với anh, kéo theo Fiona.
Gray hít một hơi thở sâu, phấn chấn:
— Các nhà khoa học hiện đại đã bác bỏ tâm linh, định nghĩa trí não chỉ là một cái máy tính phức tạp. Lương tâm nổi lên đơn thuần chỉ là sản phẩm phụ của ngọn lửa đốt các đầu liên kết phức tạp của dây nơ-ron thần kinh, cơ bản vẫn là một máy vi tính trung tính, hoạt động ở cấp lượng tử.
— Một máy vi tính lượng tử. - Lisa nói. - Anh đã nói đến điều ấy rồi mà. Nhưng nó là cái gì cơ chứ?
— Chị vừa nhìn thấy mã của chiếc máy tách rời thành cấp cơ bản nhất của nó. Những trang các số không và số một. Đây là cách mà một máy tính hiện đại suy nghĩ. Chuyển mạch bật và tắt. Một máy vi tính lượng tử nếu như ta có thể lắp được sẽ cho phép một lựa chọn thứ ba. Cùng số không và số một cũ - nhưng cũng thêm lựa chọn thứ ba. Vừa số không vừa số một.
Lisa liếc chéo sang:
— Giống các điện tử trong thế giới lượng tử. Chúng có thể là sóng hoặc hạt, hoặc cả hai đồng thời một lúc.
— Một lựa chọn thứ ba. - Gray nói và gật đầu. - Nghe không giống như thế lắm nếu bằng cách bổ sung khả năng này vào kho vũ khí của máy tính, nó sẽ cho phép thứ thiết bị này giải các thuật toán đa hệ gần như ngay tắp lự.
— Thôi đi ông tướng ạ. - Monk lẩm bẩm.
— Những bài toán mà các máy tính hiện đại phải mất nhiều năm trời để giải có thể được thực hiện trong chưa đến một giây.
— Và trí não của chúng ta có thể làm việc này sao? - Lisa nói. - Hoạt động như những chiếc máy vi tính lượng tử mà.
— Đó là ý kiến thống nhất mới nhất. Óc của chúng ta truyền đi một từ trường điện tử có thể đo được, được các mối liên kết phức tạp của các nơ-ron thần kinh cấp năng lượng. Một số nhà khoa học ước đoán rằng chính từ trường này, nơi lương tâm trú ngụ, đã bắc cầu kết nối vật chất của não với thế giới lượng tử.
— Và Cái chuông rất mẫn cảm với hiện tượng lượng tử. - Lisa nói. - Vậy nên bằng việc đi cùng đứa bé vào bên trong buồng Cái chuông, ông ta đã làm ảnh hưởng đến kết quả.
— Những gì được quan sát sẽ bị thay đổi bởi chính hành động quan sát. Nhưng tôi nghĩ rằng còn hơn như thế. - Gray gật đầu về phía Ngôi sao của David. - Tại sao lại như vậy? Một biểu tượng của nguyện cầu chăng?
Lisa lắc đầu.
— Cầu nguyện chẳng qua là tập trung tâm trí, tập trung lương tâm… và nếu lương tâm là một, hiện tượng lượng tử thì cầu nguyện cũng là một hiện tượng lượng tử.
Lisa hiểu ra:
— Và giống như tất cả các hiện tượng lượng tử, nó sẽ và phải đo lường và tác động đến kết quả.
— Nói một cách khác… - Gray chờ đợi.
Lisa đứng dậy.
— Cầu nguyện có tác dụng.
— Đó chính là điều Hugo đã phát hiện, đó là điều mà ông đã giấu trong các cuốn sách của mình. Điều gì đó đáng sợ đến khó chịu nhưng quá đẹp không thể để mất đi.
Monk sà vào bàn điều khiển cạnh Lisa.
— Ý chị muốn nói là ông ta đã cầu mong cho đứa bé đó hoàn hảo.
Gray gật đầu.
— Khi Hugo bước vào buồng cùng với đứa bé, ông ta đã cầu nguyện cho sự hoàn hảo, một suy nghĩ trọng tâm và tập trung, trong sáng và không hề vị kỷ. Lương tâm của con người, ở dạng lời cầu nguyện, nó hoạt động như một công cụ đo lượng tử tuyệt hảo. Dưới Cái chuông, tiềm năng lượng tử trong sáng của đứa bé được đo, được lái bằng ý chí và tập trung của Hugo, và kết quả là tất cả các biến thể được sắp xếp vào vị trí tuyệt hảo. Một bộ gien tuyệt hảo.
Lisa quay lại.
— Vậy thì có lẽ chúng ta có thể làm đúng như vậy để xoay lại hỏng hóc lượng tử trong người Painter. Để cứu sống anh ấy trước khi quá muộn.
Một giọng nói mới xen vào, đến từ phía Marcia, cô đang chăm sóc cho Painter đang nằm trên sàn.
— Các người tốt hơn hết làm nhanh lên.

3 giờ 32 phút chiều
Monk và Gray đẩy Painter vào buồng thổi, treo trên một băng ca.
— Đặt anh ấy gần Cái chuông. - Lisa chỉ huy.
Khi họ tuân lệnh, cô hò hét hướng dẫn lần cuối cho những người khác. Cái chuông đã bắt đầu quay, hai vỏ quay theo hai chiều ngược nhau. Cô vẫn nhớ mô tả của Gunther. Một máy chủ trộn. Lời đó mô tả khá rõ. Một ánh sáng nhẹ bừng lên từ phía vỏ ngoài bạng gốm.
Cô quỳ gối xuống cạnh Painter, kiểm tra dấu hiệu sống còn, vẫn còn một vài dấu hiệu.
