Phần I - Chương 5: Có chuyện mờ ám
-
Trật Tự Đen (A Sigma Force #3)
- James Rollins
- 12636 chữ
- 2020-05-09 01:08:12
Số từ: 12628
Dịch giả: Đỗ Trọng Tân
Nhà xuất bản Văn Học
• 6 giờ 12 phút chiều
Copenhagen, Đan Mạch
Chẳng có gì mà không bắt đầu đúng giờ ở châu Âu?
Gray kiểm tra trên đồng hồ đeo tay của mình.
Buổi bán đấu giá đã được quy định bắt đầu vào lúc năm giờ.
Giờ tàu hỏa và xe buýt có thể cũng đủ để đặt đồng hồ của bạn ở đây, nhưng khi đối với những sự kiện được vạch kế hoạch trước, lại có thể là dự đoán của bất cứ ai. Đã quá sáu giờ. Ý kiến nhất trí là buổi bán đấu giá bắt đầu sát lúc 6 giờ ba mươi, vì có vài người đến muộn do một cơn bão ngoài khơi Biển Bắc làm chậm trễ đường hàng không vào Copenhagen.
Các nhà thầu vẫn đang lục tục kéo đến phía dưới.
Lúc mặt trời chìm xuống, Gray đã chiếm chỗ trên ban công tầng hai của khách sạn Scandic. Nó nằm ngang phố từ ngôi nhà của Ergenschein Auction, một tòa nhà bốn tầng hiện đại, dường như giống một phòng triển lãm tranh nghệ thuật hơn là cơ sở bán đấu giá, có chút dáng vẻ Đan Mạch hiện đại, toàn bằng kính và gỗ đã xử lý công nghiệp. Cuộc bán đấu giá sẽ phải diễn ra dưới tầng hầm của căn nhà.
Và hy vọng sớm diễn ra.
Gray vươn vai ngáp dài.
Trước đó, anh đã dừng ở khách sạn quen gần phố Nyhavn, nhanh nhẹn thu dọn đồ nghề quan sát của mình và trả phòng. Dưới một cái tên mới với một thẻ tín dụng MasterCard mới, anh đăng ký vào khách sạn này. Nó cho anh toàn cảnh của quảng trường thành phố Copenhagen, và từ ban công phòng riêng, anh có thể nghe thấy những tiếng ríu rít và tiếng nhạc xa xa của một trong số công viên giải trí lâu đời nhất thế giới, khu vườn giải trí Tivoli.
Anh có một chiếc máy vi tính xách tay đang mở và chiếc bánh mì nhân xúc xích ăn dở đặt bên cạnh máy. Bữa ăn duy nhất trong ngày của anh. Dù có những tiếng đồn thổi, cuộc đời của một điệp báo viên không phải tất cả là những sòng bạc Monte Carlo và những nhà hàng đặc sản. vẫn thế thôi, vẫn là món
hotdog
, bánh mì nhân xúc xích loại to, cho dù giá gần năm đô la Mỹ cơ đấy..
Hình ảnh trên màn hình chiếc máy vi tính xách tay run rẩy khi chiếc camera cảm ứng chuyển động bật tanh tách chụp những bức ảnh. Anh đã chụp hơn hai chục khuôn mặt tham gia: những ông chủ ngân hàng mặt trơ cứng, mấy nhân viên hãng Eurotrash có vẻ lờ phờ, một nhóm ba người cổ bự thịt trong bộ com - lê bóng nhoáng, trán có đóng dấu băng đảng, một quý bà mập ú với vẻ mặt khinh khỉnh chuyên nghiệp, và một nhóm bốn người com - lê tráng, đội mũ lính thủy giống nhau. Tất nhiên, nhóm cuối này nói tiếng Mỹ. Nói rất to.
Anh lắc đầu mạnh.
Chắc hẳn không còn nhiều người đến nữa.
Một chiếc ô tô limousine đen dài đỗ xịch trước nhà đấu giá. Hai bóng người bước ra. Chúng cao và gầy, mặc bộ com - lê kiểu Armani đen. Một bộ nam, một bộ nữ. Người nam đeo cà - vạt xanh trứng sáo. Người nữ mặc sơ mi lụa có sắc màu rất hợp. Cả hai đều trẻ, giữa tuổi đôi mươi đầy sinh lực. Nhưng họ đi như vẻ của người nhiều tuổi hơn. Có thể là vì mớ tóc nhuộm trắng, tết xoăn như nhau, ngắn, ép gí vào da đầu, trông như một cặp minh tinh màn bạc trong bộ phim không lời Tuổi hai mươi gào thét. Thái độ của họ cho họ một
Vẻ duyên dáng không tuổi tác. Không có nụ cười nào, nhưng cũng không lạnh lùng. Thậm chí trong những bức ảnh chụp, có một nét vui thân thiện trong đôi mắt họ.
Người gác cửa giữ cửa mở cho họ.
Họ lần lượt gật đầu cảm ơn - lại lần nữa không nồng hậu thái quá, nhưng đủ ghi nhận cử chỉ của người gác cửa. Họ biến vào trong nhà. Người gác cửa bước sau họ, quay một dấu hiệu. Rõ ràng đôi này là cuối cùng, và có lẽ thật ra họ chính là lý do làm cho cuộc bán đấu giá chậm trễ đến bây giờ.
Họ là ai?
Anh sắp xếp lại hiểu biết của mình. Anh có thứ tự của mình từ Logan Gregory.
Anh xem lại những bức ảnh đã chụp để bảo đảm mình có hình ảnh rõ nét của từng người tham gia. Hài lòng, anh sao lưu vào thẻ nhớ ngoài và đút thẻ vào túi. Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là chờ đợi cho phiên bán đấu giá kết thúc. Logan đã thu xếp được một danh mục tên hàng hóa bán và danh sách những người trúng thầu. Chắc chắn, cũng có nhiều bí danh, song thông tin này sẽ được trao cho lực lượng đặc nhiệm chống khủng bố của Hoa Kỳ, và thực tế sẽ cho cả Cảnh sát Liên minh châu Âu (Europol) và Tổ chức cảnh sát quốc tế. Bất cứ điều gì thật sự có gốc rễ ở đây có thể không bao giờ Gray được biết.
Ví như vì sao anh lại bị tấn công? Tại sao bà Grette Neal lại bị sát hại?
Gray nắm chặt bàn tay mình thư giãn. Mất cả buổi chiều, nhưng tâm trí điềm tĩnh hơn, Gray đã học được cách chấp nhận những quy định mà Logan yêu cầu. Anh không biết sự thật cái gì đang diễn ra ở đây, và để hành động một cách mù quáng, vội vã, chỉ có thể thêm nhiều người bị giết hại.
Còn một cảm giác có lỗi đau nhói trong xương sống anh, khó có thể ngồi yên được. Anh đã dành hầu hết buổi chiều đi đi lại lại quanh phòng khách sạn. Những ngày đã qua cứ tua đi tua lại trong tâm trí anh.
Nếu anh bắt đầu cẩn thận hơn… cẩn trọng hơn thì…
Điện thoại di động của Gray rung trong túi anh. Rút điện thoại ra, anh kiểm tra số đầu vào. Ơn Chúa. Anh mở bật điện thoại, đứng đó, và bước tới lan can ban công.
— Rachel. Anh vui vì em đã gọi lại.
— Em nhận được tin nhắn của anh. Anh khỏe chứ?
Anh nghe thấy được cả mối quan tâm cá nhân và quan tâm nghiệp vụ trong báo cáo ngắn gọn kỹ lưỡng. Anh mới chỉ thả cho cô một tin ngắn ghi chú vào điện thoại di động của cô, báo rằng cuộc hẹn gặp của họ có lẽ phải bị cắt bỏ. Anh chưa đi vào chi tiết. Bất chấp mối quan hệ của hai người, vẫn cần phải tuân theo quy tắc an ninh.
— Anh khỏe mà. Nhưng Monk đang bay đến đây. Anh ta sẽ có mặt ở đây sau nửa đêm.
— Chính em vừa mới đến Frankfurt. - Rachel nói. - Nghỉ qua để đặt chân cuối cùng tại Copenhagen. Em đã kiểm tra những tin nhắn sau khi chúng ta hạ cánh ở đây.
— Lại nữa rồi. Anh xin lỗi em.
— Như vậy là em nên quay lại à?
Anh sợ lôi cuốn cô vào bất kỳ chuyện nào.
— Như thế là tốt nhất. Chúng ta sẽ phải lập lịch lại. Có lẽ, nếu tình hình dịu bớt đi ở đây, anh có thể làm chuyến tới Rome và thăm em ở đó trước khi quay trở về Hoa Kỳ.
— Em thích như thế.
Anh nghe thấy vẻ thất vọng trong giọng nói của cô.
— Anh sẽ bố trí theo ý em. - Anh nói, hy vọng đó là một lời hứa mà anh có thể thực hiện được.
Cô thở dài - không bực tức, mà hiểu biết. Họ không ngây thơ về mối quan hệ đường xa cách trở của họ. Hai lục địa, hai nghề nghiệp. Nhưng họ sẵn lòng tiếp tục mối quan hệ đó… để xem nó dẫn tới đâu.
— Em cứ hy vọng thế nào chúng ta cũng có một cơ hội để chuyện trò. - Rachel nói.
Anh biết rõ ý cô muốn nói gì, đọc ý nghĩa sâu hơn đằng sau những lời nói của cô. Họ đã bao nhiêu lần bên nhau, chứng kiến cả cái tốt và cái xẩu của nhau, và dù vậy, khó khăn trong một cuộc tình lãng mạn xa xôi cách trở, không ai lại sẵn sàng thổ lộ. Thật ra, cả hai đều biết đã đến lúc cần bàn luận về bước tiếp theo.
Thu ngắn lại khoảng cách xa xôi đó.
Đây có lẽ là một trong những lý do mà họ đã xa nhau lâu như vậy kể từ lần hẹn gặp cuối cùng. Có điều ghi nhận không nói ra lòi là cả hai cần thời gian để suy nghĩ. Bây giờ là lúc đặt quân bài lên bàn.
Tiến lên hoặc thôi.
Nhưng thậm chí anh đã có một câu trả lòi đâu? Anh yêu Rachel. Anh sẵn sàng sống cả cuộc đời với cô. Họ thậm chí đã nói về chuyện con cái. Ấy vậy mà, vẫn có điều gì không ổn với anh. Làm anh gần như bỏ hẳn cuộc hẹn hò ở đây hơn là trì hoãn. Chuyện không phải là cái gì đó trần tục như sự hèn nhát. Vậy thì là cái gì?
Có lẽ tốt hơn là họ nên nói chuyện với nhau.
— Anh sẽ đến Rome, - anh nói. - Anh hứa đấy.
— Em sẽ bắt anh phải thực hiện. Em thậm chí còn để ít mỳ của bác Vigor ấm trên bếp lò.
Anh nghe thấy mức căng thẳng có giảm nhẹ qua giọng nói của cô. - Em nhớ anh lắm, anh Gray. Chúng ta…
Những lời tiếp theo cố bị cắt đứt bởi tiếng còi the thé của ô tô.
Gray liếc nhìn xuống đường phố. Bên dưới, một bóng người chạy ngang qua hai ngõ hẻm, không chú ý đến xe cộ. Một phụ nữ trong áo khoác và váy dài đến mắt cá chân, tóc cuốn thành búi tròn. Gray gần như không nhận ra cô bé. Cho đến khi cô ấy nhảy vọt ra khỏi chỗ người lái đã bóp còi.
Fiona.
Cô bé làm cái quỷ quái gì ở đây vậy?
— Anh Gray? - Rachel nói trong tai anh.
Anh nói vội vàng.
— Anh xin lỗi em, Rachel… Anh phải đi ngay đây.
Anh dập máy, bỏ điện thoại vào túi.
Bên dưới, Fiona chạy xô tới cánh cửa nhà bán đấu giá và đẩy vào trong. Gray lao mình đến máy vi tính xách tay của mình. Camera bắt hình ảnh cô gái xuyên qua tấm cửa kính lối vào. Cô bé đang tranh cãi gì đó với người gác cửa. Cuối cùng, ngươi đàn ông mặc đồng phục gác cửa kiểm tra một tờ giấy mà cô bé dúi vào bàn tay, cau có, và vung tay đẩy cô bé vào trong.
Fiona chạy xồ qua ông ta và biến mất. Camera tối sầm
lại.
Gray liếc nhìn giữa chiếc máy vi tính xách tay của mình và đường phố.
Chết tiệt.
Logan sẽ không vui đâu. Không được hành động vội vàng.
Thế thì, Painter Crowe cần phải làm gì?
Gray quay lại phía trong và lột bỏ bộ quần áo đi đường. Chiếc áo choàng của Gray nằm trên giường, sẵn sàng trong trường hợp khẩn cấp.
Painter chắc chắn không ngồi yên và không làm gì.
• 10 giờ 22 phút đêm
Himalayas
— Chúng ta phải bình tĩnh. - Painter nói. - Ngồi chắc vào nhé.
Trước mặt họ, những ánh sáng ma quái tiếp tục loé lên và lịm xuống, hắt heo và yên lặng, soi rọi thác nước đóng băng thành ánh sáng chói lòa, rồi lịm đi. Trong bóng tối sau đó, hang có vẻ lạnh hơn và tối đen hơn.
Lisa dịch sát gần anh hơn. Bàn tay cô tìm thấy tay anh, siết mạnh như bóp hết cả máu trong lòng bàn tay ra.
— Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng chẳng ngại lần mò theo dõi chúng ta. - Cô thì thầm, hết hơi vì sợ. - Tại sao lại săn đuổi ngay cả trong cơn bão như thế này, khi tất cả những gì chúng phải làm là bật những cái đèn chết tiệt ấy lên và soi tìm chúng ta? Chúng ta sẽ không thể lẩn trốn được.
Painter nhận thấy cô nói đúng. Bị điên lên, họ sẽ không biết phòng thủ. Trong một trạng thái vô cảm như vậy, địa thế trớ trêu này và cái lạnh khắc nghiệt sẽ giết chết họ cũng chắc chắn như bất kỳ viên đạn nào của kẻ bắn tỉa.
Nhưng anh nhất định không chối bỏ niềm hy vọng.
Chứng điên phải mất mấy giờ đồng hồ để chế ngự. Anh không lãng phí những giờ đó. Nếu họ được trợ giúp đúng lúc, có thể có một cách đảo ngược tác động.
— Chúng ta sẽ qua được chuyện này. - Anh nói lập cập.
Câu này chỉ làm cô phát cáu.
— Như thế nào?
Cô quay sang phía anh trong khi những ánh sáng loé lên lần nữa, làm lấp lánh hang động bằng vẻ lộng lẫy của ánh kim cương. Đôi mắt Lisa tỏ ra ít hoảng loạn hơn là anh hình dung. Cô ấy đang sợ - và cũng chính đáng thôi - nhưng còn đọng lại một tia sáng cứng cỏi, cũng giống kim cương.
— Đừng có nói kiểu dạy đời với tôi. - Lisa nói, thả bàn tay cô khỏi tay anh. - Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu.
Painter gật đầu.
— Nếu chúng tin vào bức xạ hoặc bất cứ điều sẽ giết chết chúng ta, chúng có thể sẽ không đang quan sát núi rừng kỹ như thế. Khi cơn bão qua đi, chúng ta có thể…
Âm thanh một loạt đạn bừng lên, phá tan cái yên lặng mùa đông.
Painter bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Lisa.
Tiếng súng nghe rất gần.
Chứng minh cho điểu đó, một rải đạn bắn nứt võ bức tường băng. Painter và Lisa bò lùi lại sau, che khoảng cách giữa hai người bằng cái chăn. Họ rút lui tới phía sau hang nhỏ. Không có đường thoát.
Đến bây giờ, Painter mới nhận thấy một điểu khác lạ.
Ánh sáng ma quái đã không mờ nhạt như trước đó. Thác nước đóng băng vẫn ngòi sáng với ánh sáng chói chết người của nó. Ánh sáng cứ giữ nguyên như cũ, ghìm họ nằm bẹp xuống.
Một tiếng loa cầm tay vang lên
— Painter Crowe! Chúng tôi biết rõ ông và người phụ nữ đang trốn ở đó!
Giọng ra lệnh có điệu nhịp nhàng nữ tính. Cũng có trọng âm rõ ràng.
— Đi ra ngay! Giơ tay lên!
Painter bá chặt vai Lisa, bóp chặt như bảo đảm niềm tin vào cô.
— Cô ở lại đây.
Anh chỉ tay vào bộ đồ khoác ngoài đã bỏ đi, ra hiệu cho Lisa mặc vào. Anh thọc chân vào đôi ủng, rồi lách tới chỗ lỗ mở trong băng. Anh thò đầu ra ngoài.
Như chuyện thường thấy ở những vùng cao nguyên, cơn bão tan nhanh chóng như nó đến. Những ngôi sao chiếu sáng ngang bầu trời đen. Dải Ngân hà vắt cong veo qua thung lũng hắt hiu, điểm xuyết bằng tuyết và băng, được vá víu bằng sương mù lạnh giá.
Ngay gần đó, một chiếc đèn pha xuyên thấu qua đêm, chùm tia sáng chụm tâm vào thác nước đóng băng. Cách đó năm mươi thước trên một vách đá thấp hơn, một hình người mờ áo đứng giạng chân ở trên đỉnh và thao tác chiếc đèn pha. Nó chỉ là một cái đèn bình thường, có lẽ là đèn xênon có cường độ cao và màu xanh biếc.
Không phải thứ ánh sáng ma quái huyền bí nào cả.
Painter cảm thấy được giải tỏa. Đấy có phải là ánh đèn lúc nào cũng chiếu, đánh dấu những xe tiếp cận vào khu vực? Painter đếm được năm cái. Anh cũng đếm được khoảng hai mươi bóng hình trong những áo pac-ca trắng, đứng rải rác ngang tầng đất thấp hơn và cả hai bên đường. Tất cả đều cầm súng trường.
Không còn cách lựa chọn nào khác - và tính tò mò chết tiệt - Painter giơ cao cánh tay và bước ra khỏi hang. Tên cầm súng gần nhất, một thằng lực lưỡng tiến sát anh, nâng khẩu súng trường ngang người. Một tia sáng nhỏ xíu chỉ vào ngực Painter. Một chấm tia laze.
Không vũ khí, Painter chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Anh cân nhắc kiểu cầm súng lệch một bên quái gở của tên có súng.
Không tốt rồi.
Painter bắt gặp đôi mắt tên cầm súng.
Một màu xanh biếc lạnh băng, mắt kia một màu trắng đục như phủ sương mù.
Tên ám sát từ tu viện.
Anh còn nhớ sức khỏe khả ố của kẻ này. Không, chính kiểu lệch một bên quái gở là không tốt. Và bên cạnh đó, với số lượng người ở đây, thì anh làm được cái quái gì nếu anh có thắng hắn?
Từ ở sau vai người đàn ông, một bóng người bước vào tầm nhìn. Một phụ nữ. Có lẽ chính là người đã sử dụng loa cầm tay một lát trước đây. Cô đến và dùng mỗi một ngón tay đẩy khẩu súng trường của kẻ ám sát xuống. Painter e rằng không phải bất kỳ người đàn ông nào cũng có đủ sức mạnh để làm như thế.
Lúc cô ta bước tới, Painter nhìn kỹ cô này trong ánh sáng đèn pha. Cô ta chắc hẳn phải độ tuổi gần bốn mươi. Tóc đen cắt ngắn, đôi mắt màu xanh lục. Cô ấy mặc một chiếc áo pac-ca trắng mũ trùm đầu có lông thú. Dáng hình chẳng biết thế nào đằng sau bộ đồ khoác ngoài, nhưng cô ta có vẻ thon thả và di chuyển có duyên, đầy sắc điệu.
— Tôi là tiến sĩ Anna Sporrenberg, - Cô ta nói và chìa bàn tay ra.