— Tôi có thể ở đây cùng với chị. - Gray nói bên vai cô.
— Không. Tôi nghĩ rằng nhiều máy vi tính lượng tử có thể ảnh hưởng đến kết quả.
— Trong bếp quá nhiều đầu bếp làm hỏng nồi xúp mất. - Monk nhất trí.
— Thế thì mình tôi ở lại vậy. - Gray nói.
Lisa lắc đầu.
— Chúng ta sẽ chỉ lấy một lần phóng. Nó đòi hỏi phải tập trung cao độ và sẽ làm lành bệnh cho Painter, có thể là tốt nhất nếu tâm trí chỉ đạo sự tập trung đó là một bác sĩ nhân y.
Gray thở dài, thấy hơi đuối lý.
— Anh đã làm xong việc của mình, Gray. Đã cho chúng tôi câu trả lòi. Đã cho chúng tôi hy vọng. - Cô nhìn anh chằm chằm. - Để tôi làm nhiệm vụ của tôi.
Anh gật đầu và bước ra.
Monk cúi xuống bên cô.
— Chỉ cần cẩn thận điều cô mong ước. - Anh nói, lời của anh chứa đầy cấp độ ý nghĩa. Anh không phải cu cậu ngu ngơ như anh giả đò. Anh hôn vội cô một cái vào má.
Hai người đi ra.
Marcia gọi ới lên từ bàn điều khiển.
— Nhịp xung một phút.
Cô xoay người.
— Nâng khiên chắn luồng thổi lên.
Lúc bánh răng nghiến phía dưới, Lisa tựa mình về phía Painter. Da anh đổi màu loang xanh lơ - rồi lại đổi lần nữa, có thể là do ánh sáng của Cái chuông. Hoặc là thế hoặc là có lúc anh hít thở. Môi hé ra, hơi thở quá nông, nhịp tim nghe um um hơn là đang đập. Thậm chí cả tóc. Chân tóc biến dần sang màu trắng tuyết bạc phơ. Anh đang lịm đi ở cấp số nhân.
Vành khiên chắn luồng nâng lên quanh cô, đóng kín họ lại không còn thấy những người nhóm họ nữa. Những giọng nói ở phía ngoài đã lịm đi, nghe âm u rồi mất hẳn khi vành khiên ăn vào khớp khóa trên mái.
Một mình, không còn ai nhìn nữa, Lisa cúi xuống mình Painter, chạm trán của mình vào ngực anh. Cô không cần tập trung ý chí của mình trong lời cầu thiền định. Người ta nói không có kẻ vô thần khi một mình ngồi trong hố cá nhân. Trường hợp này là thế. Nhưng cô không biết Chúa là ai để hỏi xin cứu giúp vào lúc này.
Lisa nhớ phần tranh luận của Anna về tiến hóa và thiết kế thông minh. Người phụ nữ đó đã khăng khăng rằng đấy là những thước đo lượng tử làm sập thế năng để thành thực tại. Acid amin hình thành chất đạm tự nhân đầu tiên bởi vì cuộc sống là thiết bị đo lượng tử tốt hơn. Và nếu như bạn ngoại suy hơn nữa, lương tâm, là thứ thiết bị đo lượng tử tuyệt vời hơn cả cuộc sống, đã tiến hóa cũng chính vì lý do đó. Một mối liên kết thêm trong chuỗi tiến hóa. Cô đã hình dung ra.
ACID AMIN »»» CHẤT ĐẠM ĐẦU TIÊN »»» CUỘC SỐNG ĐẦU TIÊN »»» LƯƠNG TÂM

Nhưng còn cái gì nằm ngoài lương tâm nhỉ? Nếu như tương lai viết lại quá khứ thông qua những công cụ đo lượng tử, hình thành dạng lương tâm gì ta mong muốn? Công cụ đo lượng tử gì tốt hơn nằm xa kia trong tương lai, để viết lại hiện tại? Còn kéo dài bao xa đi vào tương lai mà chuỗi tiến hóa này có thể đi đến? Và cái gì nằm ở cuối con đường tiến hóa ấy?
ACID AMIN »»» CHẤT ĐẠM ĐẦU TIÊN »>»> CUỘC SỐNG ĐẦU TIÊN »»» LƯƠNG TÂM»»»???

Lisa nhớ lại lời tuyên bố bí hiểm của Anna, khi Lisa chạm trán với mụ tranh luận về vai trò của Chúa trong tất cả những chuyện này. Trong khi tiến hóa lượng tử dường như loại bỏ bàn tay của Chúa khỏi những sản phẩm đột biến bất thường, những lời cuối cùng của Anna về vấn đề này đã là điều mà các vị đã nhìn nhận sai, theo hướng sai. Lisa đã quy lời tuyên bố bí hiểm này do chuyện kiệt sức của người đàn bà đó. Nhưng có thể Anna đã suy nghĩ cùng câu hỏi. Cái gì nằm ở cuối đường tiến hóa? Có phải nó đơn thuần là thiết bị đo lượng tử không thể hỏng hóc được và tuyệt hảo?
Nếu là như vậy, thì đó có phải là Chúa không?
Cô không có câu trả lời lúc cô cúi xuống bên Painter. Tất cả những gì cô biết là cô muốn anh sống. Cô có thể giấu những người khác tình cảm sâu sắc của mình với anh - thậm chí có lẽ che giấu với cả chính mình - nhưng cô không còn giấu tình cảm đó lâu hơn được nữa.
Cô mở tâm can mình, cho phép thế yếu của mình bừng sáng.
Lúc Cái chuông kêu o o và ánh sáng của nó bừng lên, cô cứ mặc tình cảm tuôn trào.
Có lẽ đó là điều thiếu vắng trong suốt đời cô, vì sao đàn ông cứ đến với cô rồi lại ra đi, vì sao cô lại bỏ chạy. Vậy nên, không ai nhìn thấy những gì có thể bị làm hại dễ dàng đến như vậy. Cô đã che giấu yếu thế của mình đằng sau áo giáp nghề nghiệp và chuyện bỡn cợt mà thôi. Cô đã che giấu trái tim mình. Rõ ràng cô đã cô đơn trên đỉnh núi cao mãi đến khi Painter sảy chân rơi vào cuộc đời cô.
Không còn thế nữa.
Cô nâng đầu lên, chuyển người sang và hôn nhẹ lên môi Painter, thể hiện hành động mà cô đã tìm cách che giấu.
Cô nhắm mắt lại khi những giây cuối cùng đếm ngược. Cô cởi mở hết tâm can mình, cầu cho tương lai của người đàn ông này, mong cho anh khỏe mạnh, tráng kiện, vẹn toàn, và phần lớn cầu nguyện cho mình có nhiều thời gian được cùng anh.
Đó có phải là chức năng tối thượng của Cái chuông không nhỉ? Để mở ra một đường thông lượng tử đến công cụ đo lượng tử vĩ đại này đang nằm ở điểm cuối cùng của tiến hóa, một kết nối con người đến người thiết kế cuối cùng.
Lisa biết cô phải làm gì. Cô để cái chất nhà khoa học vào bên trong, để cái chất con người của chính mình thể hiện. Mục tiêu của cô nằm ngoài cả lương tâm, nằm ngoài cả lời cầu nguyện.
Đơn giản đó là lòng tin.
Trong giây phút trong sáng đó, Cái chuông bật lên một ánh sáng chói lòa, kết hợp họ với nhau, chuyển thực tại thành thế năng thuần túy.

• 3 giờ 36 phút chiều
Gray lật cánh tay đòn, và vành khiên bắt đầu hạ thấp xuống. Tất cả bọn họ đều nín thở. Họ sẽ thấy gì đây? Tiếng mô-tơ râm râm. Mọi người tập trung lại quanh thành của vành khiên.
Monk liếc nhìn Gray, mắt lo lắng.
Trong yên lặng, một tiếng chuông kêu nhẹ, vang ra từ bên trái.
Phòng thổi luồng từ từ hiện vào tầm mắt. Cái chuông, im lặng và tối, nằm im chính giữa - rồi Lisa xuất hiện, nằm trên ôm mình lấy Painter, lưng cô quay về phía họ.
Không ai nói gì cả.
Lisa từ từ quay lại, ngóc mình lên. Nước mắt còn đọng trên lông mi chảy xuống má cô. Cô gỡ Painter khỏi vòng tay mình lúc đứng dậy. Anh trông không khá hơn. Xanh xao, yếu ớt, kiệt quệ. Nhưng anh tự nâng đầu mình lên và nhìn thấy Gray.
Mắt anh ánh lên và tập trung nhìn.
Gray toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm.
Rồi tiếng chuông nhỏ lại đổ lần nữa.
Painter hé mắt nhìn về hướng đó - rồi quay lại nhìn Gray. Môi Painter động đậy. Không bật ra lời nào. Gray bước đến gần để nghe.
Mắt Painter nhíu lại nhìn kỹ. Anh lại cố lần nữa. Lời nói phát ra nghe yếu ớt và chẳng có nghĩa gì. Gray lo lắng về tình trạng thần kinh của Painter.
— Bom… - Painter nhắc lại khô khốc.
Lisa cũng nghe thấy tiếng anh. Cô liếc nhìn sang cùng hướng như Painter. Hướng để xác Baldric Waalenberg. Cô đẩy Painter về phía Monk.
— Đỡ lấy anh ấy.
Cô đi về phía cái xác méo mó của lão già. Lúc nào đó, không ai thấy, không ai than khóc, lão Baldric cuối cùng đã thở hắt ra.
Gray đi cùng cô.
Lisa quỳ xuống, kéo ống tay áo lão lên. Lão đeo một chiếc đồng hồ to. Cô xoay xem mặt đồng hồ. Kim giây quét vượt qua một ô số.
— Chúng tôi trước đã nhìn thấy cái thứ này. - Lisa nói. - Đồng hồ theo dõi nhịp tim kết nối với một máy truyền tín hiệu nhỏ. Sau khi tim ngừng đập, đồng hồ sẽ bắt đầu đếm ngược.
Lisa xoay cánh tay lão già để Gray có thể đọc các số trong ô số.
2 giờ 1 phút
Lúc anh xem, chiếc kim giây đã quét qua hai lần nữa. Nó dội chuông tương tự khi nó rơi dưới mức 2:00.
— Chúng ta chỉ còn dưới hai phút để chạy khỏi khu vực chết tiệt này. - Lisa nói.
Gray công nhận những lời của cô và nghiêm nghị:
— Tất cả mọi người ra ngay! Monk, phát tín hiệu vô tuyến cho Khamisi! Thông báo cho tất cả mọi người tránh xa ngay khu vực biệt thự càng xa càng tốt.
Đối tác của anh tuân lệnh.
— Chúng ta có máy bay trên mái nhà. - Lisa nói.
Vài giây sau, tất cả mọi người đều bỏ chạy. Gray đỡ lấy Painter từ tay Monk. Mosi giúp Brooks. Lisa, Fiona, và Marcia chạy theo sau.
— Gunther đâu rồi? - Fiona hỏi.