Painter nhìn chăm chú vào găng tay. Nếu anh kéo cô ta về phía anh, một cánh tay xiết quanh cổ họng cô ta, thử dùng cô ta làm một con tin.
Gặp đôi mắt tên ám sát nhìn qua vai cô ta, Painter đã suy nghĩ tốt hơn. Anh chìa tay ra và bắt tay người phụ nữ. Một khi chúng chưa bắn anh, ít ra anh có thể tỏ vẻ lịch sự. Anh chơi cái trò này chừng nào nó còn giữ cho anh sống. Anh cũng còn có Lisa để cân nhắc.
— Thưa ngài Giám đốc Crowe, - cô ta nói. - Dường như có quá nhiều đàm tiếu trong mấy giờ đồng hồ qua ở các kênh tình báo liên quan đến chỗ ở của ngài.
Painter giữ cho nét mặt anh không đổi. Anh không thấy lý do gì để phủ nhận danh tính của mình. Có lẽ anh có thể còn thậm chí sử dụng danh tính đó để có lợi thế. - Vậy là chị biết đến phạm vi mà những nguồn lực đó sẽ bố trí người đi tìm tôi.
— Tất nhiên, - cô ta gật đầu, nói trượt sang tiếng Đức. - Nhưng tôi không tin là họ sẽ thành công. Trong lúc này, tôi phải yêu cầu ngài và người phụ nữ trẻ kia đi theo tôi.
Painter bước lùi một bước thế thủ. - Tiến sĩ Cummings không có bất kỳ việc gì liên can đến chuyện này. Cô ấy chỉ là một nhân viên y tế đến đây để giúp người ốm. Cô ấy không biết gì hết.
— Chúng ta sẽ sớm biết sự thật thôi.
Như vậy đấy, khẳng định rõ ràng. Họ được sống lúc này vì kiến thức của họ bị nghi ngờ. Và kiến thức sẽ bị tách chiết ra từ máu và đau đớn. Painter cân nhắc ra tay ngay bây giờ. Giành thế chủ động. Một cái chết rất nhanh so với một cái chết chậm nhưng đau đớn, Anh mẫn cảm quá nhiều trong đầu về chuyện mạo hiểm tra tấn.
Nhưng anh không chỉ có một mình ở đây. Anh thấy Lisa, sưởi ấm bàn tay cô với bàn tay anh. Chừng nào họ còn sống, còn có hy vọng.
Những tên lính gác khác nhập bọn. Lisa buộc phải ra khỏi hang sau những họng súng. Họ bị dẫn tới chỗ chiếc xe máy trượt tuyết.
Lisa bắt gặp đôi mắt anh, sự kinh sợ thể hiện rõ.
Anh quyết tâm bảo vệ cô hết sức mình.
Anna Sporrenberg nhập chuyện lúc họ đang bị trói.
— Trước khi chúng ta đi, cho phép tôi nói rõ ràng thế này. Chúng tôi không thể thả các vị ra được. Tôi nghĩ rằng các vị hiểu điều đó. Tôi sẽ không cho các vị một hy vọng giả tạo. Nhưng tôi có thể hứa với các vị một kết cục êm ả và không hề đau đớn.
— Như những thầy tu à, - Lisa nói gay gắt. - Chúng tôi đã chứng kiến lòng nhân từ của bà ở đó rồi.
Painter cố gắng nhìn vào mắt Lisa. Bây giờ không phải là lúc gây thù địch với những người bắt giữ họ. Bọn vô lại này rõ ràng không hề ăn năn dù có tận tay giết người, cả hai tù nhân cần hợp tác.
Muộn quá.
Anna có vẻ như lần đầu nhìn thấy mặt Lisa, quay về phía cô. Có chút nóng nảy xen vào giọng người phụ nữ. - Đó là lòng nhân từ đấy, thưa tiến sĩ Cummings. - Đôi mắt người đàn bà nháy về phía tên ám sát vẫn đang đứng thế gác. - Chị không biết gì về căn bệnh đã táng vào tu viện đâu. Vê những gì rùng rợn chờ đợi các thầy tu. Chúng tôi biết. Những cái chết của họ không phải là giết người, mà là những cái chết không đau đớn.
— Và ai cho bà cái quyền đó? - Lisa hỏi.
Painter nhích lại gần hơn. - Lisa, có thể…
— Không được, thưa ngài Crowe. - Anna bước gần đến Lisa hơn. - Chị vừa nói cái quyền gì hả? Kinh nghiệm, thưa tiến sĩ Cummings. Kinh nghiệm. Tin tôi đi khi tôi nói cho chị… những cái chết trên đó là lòng tốt đấy, không phải là tàn ác đâu.
— Thế còn những người đến đây với tôi trên máy bay trực thăng thì sao? Cái đó cũng là lòng tốt chăng?
Anna nói trong tiếng thở dài, mệt mỏi với những lời nói của họ. - Phải lựa chọn rất khó khăn. Công việc của chúng tôi ở đây quá quan trọng.
— Thế chúng tôi thì sao? - Lisa gọi khi người phụ nữ quay đi. - Nó như một cái kim đâm vào không đau nếu chúng tôi hợp tác. Nhưng nếu chúng tôi không cảm thấy thích hợp tác thì sao?
Anna hướng đầu về phía chiếc xe máy trượt tuyết. - Sẽ không có dụng cụ tra tấn nào đâu, nếu đấy là ý chị muốn nói. Chỉ có thuốc thôi. Chúng tôi đâu phải là những người man di, thưa tiến sĩ Cummings.
— Không, bà chỉ là quân Quốc xã! - Lisa bật lại. - Chúng tôi nhìn thấy chữ thập ngoặc rồi!
— Đừng ngớ ngẩn thế. Chúng tôi đâu phải là Quốc xã. - Anna bình tĩnh liếc lại khi cô ta vắt cẳng chân lên ghế chiếc xe máy trượt tuyết. - Không còn là thế nữa đâu.
• 6 giờ 38 phút tối
Copenhagen, Đan Mạch
Gray đi vội ngang qua phố về phía nhà bán đấu giá.
Fiona đang nghĩ gì vậy, lại chen lấn vào đây sau khi chuyện xảy ra?
Quan tâm đến an toàn của cô bé đè nặng lên anh. Nhưng anh cũng phải chấp nhận rằng việc xâm nhập của cô bé cho Gray cơ hội lý giải mà anh cần. Để trực tiếp tham dự cuộc bán đấu giá. Bất kể kẻ nào đã đánh bom cháy cửa hàng, đã giết bà Grette Neal và cố giết anh, dấu vết của chúng dẫn đến đây.
Gray chạy đến vỉa hè và chạy chậm lại. Những tia sáng chiếu xiên của buổi hoàng hôn đập vào cánh cửa nhà bán đấu giá làm sáng một màu gương trắng bạc. Anh kiểm tra quần áo của mình, đã ăn mặc lộn xộn những bộ đồ may tinh tế. Bộ com - lê, sọc nhỏ xanh hải quân Armani, vừa khít, nhưng chiếc áo sơ - mi trắng mới tinh lại chật cứng ở cổ áo. Anh chỉnh lại chiếc ca - vát vàng nhạt.
Không hẳn cần kín đáo. Nhưng anh phải đóng vai người mua hàng cho một nhà tài phiệt Mỹ dồi dào.
Anh đẩy cửa vào nhà bán đấu giá. Hành lang thiết kế dáng vẻ Scandinavian thuần khiết, nghĩa là thiếu đủ thứ: chỉ có gỗ công nghiệp, tấm phân cách bằng kính và những thứ lặt vặt khác. Đồ đạc duy nhất là một chiếc ghế tựa điêu khắc gầy gò bên cạnh một chiếc bàn kích thước bằng một tem thư. Nó giữ một bình hoa phong lan. Cành, giống như lau, đỡ một bông hoa nở màu hồng và nâu nhạt.
Người gác cửa dập điếu thuốc lá vào trong bình cây và bước về phía Gray với một biểu cảm chua chát.
Gray thọc tay vào một túi và rút ra một giấy mòi. Đã có điện yêu cầu một phần tư triệu đô la đặt vào quỹ nhà bán đấu giá, một bảo đảm rằng người mua có những điều kiện cần thiết để tham dự một sự kiện đặc biệt như vậy.
Người gác cửa kiểm tra giấy mời, gật đầu, và bước qua tới một đoạn dây thừng nhung ngăn cầu thang dẫn tới tầng dưới. Anh gỡ móc dây thừng và vẫy tay cho Gray đi vào.
Ở cuối cầu bậc thang, một xấp cửa xoay mở vào sàn đấu giá chính. Hai người bảo vệ đứng hai bên lối vào. Một người cầm một gậy phát hiện kim loại. Gray để anh này kiểm tra mình, hai cánh tay giơ sang ngang. Anh để ý thấy có những camera ghi hình đặt cả hai bên ngưỡng cửa. An ninh thật kín kẽ. Khi đã kiểm tra xong, người bảo vệ ấn nút điện kéo mở cánh cửa ra vào.
Những tiếng nói rì rầm chảy vọng tới anh. Anh nhận ra tiếng Italia, tiếng Hà Lan, tiếng Pháp, tiếng Ả rập, và tiếng Anh. Có vẻ như tất cả thế giới đã có mặt để dự cuộc bán đấu giá.
Gray bước vào. Một vài cái liếc mắt nhìn vào hướng anh, nhưng đa số đang chú ý tập trung vào những tủ kính nằm dọc theo tường. Những nhân viên khu bán đấu giá này, mặc quần áo đồng phục màu đen, đứng sau quầy giống như trong một cửa hiệu bán đồ kim hoàn. Họ đeo găng tay trắng và giúp những người mua hàng xem những hiện vật mang ra đấu giá.
Một bộ tứ đàn dây ngồi đánh đàn nhè nhẹ trong một góc phòng. Một vài người phục vụ đi loanh quanh, mòi khách những cốc rượu sâm banh.