Brooks trả lời:
— Anh ta bê em gái đi rồi. Anh ta không muốn bất cứ ai theo mình.
Không còn thì giờ tìm y nữa. Gray chỉ tay về phía thang máy. Nhóm của Monk đứng kẹt chỗ cửa mở giữ cửa bằng một cái ghế tựa, không cho ai sử dụng để đuổi theo họ. Mosi dùng một tay giật phăng ghế ra và ném ghế xuống sảnh.
Họ đứng chen chúc bên trong thang.
Lisa nhấn nút. Tầng sáu. Chiếc thang máy chậm chạp nâng lên.
Monk nói:
— Tôi đã báo vô tuyến cho người của chúng ta trên kia rồi. Anh ấy không phải là người lái máy bay, nhưng anh ta biết cách mở khóa. Anh ta sẽ khởi động sẵn động cơ.
— Quả bom. - Gray nói, quay sang phía Lisa. - Chúng ta sẽ bị sao đây?
— Nếu cũng như quả bom ở Himalayas thì nó to lắm. Bọn chúng đã triển khai bom lượng tử sử dụng chất Xerum 525.
Gray hình dung những bình chứa để trong kho dưới tầng sâu nhất.
Chết rồi…
Chiếc thang máy tiếp tục leo lên, qua tầng chính, câm lặng, chết chóc. Và họ đi lên.
Painter lảo đảo, vẫn không thể tự đứng. Nhưng anh bắt gặp ánh mắt của Gray.
— Lần sau nhé… - anh thì thào giọng khàn khàn - tự cậu đi Nê - pan nhé.
Gray mỉm cười. Ô vâng. Painter đã hồi sức lại rồi.
Nhưng trong bao lâu?
Chiếc thang máy đến tầng sáu và mở ra.
— Còn một phút. - Marcia nói. Cô vẫn còn tỉnh táo để theo dõi thời gian.
Họ chạy ào ào trên cầu thang lên sân thượng, thấy chiếc trực thăng đang đỗ ở đó, các cánh quạt đã quay. Họ chạy ngay đến, giúp nhau leo nhanh. Vào khoang máy bay, Gray chuyển Painter sang tay Monk.
Mọi người lên hết đi.
Gray chạy đến một bên thân máy bay và trèo vào ghế phi công lái.
— Còn mười lăm giây thôi! - Marcia gọi to.
Gray giật cần tốc độ động cơ. Cánh quạt ré lên. Anh lắc cần điều khiển bộ ly hợp, con chim sắt nâng mình dậy khỏi sân thượng mái nhà. Gray chưa bao giờ rời khỏi một nơi nào đó mà lại sung sướng đến như thế. Chiếc trực thăng bốc vào không trung, rô - to xoay tít lên. Họ cần phải có khoảng cách là bao nhiêu đây?
Anh chỉnh hướng chém gió của cánh quạt và tăng thêm tốc độ quay.
Lúc họ bay vút lên trên, anh làm con chim sắt lạng đi một chút. Anh nhìn xuống mặt đất quanh khu đồn điền. Anh nhìn thấy các xe Jeep và xe máy đang chạy tán loạn chia ra từ khu tòa biệt thự.
Marcia bắt đầu đếm ngược. - Năm, bốn…
Độ chính xác của cô hơi chậm.
Một luồng sáng chói lòa bừng lên bên dưới họ, cứ như thể họ được mặt trời nâng lên. Sức ép khó chịu nhất là khoảng không gian câm lặng tuyệt đối. Không thể nào nhìn thấy gì, Gray xoay xở giữ cho con chim sắt giữ vững trong không trung. Nhưng cứ như thể không khí biến mất hết dưới máy bay. Anh cảm thấy chiếc trực thăng đang nhào xuống mặt đất.
Rồi luồng sáng lịm đi quanh họ kèm theo tiếng rầm, tạt mạnh như đổ nước.
Bộ cánh quạt bỗng tìm lại được không khí, lửng lơ giữa bầu trời một lát.
Gray ổn định chiếc máy bay và lái thẳng đi, sợ thấu tim. Anh nhìn lại chỗ mà tòa biệt thự đã từng đứng đó. Phía dưới là một hố sâu to hoác cắt ngọt từ đất và đá. Cứ như thể một tên khổng lồ Ti - tan sức mạnh phi thường đã xúc một muôi kem bê cả biệt thự và vườn tược xung quanh đó đi đâu mất.
Tất cả mọi thứ biến mất tăm. Không có mảnh vụn nào. Trống trơn.
Ao hồ và kênh rạch, bị cắt làm đôi, đổ tràn vào chỗ trũng như những thác nước nhỏ.
Bên rìa bên kia, Gray thấy xe các loại đã dừng và mọi người đang quay nhìn lại, một sô người đang đi đến gần chỗ đó để xem. Đội quân của Khamisi. An toàn. Những người Zulu tụ tập dọc theo đường biên, đòi lại những gì họ từ lâu lắm đã bị mất.
Gray bay chiếc cán gáo qua đầu họ, bám theo rìa hố thiên thạch đó. Anh nhớ đến cái bình tang trống chất Xerum 525 mất tích, cái bình đánh số dành cho Hoa Kỳ. Anh kích hoạt sóng vô tuyến và bắt đầu chuyển qua chuỗi mã dài yêu cầu an ninh để liên lạc với chỉ huy Lực lượng Sigma.
Anh ngạc nhiên khi nghe ở đầu dây kia là giọng ai khác chứ không phải Logan nhấc máy. Đó là Sean McKnight, cựu giám đốc của Lực lượng Sigma. Lo sợ lạnh cả người Gray. Ông ta đang làm gì ở đó nhỉ? Có chuyện rồi. McKnight nhanh chóng tóm lược chuyện vừa xảy ra. Chi tiết cuối cùng đến với anh như một quả đấm vào bụng.