Gray đăng ký vào tại một bàn bên cạnh đó và được người đưa đến cho một thanh gỗ dài đã đánh số để làm thẻ đấu giá. Anh đi sâu vào trong. Một nhúm những người mua hàng đã yên vị. Gray phát hiện cặp đến chậm đã làm muộn cuộc bán đấu giá, người đàn ông và phụ nữ trẻ mặt nhợt nhạt, những minh tinh màn bạc yên lặng. Họ ngồi ngay ở dãy ghế đầu tiên. Một thanh thẻ đấu giá đặt trong lòng người phụ nữ. Người đàn ông vươn người qua và thì thầm vào tai đối tác cùng đi. Đó là một cử chỉ thân thiết lạ lùng, có lẽ được tăng lên vì đường cổ cong của người phụ nữ, dài và mềm mại, nghiêng nghiêng như thề chờ đón một nụ hôn.
Đôi mắt cô gái bật nhìn Gray lúc anh di chuyển xuống lối đi giữa hai hàng ghế. Cái nhìn chằm chằm của cô gái trôi qua anh và ra hướng người khác.
Không nhận ra.
Gray tiếp tục sục tìm, đi đến phía trước phòng nơi có sân khấu và bục diễn giả. Anh quay tròn một vòng chậm. Anh không thấy có gì đe dọa sự có mặt của anh.
Anh cũng không nhìn thấy dấu vết Fiona ở đâu.
Cô bé ở đâu nhỉ?
Anh lách tới một tủ kính và lững thững đi xuống phía bên. Tai anh vểnh lên bắt sóng những hội thoại xung quanh. Anh đi ngang qua một khách tham dự bán đang nhắc và nhẹ nhàng đặt một cuốn sách bọc da to đùng lên trên một tủ kính trưng bày cho một quý ông béo tốt xem. Bên quan tâm dựa sát vào, một cặp kính đeo chênh vênh trên mũi.
Gray để ý đến cuốn sách đặc biệt này.
Một luận án về bướm có đồ họa vẽ bằng tay, niên đại 1884.
Anh tiếp tục đi xuống theo đường giữa hai hàng ghế. Khi đến gần cửa ra vào, anh chạm trán người đàn bà ăn vận lôi thôi mà anh có ghi hình trước đó. Cô này đang giơ ra một phong bì trắng nhỏ. Gray nhận lấy phong bì thậm chí trước khi anh tự hỏi mình đó là cái gì. Người đàn bà tỏ vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì hơn và lảng đi.
Gray ngửi thấy một vị nước hoa trên phong bì.
Lạ thật.
Anh lấy móng tay cạy niêm phong và kéo ra một mảnh giấy gấp đứng, trông đã thấy là đắt tiền qua cách in hình chìm trên giấy. Một ghi chú ngắn viết chữ đẹp gọn gàng.
Thậm chí Cái bang cũng biết rằng tốt hơn hết là đừng đứng quá gần ngọn lửa này. Quan sát sau lưng anh.
Hôn anh.
Ghi chú không có chữ ký. Nhưng ở cuối trang, dấu mực đỏ, là biểu tượng một con rồng nhỏ cuộn tròn. Bàn tay kia của Gray sờ vào cổ, nơi treo một con rồng bằng bạc y như thế, một quà tặng từ một đối thủ.
Seichan.
Cô ta là một nhân viên hoạt động cho Cái bang, một tổ hợp mờ ám của những chi bộ khủng bố đã cản đường Lực lượng Sigma ngày trước. Gray cảm thấy tóc mình dựng đứng. Anh quay lại và quan sát căn phòng. Người đàn bà lôi thôi, người đã trao cho anh tờ ghi chú, đã biến mất tăm mất tích.
Anh liếc nhìn lần nữa tờ ghi chú.
Một cảnh báo.
Muộn còn hơn là không bao giờ.
Nhưng ít nhất Cái bang đang kiếm chác ở đây. Đó nghĩa là nếu có thể tin vào Seichan.
Thật ra thì Gray sẵn lòng tin lời cô ta.
Danh dự trong bọn trộm cắp và tất cả những thứ đó.
Tiếng xôn xao lôi cuốn anh chú ý về phía sau phòng.
Một người quý phái cao lướt vào sàn đấu giá qua cánh cửa sau. Chói lọi bên trong bộ đồ lễ, ông ta là ngài Ergenschein tôn kính, hôm nay điều hành cuộc bán đấu giá. Ông ta vuốt mái tóc đen bôi dầu gọn gàng lại, rõ ràng làm một việc màu mè. Qua những nét bợt như xác chết, một nụ cười thường trực trên mặt ông, cứ y như thể là tranh cắt dán từ một cuốn sách.
Lý do cho sự khó chịu rõ ràng của ông đi ngay sau lưng ông. Hay đúng hơn là đang bị một nhân viên bảo vệ dẫn ra, người này có một tay bị cùm vào cánh tay cô gái.
Fiona.
Mặt cô bé đỏ rực. Môi méo xệch, tái xám.
Giận dữ.
Gray hướng về phía họ.
Ergenschein bước dài ra phía bên. Ông bê theo một vật cuộn trong tấm da dê mềm chưa thuộc, ông bước tới tủ trưng bày chính gần mặt trước. Tủ không có gì bên trong. Một nhân viên mở khóa tủ. Ergenschein nhẹ nhàng mở gói đồ vật và đặt vật đó ngay ngắn vào tủ trưng bày.
Nhận thấy Gray đang đến, người bán đấu giá xoa tay vào nhau và bước tới gặp anh, áp lòng bàn tay vào nhau như kiểu vái. Đằng sau ông, một nhân viên phục vụ khóa tủ trưng bày lại.
Gray chú ý đến vật mới bổ sung vào tủ trưng bày.
Cuốn Kinh thánh của Darwin.
Đôi mắt Fiona mở to khi cô bé phát hiện ra Gray.
Anh tảng lờ cô bé đi và đương đầu với Ergenshein.
— Có vấn đề ở đây à?
— Tất nhiên là không, thưa ông. Cô gái trẻ này đang được hộ tống ra ngoài. Cô bé không có giấy mời tới cuộc bán đấu giá này.
Gray lấy thẻ của chính mình ra.
— Tôi tin rằng tôi được cho phép mời khách đến dự. - Anh chìa bàn tay kia cho Fiona. - Tôi rất vui khi thấy cô ấy đã có mặt ở đây rồi. Tôi bị chậm vì có điện thoại hội nghị với người mua của tôi. Tôi đã tiếp xúc cô Neal sớm hơn hôm nay để hỏi về chuyện mua bán riêng tư. Một hạng mục cụ thể.
Gray gật đầu hướng về cuốn Kinh thánh của Darwin.
Toàn bộ cơ thể của Ergenschein uốn éo bàng vẻ buồn vờ vĩnh
— Một bi kịch. Về chuyện đám cháy. Nhưng tôi e rằng bà Grette Neal đã ký vào lô để bán đấu giá. Không có ý kiến bãi bỏ của luật sư tài sản của bà ấy, tôi e rằng lô đó phải được đưa ra bán đấu giá. Cái đó là chuyện pháp luật.
Fiona kéo mạnh cánh tay người gác, trong đôi mắt cô bé có ánh giết người.
Ergenshein có vẻ quên béng cô bé.
— Tôi e rằng ông cũng phải tự đặt giá đấu, thưa ông. Tôi xin lỗi, nhưng quy định buộc phải như vậy tôi đành bó tay.
— Rồi trong trường hợp đó, ông chắc chắn không còn nhớ cô Neal đây là ở phía tôi. Để giúp đỡ tôi nếu tôi muốn thanh tra lô hàng?
— Tùy ông thôi. - Nụ cười của Ergenschein mang theo một vẻ nghiêm nghị. Ông ta vẫy tay mơ hồ về phía người gác. - Nhưng cô ấy phải ở bên ông suốt thời gian đấu giá. Và vì là khách của ông, ông phải chịu trách nhiệm với cô bé này.
Fiona được thả ra. Trong khi Gray dẫn cô bé về phía sau, anh để ý thấy mấy người bảo vệ bao bên sườn họ dọc theo mép phòng. Có vẻ là họ có vệ sĩ riêng.
Gray đẩy Fiona đi tới hàng cuối cùng. Một tiếng chuông rung lên, công bố rằng cuộc bán đấu giá bắt đầu trong một phút nữa. Người ta bắt đầu ngồi vào ghế. Phần lớn ở hàng ghế đầu. Fiona và Gray tự mình ngồi hàng ghế sau.
— Em làm gì ở đây? - Anh thì thào.
— Lấy lại cuốn Kinh thánh của em. - Cô bé nói với vẻ khinh khỉnh. - Hoặc ít ra thì cố gắng lấy lại.
Cô bé ngả người xuống ghế, cánh tay vắt chéo qua ví tiền da.
Đi ra mặt tiền phía trước, Ergenschein chiếm lấy sàn diễn giả và nói vài lời giới thiệu hình thức. Tiến trình sẽ thực hiện bằng tiếng Anh. Nó là ngôn ngữ chung nhất giữa khách hàng quốc tế tham gia các cuộc bán đấu giá. Ergenschien mô tả chi tiết những quy tắc đặt giá, những khoản lệ phí cho nhà đấu giá và thậm chí cả những nghi thức. Quy tắc quan trọng nhất là bạn chỉ được cho phép trả giá cao hơn mười lần số tiền đã đặt và bảo đảm trên số tiền đặt cọc đó.
Gray lờ đi phần lớn nội dung, tiếp tục nói chuyện với Fiona, làm cho một vài người ngồi hàng phía trước liếc nhìn khó chịu.
— Em quay lại vì cuốn Kinh thánh à? Tại sao vậy?
Cô gái chỉ bóp chặt thêm cánh tay mình.
— Fiona…
Cô bé quay sang anh, cứng cỏi và giận dữ.
— Vì đó là của Mutti! - Những giọt nước mắt sáng long lanh. - Chúng đã giết bà vì cuốn sách. Em sẽ không để cho chúng có cuốn sách đó.
— Ai cơ?
Cô ấy vung một cánh tay.
— Bất kỳ kẻ thổ tả nào đã giết bà. Em sẽ lấy cuốn sách ấy và đốt cháy nó.
Gray thở dài và dựa vào sau. Fiona muốn bất cứ kiểu báo thù nào cô bé có thể thực hiện. Cô ấy muốn làm chúng đau đớn. Gray không trách cô bé… nhưng những hành động thiếu thận trọng của cô bé chắc chắn chỉ có thể làm cho cô bé bị sát hại.
— Cuốn Kinh thánh là của chúng ta. Em phải lấy lại cuốn sách. - Giọng nói cô bé nghe lạc đi. Cô bé lắc đầu và quệt mũi.
Gray đặt một cánh tay mình vào người cô bé.
Cô bé co rúm lại nhưng không lôi mình ra.
Trước mặt họ, cuộc bán đấu giá bắt đầu. Những thẻ ghi giá giơ lên hạ xuống. Các hạng mục đến và đi. Hạng mục tốt giá nhất được giữ cho đến cuối cùng. Gray ghi chép ai mua cái gì. Anh đặc biệt chú ý người chung cuộc mua được hạng mục đã ghi trong sổ của anh, ba hạng mục quan tầm đặc biệt: Tài liệu về di truyền học của Mendel, vật lý học của Planck, và Cuốn nhật ký về biến đổi gien của De Vries.
Tất cả những hạng mục đó đều về tay cặp minh tinh màn bạc ít lời.
Vẫn chưa biết họ là ai. Gray nghe thấy tiếng thì thầm trong số những người tham gia đấu giá. Không ai biết họ là ai. Chỉ biết số thẻ của họ.
Số 002.
Gray tựa vào Fiona.
— Em có nhận ra những người mua kia không? Em đã từng trông thấy họ trước đây đến cửa hàng của em không?
Fiona ngồi thẳng đơ trên ghế, nhìn chăm chăm cả một phút rồi rũ người xuống.
— Không.
— Thế còn bất cứ ai khác?
Cô bé nhún vai.
— Fiona, em có chắc không?
Có. - Cô đốp lại. - Em chắc như đanh đóng cột mà!
Chuyện của họ làm nhiều người liếc nhìn về hướng họ.
Cuối cùng thì cuộc bán đẩu giá cũng vòng xuống tới hạng mục cuối cùng. Cuốn Kinh thánh Darwin được mở khóa lấy ra từ tủ trưng bày, người ta bê nó như một di sản tôn giáo đến một giá vẽ đặt dưới một đèn pha halogen đặc biệt. Đó là một bộ sách không có gì ấn tượng: vỏ da đen đã bong vẩy, rách rưới và bẩn thỉu, thậm chí chẳng còn chữ gì. Nó có thể là bất kỳ cuốn nhật ký cũ nào.
Fiona ngồi thẳng người hơn. Rõ ràng đây là cái đã giữ cô ngồi trong ghế suốt thời gian đấu giá. Cô bé chộp lấy cổ tay Gray.
— Anh thật sự sẽ đấu giá mua nó chứ? - Cô bé hỏi, hy vọng hửng lên trong đôi mắt sáng long lanh của cô.
Gray cau mày nhìn cô bé - rồi hiểu ra rằng đó không hẳn là một ý tưởng nửa vời. Nếu có những kẻ sẵn sàng giết người vì cuốn sách, có thể bộc lộ đầu mối nào đó tới những tấm thẻ trong khu nhà đấu giá này. Hơn nữa, anh rất mong ngó xem thế nào. Và Lực lượng Sigma đã đổ hai trăm năm mươi nghìn đồng euro vào tài khoản ở đây, tại cái khu bán đấu giá này. Cái đó có nghĩa là anh có thể trả giá cao tới hai phẩy năm triệu đô la. Mà như thế là gấp hai lần giá tối đa dự tính cho cuốn Kinh thánh. Nếu anh thắng, anh có thể kiểm tra phần đã mua của mình.
Anh vẫn còn nhớ lời dặn dò của Logan Gregory. Anh đã không tuân lệnh theo đuổi Fiona ở đây. Anh không dám tự lôi cuốn mình thậm chí mật thiết hơn.
Anh cảm thấy đôi mắt Fiona đang nhìn mình.
Nếu anh bắt đầu đặt giá, việc đó sẽ đưa tính mạng của họ vào nguy hiểm, khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Và nếu anh thua vụ đấu giá này? Thì rủi ro sẽ chẳng để làm gì. Hôm nay anh đã đủ dại dột chưa?
— Kính thưa quý ông quý bà, giá đấu cho lô cuối cùng ngày hôm nay khởi điểm là bao nhiêu ạ? - Ergenschein nói đàng hoàng. - Chúng ta sẽ mở giá với một trăm nghìn chứ? À vâng, chúng ta có một trăm nghìn… và của một người chào giá mới. Rất tuyệt vời! Ghi số 144.
Gray hạ thấp thẻ chào giá, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía anh, bây giờ đang được giao phó.
Bên cạnh anh, Fiona mỉm cười thoải mái.
— Và chúng ta đã gấp đôi giá chào thầu. - Ergenschein nói. - Hai trăm nghìn từ số 002!
Chính là những minh tinh màn bạc ít lời.
Gray cảm thấy tiêu điểm chú ý của cả phòng chuyển lại phía anh, gồm có đôi ngồi trước mặt. Quá muộn rồi không thể lùi được. Anh nâng cần điều khiển lên lần nữa.
Cuộc đấu giá tiếp tục mười phút căng thẳng. Phòng bán đấu giá vẫn còn đầy đủ mọi người. Mọi người đang ở lại để xem cuốn Kinh thánh của Darwin sẽ khớp giá bao nhiêu. Có một trào lưu ngầm ủng hộ Gray. Quá nhiều người khác đã bị số 002 hê ra ngoài. Và khi con số vượt qua hai triệu, vượt rất nhiều trên giá cực đại theo đánh giá, tiếng rì rầm vì phấn khích truyền lan đó đây quanh căn phòng.
Nhoáng một cái thêm phấn khích khi một người chào giá qua điện thoại nhảy vào cuộc đấu, nhưng số 002 trả giá cao hơn anh ta, và anh này không phản lại.
Gray ra tay. Hai triệu ba. Bàn tay của Gray bắt đầu vã mồ hôi.
— Hai triệu tư từ số 002! Kính thưa quý ông quý bà, xin hãy yên vị.
Gray nâng thẻ đấu giá lên một lần nữa.
— Hai triệu rưỡi.
Gray biết rằng anh đuối rồi. Anh chẳng có thể làm gì cả khi số 002 lại giơ lần nữa, không thể chặn được, nhẫn tâm, không hề thương tiếc.
— Ba triệu, - chàng quý phái trẻ tuổi mặt tái nhợt, chán ngấy cái trò chơi này. Anh ta đứng dậy và liếc nhìn lại phía sau vào Gray cứ như thể thách thức anh đấu cái giá đó.
Gray đã đến giới hạn của mình. Dù anh muốn, anh cũng không thể đánh cuộc hơn. Tay anh thõng xuống thẻ. Gray lắc đầu, chấp nhận thất bại.
Đối phương cúi đầu chào anh, hai đối thủ chào nhau. Người này làm vẻ như ngả mũ chào. Gray chú ý một vết bợt xanh lơ trên bàn tay phải, ở giữa kẽ ngón tay cái và ngón tay trỏ. Một hình xăm. Người đi cùng, mà bây giờ Gray thực mới hiểu hẳn phải là chị gái người thanh niên trẻ kia, có lẽ thậm chí là sinh đôi, cũng có vết bợt như thế ở tay trái.
Gray cố gắng ghi nhó hình xăm trong tâm trí anh, có lẽ là một đầu mối nhận dạng.
Sự chú ý của anh bị người bán đấu giá làm ngắt mạch.
— Và có vẻ là số 144 đã xong! - Ergenschein nói. - Còn giá nào nữa không? Một lần, hai lần. ba lần. - Ông nâng cái búa. nín hơi giữ búa một lát, rồi nện búa vào gồ bàn diễn giả.
— Xong!
Tiếng vỗ tay lịch sự mừng đón cuộc đấu giá đã đi đến hồi kết.
Gray biết rằng tiếng vỗ tay sẽ giòn giã hơn nếu anh thắng thầu. Còn nữa, anh ngạc nhiên để xem ai đang vỗ tay bên cạnh anh.
Fiona.
Cô ấy cười nhe răng với anh.
— Chúng ta hãy rời khỏi đây thôi.
Họ nhập vào dòng người tuần tự ra ngoài qua cánh cửa. Một vài người thể hiện đồng cảm và chia buồn với Gray lúc anh ra. Chẳng mấy chốc họ đã ra đến phố. Họ đều đi đường riêng của mình.
Fiona kéo anh qua một vài cửa hàng và hướng anh vào một tiệm bánh ngọt gần đó, một cơ sở làm ăn của người Pháp, khăn trải bàn bằng vải hoa sặc sỡ và có bàn cà phê gia công bằng sắt. Cô bé chọn một chỗ gần tủ trưng bày bánh kem, bánh ngọt, bánh ga - tô kem, và bánh kẹp Đan Mạch, loại bánh kẹp smorrebrod thường bày nhan nhản ở khắp nơi.
Cô bé tảng lờ chuyện ăn uống, bừng lên vui vẻ lạ kỳ.
— Tại sao em lại vui như vậy? - Gray cuối cùng cũng hỏi. - Chúng ta thua vụ đấu giá.
Gray ngồi quay mặt hướng về phía cửa sổ. Họ phải quan sát phía sau lưng. Ấy vậy mà, anh hy vọng lúc này, khi cuốn Kinh thánh được bán rồi, có lẽ mối hiểm họa cũng lụi đi.
— Chúng ta đã ép sát chúng! - Cuối cùng Fiona nói - - Lãi chúng đến mức ba triệu. Cực kỳ hay!
— Anh không nghĩ rằng tiền có ý nghĩa nhiều như thế đối với họ.