Anh cuối cùng cũng tắt bộ đàm, người tê dại, và sốc.
Monk đã vươn mình lên, để ý thấy nét mặt kinh hoàng của anh.
— Sao vậy? - Anh ta hỏi.
Anh quay lại. Anh phải nhìn vào mặt đối tác của mình khi anh nói chuyện đó ra.
— Monk ơi…Kat bị rồi.

5 giờ 47 phút chiều
Washington D.C.
Ba ngày trôi qua. Ba ngày dài đằng đẵng giải quyết những vấn đề ở Nam Phi.
Cuối cùng, máy bay của họ đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Dulles sau chuyến bay thẳng từ Johannesburg đến. Monk đã bỏ lại Gray và những người khác tại sảnh đón khách. Anh vẫy gọi một tắc - xi và lao đi. Chiếc tắc - xi kẹt vào chỗ tắc đường gần bãi đậu xe. Monk phải cố nén không đạp tung cửa xe ra để chạy bộ, nhưng may thay chỗ tắc xe nút cổ chai cũng khai thông và xe lại chạy.
Monk rướn người lên:
— Năm mươi đô - la nếu anh cho xe chạy đến đó dưới năm phút.
Xe tăng tốc hất Monk bật lưng vào chỗ ngồi. Như thế có vẻ sẽ kịp.
Nhưng mới chạy hai phút, dãy nhà lổn nhổn tường gạch nâu xuất hiện. Họ lao nhanh qua một biển đề:
BỆNH VIỆN TRƯỜNG ĐẠI HỌC TỔNG HỢP GEORGETOWN.
Tiếng lốp xe rít lên táp vào bãi để xe, suýt nữa thì va vào thành bên của một chiếc xe cấp cứu.
Monk ném một mớ tiền vào tay anh tài xế tắc - xi và nhảy bổ ra khỏi xe.
Anh chen lấn trong đường hành lang chạy qua một cánh cửa tự động, suốt ruột khi cửa mở quá chậm chạp. Anh chạy ào xuống chỗ sảnh, luồn lách qua đám bệnh nhân và nhân viên giữ trật tự. Anh biết rõ căn buồng bệnh nào cần đến tại Bệnh viện Trường Đại học Tổng hợp Georgetown.
Anh chạy qua phòng y tá chăm sóc, tảng lờ một tiếng hét chặn anh lại.
Hôm nay không vào thăm anh gì ơi.
Monk lượn mình qua góc và nhìn thấy cái giường. Anh chạy, ngã quỵ gối ở những bước cuối cùng, anh lê gối đến bên giường. Anh va vào thanh chắn bên thành giường khá mạnh.
Kat nhìn anh, môi chị hé ra lí nhí.
— Anh Monk đấy à?
— Anh đến đây ngay. - Anh nói, hổn hển, hết hơi.
— Nhưng em vừa nói chuyện với anh trên điện thoại di động mới chín mươi phút trước đây cơ mà.
— Đấy chỉ là nói.
Anh xô đến, cúi xuống bên giường và hôn vào môi chị. Dây băng buộc quanh vai trái và nửa mình phía trên, với vạt áo đồng phục bệnh nhân màu xanh lơ che lấp đi một nửa. Ba viên đạn đã bắn vào chị, mất hai đơn vị máu, vỡ phổi nát xương đòn và một viên thì xuyên qua lá lách.
Nhưng chị vẫn sống.
Đó là điều may mắn hiếm hoi.
Đám tang của Logan Gregory sẽ được cử hành sau ba ngày nữa.
Ấy nhưng, hai người đã cứu thoát Washington khỏi một vụ tấn cộng khủng bố, đã bắn gục tên thích khách nhà Waalenberg và ngăn chặn âm mưu trước khi nó chín muồi. Cái chuông vàng lễ kỷ niệm giờ đây đã bị chôn sâu trong các phòng nghiên cứu thí nghiệm của Lực lượng Sigma. Chuyến tàu chở chất Xerum 525 dự định dùng cho Cái chuông đã bị phát hiện tại một cầu tàu ở New Jersey. Nhưng đến lúc các cơ quan tình báo rà được chuyến tàu đó che đậy bằng cả một màng lưới rộng lớn các tập đoàn công ty của gia đình Waalenberg, các cơ quan vỏ bọc, các chi nhánh trực thuộc - thì tập hợp mẫu cuối cùng của chất Xerum đã bị biến chất, bị để quá lâu dưới ánh sáng mặt trời, bị vón cục do giữ lạnh không đúng tiêu chuẩn. Không có nhiên liệu, những Cái chuông, cho dù đã lấy lại từ các đại sứ quán khác, sẽ không bao giờ rung lên được nữa.
Tống khứ đẹp.
Monk thích tiến hóa theo kiểu truyền thống cổ điển hơn.
Tay anh xoa trên bụng chị. Anh sợ phải hỏi một câu.
Anh không phải hỏi câu nào. Tay Kat đặt lên tay anh.
— Đứa bé khỏe. Bác sĩ nói rằng chắc sẽ không có biến chứng gì.
Monk lại quỳ gối xuống, đặt đầu vào bụng chị, thấy mình nhẹ nhõm. Anh nhắm mắt lại. Anh luồn một cánh tay dưới eo chị, nhẹ nhàng, cẩn thận và kéo nhẹ chị áp vào mình.
— Ơn Chúa lòng thành.
Kat chạm tay lên má anh
Vẫn quỳ trên gối, Monk thò tay vào túi và rút ra một hộp đựng nhẫn màu đen. Anh giở hộp đựng nhẫn ra, mắt vẫn nhắm, một lời nguyện cầu bật trên môi.
— Hãy lấy anh nhé.
— Okê.
Monk mở mặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ anh yêu.
— Cái gì cơ?
— Em nói ôkê.
Monk ngẩng đầu lên:
— Em có chắc chắn không đấy?
— Anh lại định nói chuyện để lảng tránh à?
— Nhưng em đang phải uống thuốc. Có lẽ tốt hơn cả là anh nên hỏi em….
— Chỉ cần đưa em cái nhẫn.
Chị cầm lấy cái hộp và mở hộp ra. Chị im lặng nhìn vào trong hộp một lát.
— Hộp rỗng không anh ạ.
Monk cầm lấy cái hộp và nhìn chằm chằm vào trong. Cái nhẫn đã mất.
Anh lắc đầu.
— Chuyện gì vậy anh? - Kat hỏi.
Monk gầm lên:
— Fiona.

• 10 giờ 32 phút sáng
Sáng hôm sau, Painter nằm trong một căn phòng ở chái bên của Bệnh viện Trường Đại học Tổng hợp Georgetown. Cái bàn rút ra từ máy chụp CT. Máy quét chiếu chụp này đã chạy hơn một giờ đồng hồ. Anh đã gần như thiếp đi, sau bao nhiêu ngày qua được nghỉ ngơi rất ít. Lo âu tràn vào những giấc ngủ đêm của anh.
Một y tá mở cửa.
Lisa đi theo sau cô vào trong.
Painter ngồi dậy. Trong phòng lạnh lẽo. Lại nữa, anh hầu như chẳng mặc gì ngoài một bộ đồ vải bông bệnh viện đã sờn chỉ. Anh cố tìm cho mình một vẻ đường hoàng, chỉnh áo, vuốt ly nhưng cuối cùng đành chịu thua.
Lisa ngồi bên cạnh anh. Cô gật đầu lại về hướng phòng theo dõi. Một tổ nghiên cứu từ học viện Johns Hopkins và Lực lượng Sigma đã chụm đầu bên nhau, trọng tâm chú ý của họ là sức khỏe của Painter.
— Xem ra có vẻ tốt. - Lisa nói. - Tất cả những dấu hiệu can - xi hóa bên trong đã giảm. Kết quả phòng thí nghiệm cho thấy tất cả những thông số của anh đang quay lại mức bình thường. Anh có thể còn chút ít dư lượng gây sẹo cho van động mạch, nhưng mà không chỉ có như thế. Tốc độ phục hồi của anh đáng khâm phục… em dám nói là thật kỳ diệu.
— Em có thể nói thế. - Painter nói. - Thế còn cái này thì sao?
Anh xỉa ngón tay như lược vào dải tóc bạc trắng sang một bên tai.
Cô xỉa ngón tay mình theo các ngón tay anh:
— Em thích như thế. Và anh sắp khỏe rồi.
Anh tin cô. Lần đầu tiên, sâu trong tâm khảm, anh biết rằng mình sẽ khỏe lại. Một hơi thở sâu run run. Anh sẽ sống, vẫn còn cả một cuộc đời phía trước anh.
Painter nắm lấy tay Lisa, hôn vào lòng bàn tay, rồi hạ tay xuống.
Cô đỏ bừng mặt, liếc nhìn sang cửa sổ theo dõi - nhưng cô không rút tay khỏi lòng bàn tay anh lúc cô thảo luận vấn đề kỹ thuật gì đó với cô y tá.
Painter nhìn kỹ cô. Họ đã đến Nê - pan, cả hai đều điều tra những thứ bệnh quải quỷ do Ang Gelu thông báo, y như một cuộc thám hiểm cá nhân, có dịp thể hiện mình. Anh đã mong đợi thời có hương thơm, có thiền định, có kinh cầu, và những lòi nguyện ước, nhưng thay vào đó thực tế xảy ra là một chuyến đi xuống địa ngục bạo tàn nửa vòng trái đất. Ấy nhưng, cuối cùng, có lẽ là kết quả lại vẫn vậy.
Ngón tay anh bóp chặt.
Anh đã tìm được cô.
Và mặc dầu họ bên nhau suốt trong những ngày qua, họ mới biết nhau sơ sơ. Cô thực sự là ai nhỉ? Cô thích món ăn gì? Cái gì có thể làm cô cười vỡ bụng, nhảy một vũ điệu với cô thì thế nào nhỉ, cô sẽ thì thầm cái gì lúc lên giường đi ngủ?
Painter biết chỉ mỗi một điều chắc chắn là anh đang mặc đồ ngủ, đủ cả đấy nhưng đối với cô thì là đang trần trụi, phơi nhiễm xuống cấp độ của DNA của mình.
Anh muốn hiểu biết mọi điều.

• 2 giờ 22 phút chiều
Hai ngày sau, những khẩu súng trường bắn những viên đạn cuối cùng vào bầu trời xanh, vang vang tiêng hoành tráng qua các dốc đồi xanh cỏ của Nghĩa trang Quốc gia Arlington. Ngày quá ư lá sáng sủa cho một lễ tang, ngày vinh quang.
Gray đứng sang bên lúc đám tang kết thúc. Xa xa, nhìn xuống hai người đưa tang mặc com - lê, mọc lên Ngôi mộ Vô danh, tám mươi tấn đá hoa cương Yule lấy về từ mỏ đá Colorado. Ngôi mộ tưởng niệm những mất mát không tên tuổi, cuộc đời đã nằm xuống phụng sự tổ quốc.