Fiona rút chiếc trâm cài trên búi tóc và xả tóc mình ra. Cô bé trông già hơn tuổi của mình đến một thập niên, vẻ khoái trá tiếp tục rạng rỡ trong đôi mắt cô bé. một nét khoái cảm ác ý.
Gray thình lình cảm thấy bụng đau thắt.
— Fiona, em vừa làm gì vậy?
Cô bé đưa túi mề gà lên bàn, nghiêng túi về phía Gray, và mở ra. Anh tựa người về phía trước.
— Ôi chao, Chúa ơi… Fiona…
Một quyển sách bìa bằng da nhàu nằm trong túi.
Một cuốn giống hệt cuốn Kinh thánh của Darwin vừa được bán.
— Cuốn này là cuốn sách thật à? - Anh hỏi.
— Em xoáy nó ngay trước mắt cái thằng bất tài có mắt cũng như mù ngay trong căn phòng phía sau.
— Làm sao…?
— Một chút bả cũ và khoắng tay. Làm em mất cả ngày đế tìm một cuốn Kinh thánh đúng y trang kích cỡ và kiểu dáng. Tất nhiên, sau đó em phải mông má nó một chút. Nhưng rồi tất cả những gì mất công với nó là nước mắt và hò hét, một chút rò rẫm… - Cô bé nhún vai. - Và Bob, chú của anh, thế là xong.
— Nếu em đã có cuốn Kinh thánh, tại sao lại cứ để anh mất công đặt giá đấu? - Bỗng chốc Gray hiểu ra. - Em lấy anh làm con bài.
— Để cho bọn con hoang đó trả ba triệu đô mua một đồ giả giá hai xu!
— Chúng sẽ sớm phát hiện đó không phải là cuốn sách thực. - Gray nói, phát hoảng lên.
— Ờ, nhưng em đã lên kế hoạch đến lúc đó thì sách đã biến từ lâu rồi.
— Đi đâu cơ?
— Đi với anh. - Fiona đóng tách túi xách lại.
— Anh không nghĩ như vậy.
— Thế anh có nhớ khi bà Mutti kể cho anh về thư viện bị giải tán không? Nơi mà cuốn Kinh thánh của Darwin từ đó mà ra.
Gray biết cô bé đang nói về cái gì. Bà Grette Neal đã ám chỉ có ai đó đang xây dựng lại thư viện cũ của nhà khoa học. Bà già đang để cho anh bản sao của biên lai bán hàng gốc, rồi bị tấn công, và rồi bị đám cháy liếm mất.
Fiona vỗ vào trán.
— Em có địa chỉ cất giữ ngay ở đây. - Cô bé chìa tay ra. - Nên?
Cau mày, anh đi tới bắt tay.
Cô bé rút tay lại tỏ vẻ khó chịu.
— Cứ như thể là. - Dang rộng cánh tay lần nữa, cô bé ngửa lòng bàn tay lên. - Em muốn xem hộ chiếu thật của anh. anh bạn bất tài ạ. Anh nghĩ là em không thể tăm ra đồ giả mạo bằng mắt thường à?
Anh bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô bé. Cô bé đã lấy trộm hộ chiếu của anh trước đó. Cái nhìn của cô bé bây giờ không thỏa hiệp. Nhăn mặt, anh đành thọc tay vào túi giấu trong bộ com - lê và lấy ra hộ chiếu thật của mình.
Fiona đọc. - Grayson Pierce. - Cô bé ném lại tấm hộ chiếu lên bàn. - Thế là rất vui được gặp anh… Cuối cùng.
Anh cất hộ chiếu đi.
— Như vậy là cuốn Kinh thánh. Nó từ đâu đến?
— Em sẽ chỉ nói với anh nếu anh đưa em đi cùng anh.
— Đừng vổ vẩn thế. Em không thể đi với anh. Em chỉ là trẻ con.
— Một trẻ con có cuốn Kinh thánh của Darwin.
Gray phát chán cách tống tiền của cô bé. Anh có thể vồ cướp lấy cuốn Kinh thánh bất cứ lúc nào anh muốn, nhưng không thể nói điều đó cho cô bé biết.
— Fiona, đây không phải là chuyện chơi đùa vớ vẩn đâu.
Đôi mắt cô bé nhìn xoáy vào anh, hóa già trước anh.
— Và anh không nghĩ rằng em biết rõ điểu đó à. - Những lời của cô bé lạnh tanh. - Anh ở chỗ nào khi bọn chúng khênh bà Mutti của em trong cái túi? Những cái túi đựng xác chết tiệt ấy!
Gray nhắm mắt lại. Cô bé làm anh chột dạ, nhưng anh không chịu thua.
— Fiona, anh rất lấy làm tiếc, - anh nói với một giọng căng thẳng. - Nhưng chuyện em hỏi là không thể được. Anh không thể lấy…
Tiếng nổ rung chuyến tiệm bánh ngọt Pháp như một trận động đất. Kính vỡ loảng xoảng, đĩa võ tứ tung. Fiona và Gray đứng dậy đi tới cửa sổ. Khói cuộn ngang qua đường phố, đục ngầu, phun bay vào bầu trời mò tối. Những ngọn lửa nhảy múa và liếm vào hướng tòa nhà.
Fiona liếc nhìn tới Gray. - Để em đoán nhé, - cô bé nói.
— Phòng khách sạn của anh - anh chấp nhận.
— Quá nhiều cho thủ cấp.
• 11 giờ 47 phút đêm
Himalayas
Bị những người Đức bắt giữ, Painter ngồi sau Lisa trên một xe trượt tuyết do một chiếc xe máy lướt tuyết kéo đi. Họ đã đi gần như một tiếng đồng hồ, bị thắt đai chặt vào chỗ ngồi bằng dây nhựa và bị trói vào nhau. ít ra thì xe trượt tuyết của họ cũng được sưởi ấm.
Ấy vậy anh vẫn khom người xuống Lisa, cố sức lấy thần mình che cho cô. Cô tựa vào anh. Đó là tất cả những gì mà họ có thể làm. Những cổ tay của họ bị buộc chặt vào chấn song hai bên thành xe.
Phía trước, tên ám sát ngồi trên ghế sau của chiếc xe máy lướt tuyết. Hắn quay mặt lại phía sau. súng trường chĩa vào phía họ, đôi mắt to mắt bé của hắn không hề nháy. Anna Sporrenberg dẫn lái chiếc xe, người đứng đầu nhóm này.
Một nhóm những cựu Quốc xã.
Hoặc bọn Quốc xã cải cách.
Hay là bọn quái quỉ nào đi chăng nữa.
Painter gạt câu hỏi qua một bên. Anh có một bài toán đố quan trọng hơn để giải quyết lúc này.
Phải sống.
Trên đường đi, Painter đã hiểu người ta dễ dàng phát hiện ra anh và Lisa đang ẩn náu trong hang như thế nào. Thông qua hồng ngoại. Nổi bật lên trên nền cảnh băng giá, thân nhiệt của họ dễ dàng bị phát hiện, lộ ra nơi lẩn trốn.
Cũng như thế chuyến bay ngang qua địa thế này gần như không thể được.
Anh tiếp tục tính toán cân nhắc, tâm trí tập trung vào một mục đích.
Trốn.
Một giờ qua, đoàn xe kéo đã lướt xuyên qua màn đêm lạnh lẽo. Những chiếc xe được trang bị động cơ điện, lướt đi sân như không tiếng ồn. Âm thầm lặng lẽ, năm chiếc mô - tô trượt tuyết đi ngang qua mê cung dễ dàng, lướt dọc theo triền núi dốc đứng, nhào xuống những thung lũng dốc, quét qua những chiếc cầu băng đá lạnh.
Anh cố gắng ghi nhớ tuyến đường. Nhưng vì kiệt sức và tuyến đường phức tạp làm đầu anh rối tung lên. Cố gắng nhớ chẳng được cái gì mà chỉ làm cho anh nhức đầu. Những bệnh nhức đầu tái phát - y như tình trạng mất phương hướng và váng vất. Anh phải thừa nhận rằng những triệu chứng đó không lắng ngớt. Anh cũng phải thừa nhận rằng đầu óc mình hoàn toàn mông lung.
Nghển cổ lên, anh chăm chú nhìn vào bầu trời đêm.
Những ngôi sao lạnh lùng soi trên đầu.
Có lẽ anh có thể xác định vị trí.
Lúc anh nhìn trời sao, những chấm sáng như đầu kim quay tít trên bầu trời. Anh thôi nhìn trời, anh cảm thấy đau nhói như dao đâm trong đáy mắt.
— Anh không sao đấy chứ? - Lisa thì thầm lại với anh.
Painter rên hừ hừ sau hơi thở, không dám nói gì vì sợ nôn.
— Lại bị giật cầu mắt rồi? - Cô tự ý phỏng đoán.
Tên ám sát gầm gừ bắt mọi người yên lặng không được nói chuyện gì thêm. Painter cảm thấy biết ơn. Anh nhắm mắt lại thở sâu, chờ đợi cho những giây phút này qua đi.
Và nó quả thực đã qua đi.
Anh mở mắt khi đoàn xe ở cheo leo bên một gờ đá và chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Painter nhìn quanh. Không có gì ở đây. Một vách đá đóng băng xẻ vào đỉnh núi bên phải. Tuyết lại bắt đầu rơi.
Tại sao chúng dừng lại?
Phía trước, tên ám sát trèo ra khỏi ghế.
Anna đi theo hắn. Xoay ngang một vai, gã đàn ông thô kệch nói với người đàn bà bằng tiếng Đức.
Painter căng tai lên nghe và bắt được những lời cuối của tên ám sát.
— Nên giết béng chúng đi.
Lời nói không có vẻ mãnh liệt, mà chỉ có vẻ kinh sợ thực sự.
Anna nhàn mặt. - Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm nữa, Gunther ạ. - Người đàn bà liếc nhìn về hướng Painter. - Anh biết những vấn đề gần đây chúng ta vừa gặp phải rồi đấy. Nếu hắn được cử tới đây…Nếu hắn biết việc gì đó có thể chặn lại.