Logan Gregory là một trong những người vô danh đó. Ít người biết đến hành động anh hùng của anh, máu đã đổ để bảo vệ tất cả chúng ta.
Nhưng vẫn có một vài người biết đấy.
Gray nhìn theo đương kim Phó Tổng thống Hoa Kỳ trao một lá cờ đã gấp gọn cho người mẹ của Logan, mặt che mạng màu đen, người cha dìu đỡ bên bà. Logan không có vợ, không có con. Lực lượng Sigma là sinh đời của anh… là tử đời của anh.
Từ từ, sau khi khắc tên, giữa những lời an ủi, tạm biệt, đám tang cũng tan. Mọi người đi về phía các xe ô tô đen.
Gray gật đầu chào Painter. Anh đi cà nhắc chống một cái ba - toong, đã phục hồi khỏi suy nhược, khỏe lên hàng ngày. Bên cạnh anh, bác sĩ Lisa Cummings khoác tay anh, không phải là để đỡ mà để gần gụi anh.
Monk bám theo khi bọn họ lê chân cùng nhau về chỗ dãy xe ô tô đang đợi.
Kat vẫn nằm trong bệnh viện. Đám tang sẽ quá sức chịu đựng của chị. Như thế quá sớm.
Lúc đến bãi đậu xe, Gray bước đến chỗ Painter. Họ có một số vấn đề cần giải quyết.
Lisa hôn lên má viên giám đốc.
— Em sẽ gặp anh ở đó.
Cô bước lùi lại cùng đi với Monk. Họ sẽ cùng đi một xe khác đến nhà của Gregory, tại đó sẽ có một cuộc liên hoan nhỏ.
Gray ngạc nhiên khi biết rằng cha mẹ của Logan sống cách nhà cha mẹ anh chỉ mấy khối nhà ở khu Công viên Takoma. Để thấy là anh hiểu biết thực sự quá ít về người chiến sĩ ấy.
Painter bước đến chỗ chiếc xe Lincoln Town và mở cửa. Họ trèo vào ghế sau. Tay lái xe nâng rèm chắn lúc y kéo núm rèm.
— Gray này, tôi đã đọc báo cáo của cậu, - cuối cùng Painter nói. - Có một khía cạnh rất hay. Cậu cứ thế mà làm và bám cho sát. Nhưng nó cũng có nghĩa là một chuyến đi châu Âu nữa đấy.
— Em cũng có mấy vấn đề riêng tư cần giải quyết ở đấy. Đó là chuyện em đã đến để thảo luận, để xin thêm một vài ngày nữa.
Painter ngước lông mày lên vẻ xuề xòa.
— Tôi không biết là liệu thế giới có sẵn sàng cho một kỳ đi nghỉ kèm công tác của cậu nữa không.
Gray phải thừa nhận chuyện có thể là đúng thế.
Painter chuyển mình, vẫn có chỗ còn đau.
— Thế còn báo cáo của Tiến sĩ Marcia Fairfield? Cậu có nghĩ… tin rằng nòi giống nhà Waalenberg…? - Painter lắc đầu.
Gray cũng đã đọc báo cáo này. Anh nhớ lại lúc anh và bà tiến sĩ người Anh đó lẩn trốn trong phòng thí nghiệm phôi tại tầng ngầm sâu nhất. Tiến sĩ Fairfield đã từng tuyên bố của càng quý giá thì càng được chôn sâu. Ta cũng có thể nói như thế đối với những bí mật, đặc biệt là những bí mật mà nhà Waalenberg cất giữ. Cũng như những thí nghiệm họ đã làm với lũ dã thú ngáo ộp, trộn gien gốc của người và vật trong não.
Nhưng thậm chí điều ấy vẫn chưa phải là tồi tệ nhất.
— Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ y bạ của doanh nghiệp này từ những năm năm mươi, - Gray nói. - Hồ sơ khẳng định rồi. Baldric Waalenberg bị bệnh vô sinh.
Painter lắc đầu.
— Không còn nghi ngờ gì nữa, lão chết tiệt này đã bị ám ảnh nặng với những chuyện lai giống và gien giống, tiếp tục trăn trở để bẻ cong tự nhiên theo ý chí của mình. Lão là người cuối cùng của dòng họ nhà Waalenberg. Nhưng những đứa con mới của lão thì sao… những đứa lão đã sử dụng trong các cuộc thí nghiệm? Điều đó có đúng không?
Gray nhún vai.
— Baldric đã dính líu mật thiết với chương trình Lebensborn của bọn Quốc xã. Chương trình nhân giống chủng tộc Aryan. Cùng với những dự án theo thuyết ưu sinh khác và những cố gắng sớm sủa lưu kho trứng và tinh trùng. Cuối cuộc chiến Thế giới lần thứ Hai, dường như chương trình Xerum 525 không phải là dự án bí mật duy nhất rơi vào tay lão Baldric. Còn một dự án nữa. Dự án gồm các thứ ướp lạnh bên trong các ống nghiệm. Và một khi hết e dè, Baldric đã sử dụng các mẫu đó để cấy tinh vào bà vợ trẻ của lão.
— Và cậu có tin vào chuyện này không ?
Gray gật đầu. Nằm sâu trong phòng thí nghiệm ngầm dưới đất Tiến sĩ Fairfield đã xem xét gia phả thực của thị tộc mới nhà Waalenberg. Bà đã thấy cái tên ngay cạnh tên vợ của Baldric, Heinrich Himmler, lãnh tụ của Đội Trật tự Đen. Tên đồ tể Quốc xã này có thể đã tự sát sau chiến tranh, nhưng hắn đã có một kế hoạch tiếp tục sống, để tái sinh những siêu nhân mới của chủng tộc Aryan, một hàng mới những vị vua Đức, từ hạt giống đã thoái hóa này.
— Với việc thị tộc nhà Waalenberg bị xóa sổ, - Gray nói, - con quái thú cuối cùng cũng phải yên nghỉ.
— Ít nhất thì chúng ta hy vọng như vậy.
Gray gật đầu.
— Tôi đang liên lạc với Khamisi. Anh ta báo cáo cho chúng ta tình hình dọn dẹp khu đồn điền đó. Họ đã tóm được một số lính gác. Anh ấy e rằng vài con trong bầy dã thú của đồn điền có thể đã tẩu thoát vào rừng sâu, nhưng đại đa số bọn dã thu đã bị hủy diệt trong vụ nổ. Tuy nhiên, họ vẫn đang tiếp tục lùng kiếm.
Khamisi cũng nhận chức danh lâm thời là Trưởng đồn Kiểm lâm khu bảo tồn Hluhuwe - Umfolozi. Anh cũng vừa được chính phủ Nam Phi trao quyền cảnh sát, giúp công tác điều phối hỗ trợ bộ lạc địa phương cùng với Trưởng tộc Mosi D’Gana. Hai bà tiến sĩ Paula Kane và Marcia Fairfield cũng trợ giúp kỹ thuật trong xử lý phản ứng của cộng đồng tình báo quốc tế đối với chiến tranh và bom đạn.
Hai bà đã trở về nhà của mình trong khu bảo tồn, rất vui vì đã thấy mỗi người đều còn sống và khỏe mạnh, nhưng họ cũng phải mở cửa nhà để đón Fiona đến trú ngụ. Hai bà gián điệp này thậm chí còn giúp đỡ Fiona tham dự một chương trình đào tạo tình báo sớm tại Oxford.
Gray nhìn ra ngoài cảnh nhoáng nhoàng. Anh hy vọng Oxford đã có mọi thứ sắp đặt đâu vào đó rất chắc chắn. Anh nghi rằng tỉ lệ phạm tội vặt quanh khu vực sẽ bất thình lình tăng lên đáng kể.
Cứ nghĩ về Fiona, Gray thấy mình cần kiểm tra thông tin qua Ryan. Với vụ sát hại cha của Ryan, cậu trai trẻ này đã rao đấu giá đồn điền nhà mình, quyết tâm mãi mãi tránh khỏi cái bóng đen của Wewelsburg.
Cũng đành vậy thôi.
— Thế còn Monk và Kat thì sao nhỉ? - Painter hỏi, lôi kéo sự chú ý. Giọng anh trong rõ hơn, tỏ ý buồn buồn vì mất chiến hữu, hoặc ít nhất thì cũng tạm phải gạt sang một bên.
— Tôi có nghe nói hôm qua họ đã đính hôn.
Gray thấy mình tự nhiên mỉm cười lần đầu tiên trong ngày.
— Họ đính hôn rồi.
— Trời giúp ta.
Lại một lần nữa Gray phải đồng ý với người đàn ông này. Họ cùng vui chung cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Cuộc sống cứ cuốn đi. Họ cứ thế nói chuyện với biết bao nhiêu chi tiết khác, và tay lái xe quẹo vào các dãy phố đầy hàng cây của khu Công viên Takoma, chuẩn bị dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu xanh lá cây kiểu Victorian bằng ván ốp.
Painter trèo ra.
Lisa đã đứng đó.
— Ta đến đây à? - Painter hỏi Gray.
— Dạ vâng, thưa ngài chỉ huy.
— Để tôi xem anh sẽ tìm kiếm cái gì ở châu Âu. Và ở thêm mấy ngày nữa.
— Cám ơn ngài.
Painter chìa cánh tay ra. Lisa lướt luôn vào vòng tay anh. Hai người quàng tay nhau cùng đi về phía ngôi nhà.
Lúc Gray trèo ra, Monk đi cùng và gật đầu với người phụ nữ cùng vị giám đốc.
— Có cá cược gì không nào?
Gray theo dõi họ bước lên bục thang ngoài. Hai người hầu như xoắn xít bên nhau suốt từ lúc rời khỏi đồn điền nhà Waalenberg. Mụ Anna đã chết còn Gunther thì biến mất tăm, Lisa giờ đây là nguồn thông tin duy nhất về vận hành của Cái chuông. Cô dành nhiều tiếng đồng hồ tại sở chỉ huy Lực lượng Sigma, thẩm vấn. Ấy vậy mà Gray vẫn nghi rằng các cuộc họp mô tả sự kiện đó cũng là một cớ cho Painter và Lisa dành nhiều thời gian bên nhau hơn.
Dường như Cái chuông đã làm nhiêu việc hơn là chỉ hàn gắn nỗi đau xác thịt.
Gray lúc đó nhìn họ tay trong tay đi đến bậu cửa căn nhà. Anh đố Monk một câu. Có cá cược gì không nào? Vào lúc này có thể quá sớm để nói vậy. Nếu cuộc đời và lương tâm là một hiện tượng lượng tử, thì có thể tình yêu cũng thế.
Yêu hay không yêu.
Sóng hay hạt.
Có thể đối với Painter và Lisa, nó là cả hai, một thế năng mà chỉ có thời gian mới giải quyết được.
— Tôi không biết đâu. - Gray lầm bầm, trả lời thắc mắc của Monk.
Anh đi về phía ngôi nhà, nghĩ về tương lai của riêng mình.
Giống như bất cứ ai khác, anh có thực tại riêng của mình để đo lượng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trật Tự Đen (A Sigma Force #3).