Painter không rõ chúng đang nói về cái gì nữa, nhưng anh cho phép chúng hiểu lầm. Đặc biệt nếu chuyện ấy giữ được tính mạng anh.
Tên ám sát lắc đầu.
— Hắn rắc rối lắm. Tôi có thể ngửi thấy cái vị đó ở cái thằng cha này.
Hắn bắt đầu quay đi, thô bạo, phũ phàng cho xong.
Anna chặn hắn lại bằng bàn tay chạm vào má hắn, dịu dàng, biết ơn… Và có thể bằng cái vẻ gì đó hơn thế nữa.
— Anh Danke, Gunther…
Hắn quay đi, sau khi Painter chú ý đến tia mắt đau đớn trong đôi mắt người đàn ông. Tên ám sát lê bước tới mặt vách đứng và biến mất qua khe hở ở vách tường. Một lát sau. một đám hơi nước phun ra ngoài cùng với một luồng lửa rồi tắt phụt.
Một cánh cửa mở ra và đóng vào.
Đằng sau anh, một tên lính gác thở giọng dè bỉu, lẩm bấm một lời qua hơi thở, một câu chửi mà chỉ những người đứng gần nhất mới nghe thấy.
Leprakonige.
Vua hủi.
Painter thấy rằng tên lính gác đã đợi cho đến khi Gunther, tên người đàn ông phục phịch, ra khỏi tầm tai. Tên này đã không dám nói điều đó vào mặt người đàn ông kia. Nhưng từ cái bướu trên vai tên ám sát và thái độ hung hăng, Painter nghi rằng hắn đã nghe thấy những lời đó.
Anna leo lên xe máy trượt tuyết. Một tên lính gác mới ngồi vào chỗ của tên ám sát, súng chĩa về phía trước. Chúng lại tiến lên.
Con đường dẫn quanh một khối đá tảng lớn đi xuống một đoạn dốc hơn trong núi. Con đường trước mặt là một biển sương mù băng trắng, che lấp tầm nhìn những gì phía dưới. Một ngọn núi treo lơ lửng trong biển mù sương, úp xuống như hai bàn tay.
Họ đi xuống một bò sương mù mênh mông, đèn pha xỉa vào phía trước.
Trong chốc lát, tầm nhìn chỉ còn đến chân. Những ngôi sao trên trời biến mất.
Rồi thình lình bóng tối ngập sâu hơn khi họ đi dưới vòm núi. Nhưng thay vì giá lạnh hơn - thì không khí lại ấm hơn. Khi họ đi xuống thấp hơn, những gò đá xuất hiện, nổi lên khỏi tuyết. Nước băng tan chảy nhỏ giọt xung quanh những khối đá cuội.
Painter hiểu ra rằng chắc hẳn phải có một ổ địa nhiệt ở đây đang hoạt động. Những mạch nước nóng, dù rất hiếm, nhưng vẫn có rải rác trên dãy Himalayas, mà dân bản địa đều biết, được tạo ra bởi áp lực tăng cường của địa lục địa Ấn Độ mài xát vào châu Á. Những điểm nóng địa nhiệt như vậy được người ta tin là cội nguồn của thần thoại Shangri - La.
Khi tuyết mỏng đi, đoàn xe kéo buộc phải bỏ những chiếc mô tô trượt tuyết. Một khi đỗ lại, Painter và Lisa được tháo xích khỏi xe trượt tuyết, vươn mình đứng dậy, cổ tay vẫn bị trói. Anh cố giữ đi gần Lisa. Cô bắt gặp đôi mắt anh, toát lên vẻ lo âu.
Chúng đã đưa đến chỗ quái quỉ nào đây?
Bị bao vây giữa những chiếc áo pác - ca trắng và những súng trường, họ bị dẫn xuống cuối đường. Tuyết biến thành những phiến đá ướt dưới đế giày họ. Những bậc thang xuất hiện dưới chân, cắt vào vách đá, nước băng nhỏ giọt lách tách. Phía trước, thứ sương mù vĩnh cửu mỏng ra và tan vụn.
Sâu bên trong một vài bước, một mặt vách đã xuất hiện từ bóng tối, kề vai núi. Một hang động sâu tự nhiên. Nhưng không có thiên đường nào cả - chỉ có đá hoa cương đen hiểm trở, nước nhỏ từng giọt và lấm tấm vã mồ hôi trên mặt đá.
Giống Địa ngục nhiều hơn là Thiên đường huyền thoại Shangri - La.
Lisa đi thất thểu, vấp ngã bên cạnh anh. Painter đỡ ngay lấy cô bằng cổ tay bị xích. Nhưng anh hiểu được bước chân nao núng đó của cô.
Phía trước mặt, nổi bật lên từ làn sương xuất hiện một lâu đài.
Hoặc là một nửa lâu đài.
Khi họ đến gần hơn, Painter nhận ra dáng hình một cổng mặt tiền, cắt thô thiển vào thân hang. Hai tháp lỗ châu mai khổng lồ kẹp bên sườn một mảng trung tâm. Ánh lửa sáng cháy đằng sau những cửa sổ dày, lắp kính rạn.
— GranitschoB. - Anna tuyên bố và dẫn họ về phía lối vào vòm cong, cao gấp hai lần chiều cao của anh, hai bên sườn có hai tượng hiệp sĩ đá hoa cương khổng lồ.
Một cái cửa sồi nặng, đóng đai và đinh sắt đen chặn lối vào. Nhưng trong khi nhóm người đến gần, cái cửa được tời nâng lên trên, như một cổng khung giàn sắt.
Anna chạy lên phía trước.
— Đến rồi đây. Một đêm dài hả?
Painter và Lisa được dẫn dưới mũi súng tới phía lối vào. Anh nhìn kỹ mặt tiền những tường chắn ô răng cưa, những lan can, và những cửa sổ vòm. Toàn bộ bề mặt, đá hoa cương đen đổ mồ hôi và nước chảy tách tách, như khóc than và vãi nước mắt. Nước trông như dầu đen đổ ra, như thể lâu đài đang tan ra trước mắt họ, tan chảy trở về với mặt đá.
Ánh sáng bốc rực từ một vài cửa sổ làm bề mặt lâu đài tỏa sáng với cái vẻ của địa ngục đỏ bừng, gợi cho Painter nhớ tới một bức họa của Hieronymus Bosch. Nghệ sĩ thế kỷ thứ mười lăm chuyên vẽ tranh mô tả địa ngục méo mó. Nếu bao giờ Bosch có dịp mô tả những cánh cổng mở vào âm phủ thì lâu đài này chính là nó.
Không còn lựa chọn nào, Painter đành đi theo Anna và qua dưới cửa vòm của lâu đài. Anh nhìn lên, lục tìm kiếm những lời mà Đantơ theo giả thiết đã nói và được khắc ở trên nhũng cánh cổng đi vào âm phủ.
Ai mà vào ở đây thì hãy bỏ hết mọi hy vọng đi.
Những lời ấy không phải ở đây - nhưng những lời ấy có thể đã từng có ở đây.
Bỏ hết mọi hy vọng đi.
Ấy là để tóm tắt cho dễ hiểu.
• 8 giờ 15 phút tối
Copenhagen, Đan Mạch
Lúc tiếng nổ khách sạn vang xa. Gray chụp cánh tay Fiona và kéo cô bé chạy ào qua cửa bên của hiệu bánh mỳ Pháp. Anh nhắm vào một đường ngõ gần đó, xô đẩy xuyên qua những người khách đang đứng quây tụ chỗ hiên hè.
Tiếng còi báo động nghe xa xa.
Có vẻ như hôm nay là ngày dài cho lính cứu hỏa Copenhagen.
Gray chạy đến góc ngõ nhỏ. cách xa chỗ có khói và hỗn loạn, Fiona bị lôi đi. Một viên gạch võ đôi gần tai anh, tiếp theo là tiếng đạn chiu. Một phát súng. Quay tròn người, anh đập vào người Fiona để chạy vào lối ngõ và anh cúi chạy khom người. Anh tìm ai là xạ thủ đã bắn trên phố.
Và tìm thấy.
Gần lắm.
Một khu nhà phía sau, ngang qua phố.
Đó là người phụ nữ tóc bạch kim ánh vàng ở nhà đấu giá lúc nãy. Chỉ bây giờ cô này mối mặc bộ đồ đen gọn ghẽ để vận động. Cô cũng đã kiếm được một mốt phụ mới. Một khẩu súng lục có ống giảm thanh. Cô cầm súng thấp dưới đầu gối, rảo bước nhanh về phía anh. Cô chạm tay vào tai, đôi môi chuyển động.
Liên lạc vô tuyến.
Khi người phụ nữ đi qua dưới một cột đèn phố, Gray nhận ra mình đã nhầm. Đó không phải là người phụ nữ ở chỗ bán đấu giá. Tóc cô này dài hơn. Mặt trông hốc hác hơn.
Một chị già của cặp kia.
Gray quay ngoắt lại.
Anh mong Fiona đã chạy được nửa ngõ. Cô bé chỉ cách phía sau năm bộ, đứng giạng chân trên một chiếc Vespa xanh lá mạ nhạt đã gỉ lỗ chỗ.
— Em đang….gì.?
— Chúng ta phóng đi.
Cô bé đã mở ví và thả một tuốc nơ vít nhỏ vào đó.
Gray khẩn trương chạy đến bên cô bé.
— Không đủ thì giờ đấu khóa điện nóng đâu.
Fiona liếc qua vai nhìn anh, trong lúc những ngón tay cô bé lần mò bó dây điện khởi động xe. Cô bé xoắn hai dây vào nhau, và động cơ hụ lên, rì rì rồi nổ máy.
Quỷ thật.
Cô bé giỏi lắm - nhưng tin cậy có giới hạn thôi.
Gray vẫy tay.
— Anh lái cho.
Fiona nhún vai và trượt vào chỗ ngồi phía sau. Gray lên xe, cuộn cần khởi động lại, lên ga chiếc xe. Tắt đèn trước, anh lao xe xuống hè ngõ tối. Hoặc có vẻ khá lăng xăng.
— Đi thôi, - anh giục.
— Nhảy ngay vào số hai, - Fiona nói. - Bỏ qua số ba. Anh phải ga mạnh cho thổi bật bụi gỉ ra khỏi những xe cũ kiểu này.
— Anh không cần người cầm lái ngồi đằng sau.
Ấy vậy thôi, Gray vẫn tuân lời, cài số và chuyển số. Chiếc xe bình bịch nhảy như một ngựa cái non giật nảy mình. Họ lao vút xuống ngõ, đi uốn éo loằng ngoằng tránh những thùng rác.
Những tiếng còi ré lên đằng sau họ. Gray liếc nhìn lại. Một xe cứu hỏa thét gào chạy qua lối rẽ vào ngõ, đèn nhấp nháy xông đến chỗ có vụ nổ. Trước khi Gray quay vòng trở lại, một bóng người lao vào tầm nhìn của anh, nổi bật trên nền đèn phố.
Người nữ xạ thủ.
Anh ga thêm một chút, lượn vòng xe quanh một thùng rác cao đựng đồ thải xây dựng, để sao cho thùng ở vị trí giữa anh và người phụ nữ. Nếu anh bám theo tường, thì anh sẽ bị bắn thẳng từ đường ngõ.
Tại đầu phía kia của ngõ, đường phố rực sáng như đèn hiệu.
Đây là cơ hội duy nhất của họ.
Tập trung nhìn phía trước, anh quan sát một bóng người thứ hai và người này dừng lại. Một ánh đèn pha ô tô biến tóc vàng hoe của người đó thành óng ánh như bạc. Lại cùng một giuộc rồi. Người đàn ông này mang một khăn lau bụi màu đen dài. Hắn tẽ chiếc áo khoác dài ra và nâng một khẩu súng lên.
Người phụ nữ chắc hẳn đã liên lạc vô tuyến với tên này và bố trí cuộc phục kích này.
— Giữ chặt nhé! - Gray nói.
Khi người đàn ông nâng lên súng lên bằng một tay, Gray chú ý thấy hắn có đeo dây treo cánh tay kia, bị băng bó từ cổ tay đến khuỷu. Tuy mặt hắn ẩn trong bóng tối, Gray cũng biết kẻ nào đang chặn đường lẩn trốn của họ.
Đó chính là kẻ đã giết bà Grette Neal.
Hắn vẫn còn mang vết cắn của con chó Bertal, bây giờ vẫn còn băng bó.
Khẩu súng chĩa vào Gray.
Không có thì giờ nữa.
Gray xoắn tay lái chiếc xe máy vespa và phanh kít lại, trượt nghiêng xe, nhắm vào hướng người đàn ông.
Tiếng súng nổ nghe bụp, theo đó là một vốc mảnh đạn văng vào khung cửa ra vào gần đó.
Fiona sợ hãi kêu ré lên.
Nhưng đó là phát đạn duy nhất của người đàn ông này. Hắn phải tránh khỏi đường chiếc xe máy đang trượt đến. Một khi thoát khỏi ngõ tối, Gray đu xe cho khỏi trượt bằng cách đá vào cần số cùng tiếng rít của cao su ma sát trên nền xi măng. Anh điều khiển chiếc xe phóng lên và nhập vào dòng xe cộ trên đường, bật còi ầm ĩ nghe cáu kỉnh.
Gray phóng xe chạy đi.
Fiona nới lỏng bàn tay bám vào anh.
Gray khéo léo lái lượn qua những chiếc ô tô đang chạy chậm hơn xe anh, rồi đạt được tốc độ nhanh khi lao xuống con đường đổ dốc. Ó cuối dốc, đại lộ này nối thẳng ngang vào một tuyến đường chạy ngang có hàng cây. Gray phanh gấp định ngoặt lại. Chiếc xe không chịu tuần lệnh. Anh liếc nhìn xuống. Một đoạn dây cáp nảy cong lên dọc theo lốp sau xe.
Cáp phanh của xe.
Cú phanh gấp chắc hẳn đã lặm đứt dây phanh.
— Chạy chậm lại đi! - Fiona kêu hét vào tai anh.
— Mất phanh! - Anh gọi với lại phía sau. - Bám chắc vào đấy!
Gray tắt máy động cơ, rồi tìm cách giảm đà đang lao của chiếc xe bằng cácli liệng ngang và trượt, như kiểu người trượt tuyết dốc. Anh lết lốp xe phía sau dọc gò vỉa hè, ngửi thấy mùi khói cao su.
Chúng đến góc đường, lao đi quá nhanh.
Gray xoay nghiêng xe về phía thành bên, kim loại cào bật lên tia lửa. Xe trượt ngang qua đoạn giao cắt, vượt qua phía trước một xe tải đầu bẹt. Tiếng còi xe ré lên. Tiếng phanh rít ken két.
Rồi họ đâm vào đoạn cong phía xa.
Chiếc xe lộn tưng lên. Fiona và Gray bay lên không trung.
Hàng rào cây gãy tan vì va chạm, nhưng họ vẫn còn lăn ngang qua vỉa hè và rơi xuống chân một bức tường gạch. Loay hoay đứng dậy, Gray đến bên Fiona.
— Em không sao chứ?
Cô bé đứng lên, giận dữ hơn là đau đớn.
— Em đã phải trả hai trăm euro cho cái váy này.
Bộ đồ của cô bé có một vết rách toạc ngược ở một bên. Cô bé nắm chặt chỗ rách bằng một tay, và nghiêng người nhặt cái túi ví lên.
Bộ com - lê Armani của Gray rách thậm chí còn tệ hơn. Mảng đầu gối bị xé rời hẳn ra, và phía cạnh phải của chiếc áo trông như vừa bị cạo chùi bằng bàn chải kim loại. Nhưng ngoài một vài chỗ xước da và sờn vảy thì họ chẳng bị sao.
Xe cộ tiếp tục đi qua chỗ họ bị tai nạn.
Fiona bỏ đi.
— Xe Vespas bị tai nạn quanh đây suốt ấy mà. Cũng bị trộm thường xuyên, sở hữu một xe Vespa ở Copenhagen là chuyện thường. Anh cần một chiếc ư? Vồ lấy một chiếc mà đi. Để xe lại cho gã tiếp theo. Không ai thật sự để ý đâu.
Nhưng có người để ý đến họ.
Một tiếng rít của lốp xe làm cả hai chú ý. Một chiếc ô tô đen lao văng vào phố cách họ hai khối nhà phía sau. Trồi quá tối không xác định được người lái xe và hành khách. Ánh đèn pha chiếu về phía họ.
Gray vội giục Fiona đi dọc theo hàng cây vỉa hè, tìm chỗ tối hơn. Một bức tường gạch cao nằm bên phía này phố. Không có tòa nhà nào, không có ngõ lối nào. Chỉ là một quãng tường cao. Từ phía xa xa vang lên làn điệu vui tươi của sáo và đàn.
Đằng sau họ, chiếc ô tô đi chậm chậm bên chiếc Vespa bị tai nạn, tìm kiếm.
Khỏi phải nói, việc trốn chạy của họ đã được người ta báo cáo.
— Qua đây, - Fiona nói.
Khoác chiếc ví qua một vai, cô bé dẫn anh tới một ghế dài dưới bóng tối và leo lên ghế - rồi sử dụng lưng tựa ghế như một ván bật, cô bé nhảy lên và bám vào một cây ở trên đầu. Cô bé vung chân lên, móc cẳng chân vào cành cây.
— Em đang làm gì thế?
— Trẻ con đường phố hay làm thế này lắm. Vào cửa tự do.
— Cái gì?
— Làm đi.
Lần từng sải tay, cô bám theo cành cây dày khi cành nghiêng góc qua tường gạch. Cô bé thả người xuống phía bên kia và biến mất.
Quỷ thật.
Chiếc ô tô đen lại lừ lừ đi ngược lên phố.
Không còn lựa chọn nào khác, Gray làm theo Fiona. Anh leo lên chiếc ghế dài và nhảy lên. Tiếng nhạc phảng phất qua tường, sắc sảo và đầy ma lực trong đêm đen. Khi đã treo mình lộn ngược trên cành cây, anh nghển cổ vươn sang phía tường.
Phía đó là một xứ thần tiên với những chiếc đèn lồng rực sáng, những lâu đài thu nhỏ, và những khối cầu giải trí xoay xoay.
Vườn công viên Tivoli.
Công viên giải trí bước ngoặt thế kỷ náu mình trong trái tim thủ đô Copenhagen. Từ độ cao này, Gray phát hiện hồ trung tâm công viên. Mặt nước như gương phản chiếu hàng nghìn đèn lồng và đèn trang trí. Trải dài ra, những con đường mòn viền hoa hai bên dẫn tới những căn nhà đầy ánh đèn, đoàn xe bằng gỗ chở khách đi trong công viên, đu quay kiểu đèn kéo quân, và những vòng bánh xe Ferris quay lên lộn xuống. Khu công viên cũ này chưa hẳn là một Disney công nghệ kỹ thuật, mà đúng ra nó giống một khu vườn hàng xóm thân thiết hơn.
Gray tụt theo cành cây đã nghiêng vào công viên, vượt qua bức tường.
Bên phía xa, Fiona đợi ở bên dưới và vẫy anh. Cô ấy đứng ở phía sau một chái nhà để đồ làm vườn.
Gray thả chân ra và đu mình trên cánh tay.
Một tiếng răng rắc phát ra từ phía cánh tay phải. Giật mình, anh để mình rơi xuống, cánh tay kia quay tròn để lấy thăng bằng. Anh rơi huỵch xuống một luống hoa, đầu gối ,dính kẹt vào đất, nhưng đất thịt mềm đã làm đệm cho anh. Bên ngoài tường, có tiếng động cơ gầm lên, và tiếng cửa xe đóng sầm.
Chúng đã phát hiện ra.
Nhăn nhó, Gray chạy đến bên Fiona. Đôi mắt cô bé mở to. Cô bé đã nghe thấy tiếng súng. Không nói một lòi nào, họ cùng nhau chạy như bay vào trung tâm của khu vườn giải trí Tivoli.